y, biết không ? Anh không thể chịu đựng được khi em ăn mặc như thế này ở trước mặt những người đàn ông khác lắc la lắc lư….. »
Hôn, ngốc nhưng có hiệu quả, Đường Hạo đã không còn tức giận, bàn tay chậm rãi chạm đến giữa hai chân cô, chậm rãi vuốt ve đám cỏ tinh ngịch, không nghe lời kia.
« Ừ, em biết rõ ! Từ nay sẽ không, tuyệt đối sẽ không bao giờ như vậy nữa ! Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, em muốn trở nên xinh đẹp lộng lẫy nhất để đứng bên anh nên mới phải mặc bộ dạng như vậy !» Tiểu Ngưng chậm rãi tách hai châm mình ra, để hắn có thể va chạm một cách dễ dàng.
Một động tác đơn giản như vậy suýt làm cho Đường Hạo hét lên vì sung sưỡng, cơn dục hỏa bị đè nén suốt từ nãy giờ đã không còn bất cứ rào cản nào mà trực tiếp phóng ra. Đường Hạo xoay người đem cô đặt lên giường lớn, áp thân mình to lớn lên người cô.
« Anh muốn em ! Hiện tại, anh rất muốn em….. Nóng quá ! Em giúp anh tiêu hảo bớt đi…..» Đường Hạo hét lên, nâng thắt lưng lên cởi bỏ quần, phóng thích chính mình.
Chính lúc nóng bỏng nhất này, lại ‘Phanh’ một tiếng, cửa phòng tân hôn bị đẩy ra.
Ngay sau đó, hai thân thể nhỏ bé tiến vào. Chỉ thấy mỗi đứa cầm một quả bóng nước, cùng nhau ném vào Đường Hạo.
Hai khỏa bóng nước đập vào mặt Đường Hạo rồi vỡ tung.
Quần áo còn sót lại trên người Đường Hạo đều bị ướt hết. Cả chiếc giường cưới màu đỏ cũng bị ướt.
« Ba, ba không phải nói nóng sao ? Chúng con giúp ba làm lạnh! » Nhị Nhị trưng bộ dạng ‘giúp người là niềm vui’ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tươi cười thiện lương.
Dương Dương ở một bên uốn nắn lại lời của chị nó : « Không phải là lạnh, mà là giúp ba bĩnh tĩnh trở lại ! » Chú Hải Uy không phải đã nói, nhất định phải giúp ba mẹ kịp thời xối nước lạnh sao ? Còn nói, ba tâm tình đôi khi rất là cao nữa.
Hôm nay nó cũng nhìn thấy ba nó uống quá nhiều rượu, lại còn quá cao hứng, cứ cười suốt.
Cho nên, nó mới kéo Nhị Nhị vào đây để giúp ba ‘bình tĩnh’ trờ lại.
Tuy trên người Đường Hạo toàn là nước thế nhưng Lục Giai Ngưng vẫn gắt gao ôm lấy hắn. Cho dù trong phòng hiện tại là con trai và con gái của cô thì cô vẫn dính chặt lấy Đường Hạo nhưng con gấu Koala.
Không phải cô làm mẹ không đứng đắn, ở trước mặt con còn bày bộ dáng thân mật thái quá như thế này mà chính là hiện tại cả người cô đều trần trụi. Nếu không ôm chặt Đường Hạo, cả người cô đều xích lõa.
« Ông xã, làm sao bây giờ ! Làm sao bây giờ ? » Tiểu Ngưng ngượng ngùng, hai mắt toát ra lệ, trên người là nước và mồ hôi lạnh.
Đường Hạo lau mặt, dùng sức hít thật sâu một ngụm khí. Hai đứa nhóc chết tiệt, dám phá hư chuyện tốt đêm tân hôn của ba mẹ chúng !
Khuya hôm nay, bọn họ nhất định sẽ ‘xong đời !’
Đường Hạo rất nhanh kéo chăn màu đỏ ra, trước khi đứng dậy đã che phủ cẩn thận giúp Lục Giai Ngưng.
Hắn lạnh mặt đứng lên, nhìn hai đứa tiểu ác ma không biết trời cao đất dày là gì.
« Ba, lúc nãy chúng con tiến vào thấy ba kêu nóng, bây giờ còn nóng không ạ ? Hì hì, có phải là mát lạnh sảng khoái lắm không ạ ? » Dương Dương ngước mặt lên nhìn ba của nó.
« Đúng nha ! Nóng quá sẽ không tốt, trên người sẽ rất khó chịu ! » Nhị Nhị cũng gật đầu đồng ý.
Đường Hạo một thân đầy nước, gật gật đầu, cũng chẳng tức giận, ngược lại trên mặt lại còn cười, giữ lấy bờ vai của hai đứa trẻ nói : « Dương Dương, Nhị Nhị, các con sao lại ở đây ? »
Lúc trước cũng đã nói, hai đứa trẻ này sẽ ở bên ông bà nội, một tháng mới có thể tới một lần. Mà bây giờ còn là tân hôn của hắn và Tiểu Ngưng, hai đứa nhóc căn bản không thể đến đây được.
« Chúng con muốn ở cùng với ba mẹ cho nên lúc trước đã trốn ở trong thùng xe về đây ! Ba, mẹ, hai người nói xem bọn con có thông minh không ? » Nhị Nhị nhìn về phía mẹ, muốn nghe mẹ khen ngợi.
Tiểu Ngưng thực muốn đem hai đứa tiểu quỷ coi trời bằng vung này nhét lại trong bụng. Hai đứa nó sao lại trở nên đáng ghét như thế này ?
« Ừ, hai đứa quả thật rất thông mình ! » Đường Hạo mỉm cười nói, bất quá nụ cười rất tươi khiến người nhìn vào ai cũng cảm thấy sởn hết tóc gáy.
Lập tức Đường Hạo nhấc hai đứa bé lên, tức giận hô lớn : « Nói cho hai đứa bay biết, ở đây không có chỗ của hai đứa đâu ! Đêm nay hai đứa xuống tầng hầm mà ngủ ! »
« Không muốn……không muốn…….Mẹ, mẹ ơi, cứu con…. » Nhị Nhị thất kinh hô lên, chỉ thấy tay chân khua khua hỗn loạn trên không.
« Đừng mà ba ! Con không muốn xuống tầng hầm ! » Dương Dương tránh né khỏi bàn tay của ba nó. Nhưng sức của nó so với ba nó vẫn còn quá nhỏ bé, căn bản chẳng có tác dụng gì.
Hai đứa trẻ cứ oa oa xèo xèo một thôi một hồi rất nhanh đã bị Đường Hạo đem ra khỏi gian phòng. Tiếng của chúng cũng dần dần biến mất.
Mười phút sau, Đường Hạo toàn thân ẩm ướt trở lại phòng.
Lúc này, Lục Giai Ngưng đã mặc lại quần áo, đem chăn ẩm ra ban công phơi đồ.
Đường Hạo đi tới phía sau lưng Lục Giai Ngưng, ôm lấy cô, nói : « Bà xã, chúng ta tiếp tục động phòng ! »
Tiểu Ngưng khóc không ra nước mắt, ôm chặt lấy Đường Hạo : « Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà chăn mền ướt hết cả rồi ! »
Đường Hạo vẫn ôm chặt lấy Lục Giai Ngưng, hôn vô sỗ lên chiếc cổ trắng ngần của cô : « Không có vấn đề gì ! Khuya hôm nay chúng ta vốn không cần vật kia…..Anh sẽ làm cho em nóng đến mức mồ hôi phải nhỏ giọt liên tục… »
Nói xong, Đường Hạo ôm Tiểu Ngưng về phía chiếc giường lớn.
« Bọn nhỏ ? » Khi Đường Hạo cởi quần áo của cô, cô không yên tâm hỏi, « Anh thật sự ném chúng xuống tầng hầm sao ? »
« Không sai ! Bọn nó rất thích hợp với tầng hầm ! »
« Nhưng mà,….nhưng mà…..nơi đó rất lạnh ! »
« Không sao ! Ở đó có chăn mền. Chăn mền trước kia đều để ở chỗ đó hết. Hơn nữa, ở đó cũng có giường, không lo bọn chúng bị lạnh đâu ! »
Đối với chuyện này, Đường Hạo một chút cũng không lo lắng, hai đứa con của hắn khôn khéo như khỉ con. Đừng nói là đem bọn nó bỏ vào tầng hầm mà cho dù có bỏ chúng vào rừng sâu thì chúng vẫn sẽ coi thú hoang như bạn tốt được.
Biết rõ bọn nhỏ sẽ không bị lạnh, Tiểu Ngưng cũng an tâm gật đầu.
Đêm tân hôn rốt cuộc cũng mở màn, bọn họ chờ đượ thời khắc này quả thực cũng không dễ dàng…..
« Mẹ, ba, chúng con tới đây ạ! »
Một đứa bé trai nắm tay một đứa bé gái từ trong sương mù đi ra. Trên khuôn mặt bọn chúng nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Tiểu Ngưng cùng Đường Hạo nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó không hiểu mà đi đến trước mặt hai đứa trẻ đó.
Tiểu Ngưng nghiêng mặt, nhìn bọn trẻ một hồi lâu rồi hỏi : « Các con……Dương Dương cùng Nhị Nhị sao ? » Bọn chúng so với Dương Dương và Nhị Nhị thì còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nhìn đại thể thì có vẻ giống lại như cũng không giống lắm.
« Không !Chúng con không phải anh chị ấy ! » Hai đứa trẻ cùng nhau lắc đầu.
Cậu bé con muốn tiến lên phía trước, nhưng đi được hai bước thì lại bị bắn về phía sau : « Mẹ, con chính là đứa trẻ mà mẹ đánh mất nè ! Mẹ đã hứa với con, mẹ sẽ sinh con ra, cho con bình an đến thế giới kia, mẹ có nhờ không ? »
Tiểu Ngưng mở to hai mắt, nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài, không ngừng gật đầu : « Mẹ nhớ rõ con, mẹ đương nhiên là nhớ rõ cục cưng. Cục cưng, con còn nguyện ý làm con của mẹ, mẹ rất vui, mẹ cám ơn con đã cho mẹ cơ hội này ! »
Tiểu Ngưng rốt cuộc cũng có được cơ hội gặp lại đứa con đã mất. Đứa con này sẽ quay trở lại trong thân thể của cô. Cô thật sự cao hứng, thật sự rất vui mừng.
Đường Hạo ôm lấy Tiểu Ngưng,, nhìn cậu bé kia nói : « Bảo bối, ba mẹ thật sự rất có lỗi với con, con có thể tha thứ cho ba không ? »
Cậu bé nhìn Đường Hạo sau đó cong miệng lên nói : « Đều là bởi vì ba không chăm sóc tốt cho mẹ cho nên con đến bây giờ vẫn chưa được sinh ra. Nhưng mà, nếu ba từ nay về sau tuyệt đối yêu thương mẹ thì con sẽ tha thứ cho ba ! »
Đường Hạo gật mạnh đầu, cam đoan với cậu bé : « Ba có thể cam đoan với các con, từ nay về sau sẽ tuyệt đối yêu mẹ của các con, luôn chăm sóc cho mẹ các con ! »
« Mẹ, ba, hai người không thể chỉ thích anh ba được, con cũng muốn được yêu thích ! Con là con gái của ba mẹ ! » Cô bé ở trong sương mù hờn dỗi nói, sau đó bước ra trước mặt ba mẹ : « Ba, mẹ, ba mẹ xem con có xinh đẹp không ? »
Đường Hạo cùng Lục Giai Ngưng cùng nhau gật đầu nói : « Xinh, thật sự là rất xinh đẹp ! »
« Hì hì ! Mẹ, ba, hai người phải nhớ kỹ nhé : ba mẹ hãy đặt cho con cái tên Đường Điềm Điềm ! Điềm Điềm, nhớ kỹ chưa ? Nếu không, ông xã tương lai của con nhất định không đến tìm con đâu ! » Nụ cười trên gương mặt của cô bé biến mất, thay vào đó là một vẻ u sầu.
Mà loại u sầu này giống như thiếu nữ đã hai mươi tuổi đầu lại xuất hiện trên mặt của cô bé con khiến trái tim Tiểu Ngưng run lên. Đúng vậy, loại khổ sở này cô cũng đã từng trải qua, cô có thể cảm nhận được : « Nhớ rồi, nhớ rồi ! Mẹ sẽ nhớ tên con là Điềm Điềm ! »
Cô bé nở nụ cười : « Cám ơn mẹ ! Chỉ cần gọi con là Đường Điềm Điềm, con tin hắn nhất định sẽ tìm ra con ! »
« Con gái các người thật quá phiền phức ! Vì sao cứ phải tìm lấy tên kia ? Sau này chỉ cần có ai đối xử tốt với em, thì em hãy gả cho người đó ! » Cậu bé hình như không thích điều này.
« Anh thì biết cái gì ? Hắn đã hứa với em, kiếp này nhất định sẽ đối xử tốt với em ! Sẽ không bao giờ để em chịu ủy khuất nữa ! » Cô bé lúc nói chuyện này hai mắt đã ứa đầy nước.
Đúng lúc Tiểu Ngưng đang muốn tiến lên an ủi cô bé thì sương mù xung quanh chợt dày lên. Hai đứa trẻ từng bước lùi về phía sau. « Ba, mẹ, tạm biệt ! Chúng con phải trở về rồi !Ba mẹ nhất định phải chăm sóc chúng con thật tốt nhé, chúng con muốn được bình an sinh ra trên thế giới này ! »
« Biết rồi ! Biết rồi ! » Tiểu Ngưng không ngừng gật đầu. Lúc này đây, cô thề sẽ bảo vệ thật tốt bảo bối của mình, không để cho bọn nhỏ có nửa điểm thương tổn.
« Các con…… ! » Đường Hạo đột nhiên hô lớn rồi ngồi bật dậy.
Tiểu Ngưng mang theo nước mắt mà mở mắt ra, bật đèn ngủ trên giường, nói : « Ông xã, làm sao vậy ? »
Đường Hạo dùng sức chớp nhanh mắt, lắc đầu nói : « Không có gì ! Vừa rồi hình như anh mơ thấy các con của chúng ta….. »
« A ! » Tiểu Ngưng kinh ngạc thốt lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Đường Hạo . Chẳng lẽ hắn cũng nằm mơ thấy hai đứa trẻ đó.
« Anh mơ thấy những gì ? »
« Quên rồi ! » Đường Hạo nghĩ một lúc rồi nói. Lúc trước cảm giác thật mãnh liệt nhưng bây giờ lại chẳng có cảm giác gì.
« Dương Dương cùng Nhị Nhị sao ? »
Đường Hạo nghĩ nghĩ, sau đó cười gượng : « Có lẽ ! Một lát nữa anh đi xem bọn chúng thế nào ! » Vô luận bọn nhóc có làm gì sai thì bậc làm cha làm mẹ như bnj họ cũng không thể nhẫn tâm được.
« Bọn nó đều là con của anh ! »Tiểu Ngưng tựa đầu vào ngực Đường Hạo, sau đó nói nhỏ : « Ông xã, em hình như mang thai rồi ! »
Lúc trước cô vẫn hoài nghi nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kia thì cô khẳng định chắc chắn bản thân đã có thai.
« A ! Vừa rồi không phải em nói sinh lý kỳ vừa kết thúc hay sao ? » Sau đó hắn dán lại bên tai của cô nói : « Ha ha, hiện tại tiểu nòng nọc của anh đang ở trong bụng em bơi lội tìm kiếm bạn nhỏ của em ư ? »
« Đừng ăn nói không đứng đắn ! Em nói thật, Đường Hạo, em thật sự đã mang thai rồi ! Hơn nữa, em hoài nghi là song thai