cuộc điện thoại này, Tuyết Nhung rất hối hận vì trước đây đã không đối tốt với Ngô Vũ hơn một chút, chí ít cũng nên tiễn anh đến sân bay mới đúng. Lúc này, cô thấy vừa cảm động vừa áy náy trước những gì anh đã làm cho mình trong mùa đông.
Không chỉ có thế, trong thời gian nghỉ lễ, Tuyết Nhung còn nhận được bọc hàng chuyển phát nhanh từ Trung Quốc của Ngô Vũ, bên trong đựng một chiếc khăn len ấm áp và rất nhiều đồ ăn vặt quê nhà mà ở Mĩ không thể mua được như đậu phộng da cá, thịt bò khô hoa quế… Đáy hộp còn có một chiếc thiệp Giáng sinh theo kiểu Trung Quốc rất đẹp, màu đỏ, dập chữ màu vàng, trên viết:
Tuyết Nhung thân mến, dù sao anh cũng không yên tâm được khi Giáng sinh này không thể ở bên em, để mặc em một mình giữa nơi đất khách quê người lạnh lẽo. chiếc khăn này rất lớn, lúc nào ra ngoài em nhớ trùm nó lên đầu và đội mũ áo khoác vào nhé, như thế thì gió tuyết mới không luồn vào được. Còn nữa, em nhất định không được quên uống vitamin hàng ngày nếu không sẽ dễ mắc cúm lắm. Những đồ ăn vặt này đều là những thứ em thích ăn từ nhỏ, anh gửi để em bớt thèm. Ngoài ra, anh cũng đi thăm bác rồi, cũng thay em tặng hoa cho bác. Anh nói với bác em đang sống rất tốt, bác cứ yên tâm. Anh sẽ quay lại nhanh thôi, em cần gì cứ bảo anh nhé, chúc em một kỳ nghỉ Giáng sinh vui vẻ!
Từ trước đến giờ, Ngô Vũ luôn là người giản dị, thật thà và giản dị. Trong mắt Tuyết Nhung, ngoài vẻ đẹp trai ra, Ngô Vũ của hiện tại không có gì thay đổi. Anh ấy khác hoàn toàn những kẻ thời thượng “tôn thờ tiền bạc, coi trọng cái tôi”. Tuyết Nhung đã rất cảm động trước món quà Giáng sinh của anh, nhất là việc anh đến thăm mộ và tặng hoa cho mẹ. Cô cảm thấy mình đã làm phiền anh nhiều quá. Tuyết Nhung nghĩ, nếu trên thế gian này có những người đàn ông “thấu hiểu tâm tư con gái” thì Ngô Vũ chính là người duy nhất hiểu cô.
Nếu như món quà của Ngô Vũ có thể làm ấm lòng trái tim một người con gái thì ngược lại món quà của Lancer lại vô cùng nguy hiểm, đầy thách thức và bùng nổ. Món quà của anh ấy chỉ là tấm thiệp với vẻ ngoài rất đỗi bình thường. Khi mới lấy thiệp ra khỏi hộp, Tuyết Nhung còn cười thầm trong lòng vì nghĩ Lancer lắm chiêu kia cuối cùng cũng đã hết trò. Nhưng bỗng nhiên bên trong thiệp rơi ra một chiếc thẻ cứng. Tuyết Nhung vội nhặt lên nhìn. Trời ơi! Thì ra là chiếc vé máy bay đến Las Vegas có in tên cô! Cô cẩn thận xem lại ngày tháng trên đó, 30 tháng 3 – chính là ngày nghỉ xuân đầu tiên của trường. Ôi chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuyết Nhung vội vàng mở tấm thiệp ra, đọc nội dung, là nét chữ của Lancer:
Tuyết Nhung thân yêu, xin em thứ lỗi vì anh đã dùng hai chữ “thân yêu” ở đây. Mới xa em có mấy ngày mà anh đã cảm thấy thế giới của mình chuyển hẳn từ cực dương sang cực âm như mấy nhà triết học phương Đông của bọn em vẫn nói. Thậm chí anh cũng không thể tưởng tượng nổi bản thân mình lại có thể biến từ Lancer ngốc nghếch thành một Lancer đần độn: Anh thật ngu ngốc khi để em một mình lưu lại Ann Arbor, càng si đần hơn khi cho rằng mình sẽ tận hưởng một Giáng sinh vui vẻ ở miền Nam ấm áp mà không có em. Nhưng bây giờ anh mới biết, không có em cạnh bên, từ điển của đời anh mãi mãi không tồn tại hai chữ “hạnh phúc”. Cuối cùng, anh đã đưa ra một quyết định: từ giờ trở đi, anh sẽ cùng em trải qua tất cả các kỳ nghỉ của mình, không xa cách em thêm một lần nào nữa. Và kỳ nghỉ xuân sắp tới cũng vậy. Anh biết, việc này với em quá bất ngờ, nhưng chẳng phải niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống đều đến từ những điều bất ngờ và kịch tính đó sao? Anh chọn Las Vegas vì đây chính là nơi lãng mạn nhất dành cho những đôi bạn trẻ trên thế giới này. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, cuộc đời này dù có thế nào cũng phải đưa em đến Las Vegas, để em được làm công chúa thực sự một lần. Còn anh, anh sẽ là Lancer xấu xí bên cạnh công chúa để lúc nào cũng đem đến cho cô ấy niềm vui. Em không cần trả lời anh ngay, nhưng anh vẫn luôn tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau đứng bên đài phun nước ở Bellagio, cùng nhau nghe những giai điệu tuyệt vời nhất của Sarah Brightman.
“Trời ạ! Thật kinh khủng!” Bức thư khiến Tuyết Nhung thực sự sững sờ. Anh ta đang nói linh tinh gì vậy? Là đang tỏ tình với mình? Hay dùng những thứ hào hoa để mê hoặc mình? Hay đang ra lệnh cho mình là bạn gái? Anh ta có quyền gì mà làm thế? Vì sao anh ta lại làm như vậy? Tuyết Nhung hoàn toàn bấn loạn, không thể tìm được sự giải thoát. Lancer rốt cuộc là người như thế nào? Anh ta không hề giống với con trai Trung Quốc, cũng không giống với con trai Mĩ, lại càng không giống một người con trai bình thường. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì với mình? Anh ta thích mình thật chứ? Hiện tại rất có khả năng. Nhưng anh ta có thật lòng yêu mình không? Điều này lại không rõ ràng. Trong bức thư của anh ta cũng không hề xuất hiện chữ “yêu”. Cuối cùng anh ta có làm như vậy là vì âm mưu, mục đích gì? Anh ta liệu có phải là một gã tùy tiện, một tay ăn chơi? Sau vẻ ngoài ngốc nghếch của anh ta là thứ gì? Làm thế nào để Tuyết Nhung có thể nhìn thấu? Song cô lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa tò mò vì điều đó.
Tuyết Nhung đến bây giờ không thể không thừa nhận, bản thân đã bị gã người Mĩ này mê hoặc. Làm sao đây? Làm sao đây? Nghĩ đi nghĩ lại, mặc cho bản thân bị mê hoặc như thế nào, có hai ngưỡng cửa cô cần phải vượt qua trước khi chấp nhận Lancer. Trước hết nếu ở một nơi nào đó mẹ hỏi cô: “Con gái, con có thể nói cho mẹ biết, Lancer là người như thế nào không? Cậu ta yêu con thật chứ? Cậu ta có đáng tin cậy không? Con có chắc chắn cậu ấy là chàng trai có tấm lòng đích thực mà con đã lặn lội tìm kiếm hay không?” Về cơ bản, Tuyết Nhung không thể trả lời những câu hỏi này của mẹ.
Vậy ngưỡng cửa thứ hai Tuyết Nhung phải vượt qua là gì? Đó chính là sự thừa nhận của Ngô Vũ. Ngô Vũ mãi giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim cô. Ngày còn nhỏ, anh ấy là cậu người hầu bé nhỏ của cô, lớn lên anh ấy là cái thùng nước gạo để cô trút giận; lớn thêm nữa, anh ấy là đối thủ cạnh tranh; thêm một chút nữa, anh ấy là anh em bạn hữu. Khi trưởng thành, Ngô Vũ là người anh trai; mẹ mất đi, anh là người cô có thể dựa vào. Sau khi đến nước Mĩ, vai trò của Ngô Vũ lại trở nên kỳ lạ, nhiều khi, anh ấy giống như người mẹ! Nói tóm lại, trong cuộc đời ngắn ngủi mà Tuyết Nhung trải qua, Ngô Vũ đã diễn rất nhiều vai, nhưng chưa một lần nào được vào vai tình nhân. Giá như Ngô Vũ chỉ cần bằng một nửa Lancer thì không chừng cô đã không rời xa quê hương đến nước Mĩ! Giữa đàn ông với đàn ông, giữa đàn ông phương Đông với đàn ông phương Tây sao lại có nhiều điểm khác biệt đến vậy?
Cho dù trong cuộc sống của Tuyết Nhung, Ngô Vũ có diễn vai nào đi chăng nữa thì có một điểm cô có thể khẳng định: Đi hay không đi Las Vegas, muốn hay không muốn tiếp tục với Lancer, cô đều cần có sự chấp nhận của Ngô Vũ. Vì sao lại cần như vậy? Bản thân Tuyết Nhung cũng không thể giải thích nổi. Tại sao chuyện giữa cô và Lancer phải có sự chấp thuận của Ngô Vũ mới được? Suy đi nghĩ lại, cô cũng chỉ tìm ra một đáp án duy nhất: đó là chỉ có làm như vậy, cô mới không làm tổn thương tình cảm của Ngô Vũ, mới không thấy lương tâm mình bị cắn rứt. Anh ấy thực sự đối xử với cô quá tốt. Mùa đông, anh luôn nhắc nhở cô mặc thêm áo ấm, thậm chí anh còn mở máy điện thoại 24/24 để cô có thể gọi đến bất cứ lúc nào khi cần. Mặc dù ngay từ khi còn nhỏ, Tuyết Nhung đã hiểu tấm lòng Ngô Vũ nhưng chưa bao giờ anh ấy trực tiếp nói với cô rằng “anh yêu em”, hay thậm chí chỉ là “anh thích em”. Như thế cũng tốt, cô sẽ giả vờ không hiểu lòng anh. Nếu như không có sự xuất hiện của Lancer thì e rằng Tuyết Nhung sẽ vẫn bước cùng Ngô Vũ dù anh ấy tiếp tục giả câm giả điếc như vậy. Nhưng bây giờ vì có Lancer nên Ngô Vũ chỉ có thể là bạn thân, người thân, bạn tri kỉ của Tuyết Nhung.
Hai tuần nghỉ lễ, nếu như không có sự giúp đỡ của Tim, Tuyết Nhung nhất định sẽ không thoát khỏi cuộc đại chiến tình cảm do Lancer tạo ra. Đúng hôm Giáng sinh, Tim và em gái Anbel mời cô đến nhà ông bà ngoại họ ăn bữa cơm năm mới. Từ khi cha mẹ Tim qua đời, ông bà ngoại chính là gia đình của hai anh em anh. Mỗi năm cứ đến dịp Lễ Tạ ơn và Giáng sinh, ông bà ngoại đều dành một khoảng thời gian đến nhà hai anh em, làm cho họ những món ăn truyền thống Mĩ, giúp họ thu xếp việc nhà, rồi cùng nhau đến biệt thự ở Florida để nghỉ lễ.
Ông bà ngoại và hai anh em Tim đều tặng Tuyết Nhung những món quà đặc biệt, đối đãi với cô như người thân trong nhà. Tuyết Nhung thấy mình thật may mắn khi gặp được những người lương thiện như thế trên đất Mĩ. Nếu mai này có cơ hội, cô nhất định sẽ đối xử với những người cần giúp đỡ giống như gia đình Tim đang làm lúc này.
Không chỉ giới thiệu Tuyết Nhung với gia đình, Tim còn tìm được một công việc tạm thời cho Tuyết Nhung như đệm đàn cho các buổi văn nghệ của nhiều tổ chức khác nhau, thế chỗ biểu diễn bị thiếu v.v… Kỳ nghỉ lễ trôi qua thật nhanh. Thấm thoắt, ngày đi học lại cũng sắp đến gần, dĩ nhiên Lancer cũng sẽ mau chóng quay lại trường. Lúc này, tâm trạng của Tuyết Nhung càng thêm trăn trở, mông lung.