Sau khi Dương Chiến đập xong đồ trong nhà, nỗi bực dọc đã vơi đi phân nửa, tiện tay kéo rèm cửa, kinh ngạc nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài. Mùa đông ở Thanh Đảo rất ít khi có tuyết rơi. Dương Chiến thở dài, thay quần áo, cầm di động, lái xe đi.
Vừa nãy Thúy Thúy mới tắm gội xong, tóc còn chưa khô, đã tức giận bỏ đi, cô thực sự không còn nơi nào để đi. Từ khi cô trở về, mặc dù có đến chơi nhà bố mẹ Vương Hinh vài lần, nhưng cô có nói với Dương Chiến, không nên thường xuyên đến nhà dì, Hinh Hinh vẫn còn trong tù, dì và dượng chắc chắn sẽ rất buồn, cô đến thì họ lại phải cố tỏ ra vui vẻ để an úi cô trước sự ra đi của mẹ, hơn nữa, khởi nguồn nguyên nhân chính là do cô lúc đầu ngoan cố, nếu không phải do cô lấy Đại Lâm, thì sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này... Bây giờ, Hinh Hinh đang ở trong ngục chịu tù đày, Thúy Thúy thực sự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp dì và dượng, tất cả đều là tai họa do cô gây ra.
Giờ đây cảnh vật vẫn như cũ mà người đã khác xa, gia đình tan nát. Dương Chiến nghĩ, lúc này Thúy Thúy chắc sẽ không về nhà dì, vậy thì chỉ có thể trở về nhà mình. Dương Chiến đỗ xe ở phía ngoài khu nhà Thúy Thúy, và đợi ở ngoài. Anh cũng không biết mình đợi cái gì. Một lúc sau, không thấy Thúy Thúy ra, nghĩ bụng: "Cô ấy chắc ở lại rồi, ngày mai hãy đưa cô ấy về. Cái máy của anh không cần nữa, anh giúp em họ em được ra ngòai là được chứ gì? Có tí chuyện là bỏ nhà đi, thật là thói quen xấu được nuông chiều."
Dương Chiến bực bội nghĩ: "Tiểu lắp bắp này thật không biết nghe lời chút nào." Thúy Thúy còn không lấy bất cứ xu nào của Dương Chiến, muốn mua gì đều giương mắt đếm đầu ngón tay chờ đến ngày lĩnh lương mới đi mua. Dương Chiến liền trực tiếp mua luôn cho cô, còn để lại hóa đơn, nếu cô không thích có thể trả lại. Thật không ngờ, Thúy Thúy cầm hóa đơn đến trả hang, đợi khi lĩnh lương lại đi mua, khiến Dương Chiến tức điên lên. Thỉnh thoảng, anh gặp bạn bè than phiền, mọi người đều cười ra nước mắt, nói không tin trên đời còn có người phụ nữ không thông suốt đến như vậy, cứ như thể là người tiền sử vượt thời gian đến.
Về sau, khi Dương Chiến mua đồ cho Thúy Thúy, bèn xé luôn hóa đơn. Thúy Thúy không biết trả lại ở đâu, cũng chẳng nói cho Dương Chiến biết cô muốn mua gì nữa.
Một lần, ở trung tâm mua sắm, Thúy Thúy lại thèm nhỏ dãi một món đồ, Dương Chiến không nói gì, lẳng lặng đi thanh toán. Thúy Thúy kéo anh đi, miệng nói: "Em không thích, em không thích, em chỉ nhìn một tí thôi". Dương Chiến hất cô ra, đi trả tiền, quay lại trừng mắt nhìn cô, nói: "Có phải là anh không có tiền đâu, em muốn mua gì cứ nói thẳng, để dành tiền mà mua mộ chắc?!"
Thúy Thúy gãi đầu, nói lắp bắp: "Tiền của anh là là là tiền của anh, không không không phải là tiền của em!"
"Câm miệng!" Dương Chiến hét lên. Dương Chiến ghét nhất là việc Thúy Thúy phân tách quá rạch ròi giữa anh và cô.
Bố Dương Chiến nghe chuyện về Thúy Thúy qua mấy người bạn của Dương Chiến, mấy lần gọi điện cho con trai đều nói: "Người ta tính cách ngay thật, thẳng thắn, con đừng có bắt nạt người ta, với tính cách cả thèm chóng chán của con, đừng có mà bỏ rơi người ta, đáng thương lắm". Dương Chiến bực bội nói: "Bố, bố không biết gì thì đừng nói, cái gì mà cả thèm chóng chán chứ, rồi lại bỏ rời? Con chưa hề ăn nằm với cô ấy!" Bố Dương Chiến lập tức bị dọa cho sợ phát sặc, mãi một lúc sau mới nói: "Các con một năm rồi mà vẫn chưa... việc đó à? Con trai, có phải con có vấn đề về việc đó không? Đàn ông chúng ta có vấn đề gì thì phải đến gặp bác sĩ kịp thời, có biết không?" Dương Chiến suýt chút nữa giận phát điên lên bởi câu nói của bố anh, liền dập máy luôn.
Bố Dương Chiến vẫn luôn luôn sinh sống ở nước ngoài, nhận được nền giáo dục phương Tây, ông và con trai giống như bạn của nhau, có thể thẳng thắn nói với nhau mọi chuyện. Kể cả vấn đề tình dục, ông cũng không phải né tránh.
Dương Chiến nhìn đồng hồ, chuẩn bị về nhà, quay đầu xe, đang chuẩn bị khởi động máy, vô tình quay đầu lại, phát hiện ra một bóng người nhỏ bé đang lảo đảo bước ra khỏi khu chung cư. Đèn đường lờ mờ, Dương Chiến không thể xác định chắc chắn đó có phải là Thúy Thúy hay không. Người đó đi thêm mấy bước, Dương Chiến kinh ngạc nhận ra đó đúng là Thúy Thúy. Anh tròn mắt nhìn Thúy Thúy như người mất hồn cách xe anh không xa, ánh mắt mông lung, như thể không nhìn thấy gì, cứ thế lảo đảo bước đi, nét mặt tuyệt vọng, trên mặt hằn lên năm đốt ngón tay. WWW.77F1.XTGEM.COM ( 77F1.XTGEM.COM . VN)
Mẹ nó chứ, lại ai đánh đây? Trong lòng Dương Chiến trào dâng cơn phẫn nộ, chỉ muốn chém chết bố Thúy Thúy và Trương Tú Tú thành trăm mảnh. Anh đang định ra khỏi xe để tìm bố Thúy Thúy tính sổ, nhưng lại sợ Thúy Thúy đi trên đường một mình xảy ra chuyện. Vẻ mặt Thúy Thúy thật đáng sợ, Dương Chiến nhất thời không dám đi đến, chờ cô bình tĩnh lại đã. Với bộ óc thông minh của Dương Chiến, anh đã đoán được phần lớn diễn biến quá trình trở về nhà lần này của Thúy Thúy.
Dương Chiến lái xe thật chậm theo sau Thúy Thúy, trong lòng rối bời, cô gái vừa ngốc, vừa nói lắp, vừa không có tài cán gì này thực sự đã không còn người thân nào trên thế gian này. Chồng đánh cô, mẹ đẻ vì tức quá mà chết, bố tìm vợ mới, có nhà không thể về, cô ấy thực sự đã ở vào bước đường cùng. Dương Chiến tự hỏi: "Liệu mình có thể chăm sóc cô ấy cả đời không?" Con đường phía trước thực khó lường hết được. Dương Chiến không dám đảm bảo, chính anh cũng không thể biết chắc chắn được mình sẽ sống bao lâu.
Thúy Thúy ôm bức ảnh của mẹ, bước đi chậm rãi lặng lẽ giữa đêm khuya lạnh lẽo. Cứ đi mãi, chợt đi đến đường Quảng Tây, nước mắt đã cạn khô. Cô đã không còn gia đình, không biết nên đi đâu?
Cô không thể đến nhà ông bà ngoại, đến tận hôm nay ông bà vẫn chưa biết bố Thúy Thúy tái hôn. Từ khi mẹ Thúy Thúy đột ngột qua đời, hai ông bà bỗng chốc mất đi chỗ dựa tinh thần, sọp hẳn người đi, xem ra cũng không sống được bao lâu nữa. Lúc này đây, Thúy Thúy tâm trạng rối bời, sao dám để cho ông bà nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của cô được? Cô cũng không thể đến nhà dì, cô không thể làm tăng thêm gánh nặng tinh thần của dì và dượng. Thế giới to lớn nhường này, nhưng lại không có chỗ cho cô trú chân.
Thúy Thúy đi đã thấm mệt, nhưng lại không thể dừng bước. Cô đi mấy giờ đồng hồ liền, đôi chân cô đã rã rời, nhưng vẫn không thể dừng bước, vì nếu chỉ cần cô dừng lại, co sẽ sụp đổ. Cô muốn làm cho mình mỏi mệt, để ép mình không nghĩ ngợi gì, suốt cả chặng đường, những lời nói của bố vang vọng nhưn sấm rền bên tai cô.
Đúng vậy, ông đã nói đúng, cô đã hại chết mẹ, kẻ gây tai họa đầu tiên chính là cô - Thúy Thúy.
Trước mắt Thúy Thúy hiện lên khuôn mặt của mẹ dịu hiền với nụ cười tràn đấy tình yêu thương. Từ trước đến giờ, mẹ đều nhịn ăn để dành đồ ngon cho cô. Cô đã lớn bằng ngần này, mẹ vẫn còn dắt tay cô khi sang đường, sau khi cô bị bệnh, chỉ một đêm, tóc mẹ đã bạc trắng. Thế mà giờ đây, mẹ lại bị chết trong tay cô con gái đẻ của bà. Lòng Thúy Thúy đau đớn như dao cắt. Ở phía đằng sau không xa, Dương Chiến trơ mắt nhìn cô bước đi rệu rã. Khoang mắt Dương Chiến cũng ươn ướt, anh yêu sự quả quyết và kiên cường của cô.
Lúc Thúy Thúy thực sự đau buồn hay tức giận, không phải là gào khóc ầm ĩ, mà là chống thẳng lưng, gồng mình chịu đựng, dù không chịu được thì cũng ép mình phải chịu. Đó là điểm đáng quý nhất ở cô. Tính cách này của cô rất giống với tinh cách của Dương Chiến, khi thực sự đau khổ, quyết không để lộ cho người khác biết, tự cắn chặt môi chịu đựng.
Dương Chiến không muốn đi an ủi Thúy Thúy ngay lúc này, cô phải tự xoa dịu vết thương của mình, có như vậy, cô mới thực sự trưởng thành. Thúy Thúy lảo đảo bước lên cầu, đi đến Hồi Lan Các 1, ôm bức ảnh của mẹ trèo lên đê chắn biển. Dương Chiến bước theo sau cô, nhưng cô khong hề cảm nhận được. Thúy Thúy trèo lên và ngồi yên lặng, chân chúc xuống mặt biển. Đây không phải là động tác chuẩn bị của người có ý định tự tử, nên Dương Chiến cũng không căng thẳng lắm, thế nhưng anh vẫn chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của cô. Nếu cô không thể gắng gượng được, muốn nhảy xuống biển, anh sẽ kịp thời lao theo ngay để cứu cô. Lúc này đã là 2 giờ đêm rồi. Cơn gió lạnh gáo thét, Dương Chiến thân thể cường tráng nhường này mà còn cảm thấy hơi lạnh, huống hồ Thúy Thúy ăn mặc mong manh thế kia. Thúy Thúy dù đã bị lạnh cóng gần như tê dại, nhưng đầu óc lại dần dần tỉnh táo rõ ràng. Cô đi cả một chặng đường dài đến Hồi Lan Các, đúng thực là muốn nhảy xuống biển tự tử.
Đời này đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi.
Nhìn những làn sóng uốn lượn trên mặt biển, Thúy Thúy thật muốn nhảy xuống, chết là hết, kết thúc tất cả mọi ưu phiền. Nhưng cô không thể chết, Hinh Hinh vẫn chưa cứu được ra, mình chính là kẻ gây ra tai họa, giờ đây cô không có tư cách để chết. Cô buộc phải nói cho Dương Chiến biết bí mật chế tạo máy, để anh cứu Hinh Hinh ra, sau đó cô sẽ ra đi thanh thản, không còn vướng bận gì nữa.
Ngắm nhìn mặt biển, ngắm nhìn rất lâu, Thúy Thúy lấy di động ra gửi cho Dương Chiến một tin nhắn: "Em muốn nghe lời nói thật, anh tốn bao nhiêu công sức gipú em chữa bệnh là vì cái gì? Có phải là vì bí mật chế tạo máy không?" Dương Chiến đang ở phía sau, không ngờ cô lại gửi tin nhắn cho mình, anh rút máy đang ở chế độ rung ra xem, sắc mặt anh bỗng trở nên nhợt nhạt. Từ nhỏ anh đã được dạy phải trung thực, mặc dù cũng có lúc ngoại lệ, nhưng phần lớn anh đều nói thật khi gặp việc lớn, anh khinh thường những người nói dối, việc này liên quan đến nguyên tắc làm người của anh.
Lúc đầu Dương Chiến đã bị dao động, muốn nói dối một lần, nhưng nguyên tắc sống 31 năm của anh vẫn thúc giục anh trả lời lại hai chữ: "Đúng vậy".
Thúy Thúy nhận được tin nhắn, chợt đôi vai rung lên dữ dội, khóc thảm thiết như không thể kìm lại nổi.
Thì ra, Dương Chiến đối xử tốt với cô, tất cả mọi điều đều chỉ vì loại máy móc đó. Chút hơi ấm còn sót lại trong tim Thúy Thúy đã tan theo mây gió, chỉ còn lại bức tường đổ nát điêu tàn.
Dương Chiến chỉ biết trơ mắt nhìn cô đau đớn tuyệt vọng khôn cùng.
Con tim Dương Chiến cũng tan nát.
Đêm khuya tanh vắng, tịnh không bóng người, chỉ có tiếng sóng liên tục vỗ vào bờ đá. Tiếng sóng pha lẫn tiếng nấc nghẹn ngào của Thúy Thúy. Đất trời rộng lớn, nhưng lúc này đây chỉ có bờ đá dung nạp cô.
Đêm về khuya, cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết đang thả sức luồn lách vào khắp chốn Thanh Đảo. Những bông hoa tuyết rơi xuống mặt biển lập tức hòa lẫn vào nước biển, không để lại chút âm thanh và dấu vết nào. Có những bông hoa tuyết rơi xuống đất, yên lặng nằm đó, hạnh phúc vì sinh mạng và cơ thể mình được an toàn - nếu như hoa tuyết có sinh mạng.
Thúy Thúy đã bị đông cứng từ lâu, cô giơ tay ra, đón lấy những bông hoa tuyết đang bay đầy trời, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay cô, rất lâu mà không bị tan ra.
Thúy Thúy nghĩ, con người sống cả một đời, có người hạnh phúc lâu dài giống như những bông hoa tuyết rơi xuống đất, có người lại giống như bông hoa tuyết rơi xuống biển, bị nước biển nhấn chìm trong nháy mắt, xương thịt đều bị tan biến.
Hoa tuyết, đều là hoa tuyết giống nhau, rơi vào nơi nào cũng trở thành số phận một đời, không có kiếp sau, ,không có cơ hội chọn lựa, đây là bông hoa tuyết của năm này, tháng này, ngày này, giờ này, phút này, giây này. Đây chính là cả một đời của