h, đem thân thể của mình dán chặt hơn, Ngải Đăng thậm chí có thể cảm nhận được hai má nóng của Tiêu Tiêu, kề sát vào ngực mình, giống một cái bàn ủi.
“Ngải Đăng. . . Yêu em đi”
Đang cố gắng khắc chế thì Ngải Đăng nghe được câu này, mạnh mẽ đỡ bả vai Tiêu Tiêu , nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nếu như từ trong mắt của cô nhìn ra một tia sợ hãi, anh cũng sẽ không ép cô, nhưng lúc này trong mắt Tiêu Tiêu lại chứa đầy sự yêu thương say đắm cùng tín nhiệm. Một giây sau, Tiêu Tiêu cảm giác thân thể của mình bị Ngải Đăng bế lên, đi về phía giường.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau, các ngươi biết ! Sáng sớm ngày mai vẫn là Cập Nhật 8 điểm tả hữu , hắc hắc, tất cả mọi người đến xem thành quả của tôi đi!
Thể xác và tinh thần cùng là một.
Tiêu Tiêu bị nhẹ nhàng bỏ trên giường nệm, sau đó Ngải Đăng nằm đè lên, cúi đầu hôn bảo bối trong lòng, ở trong miệng của cô bắt đầu thăm dò chung quanh, nhấm nháp hai bên góc môi của cô, cuối cùng dây dưa ngậm lấy lưỡi mút. Hai tay Tiêu Tiêu vòng sau cổ anh, nâng môi lên, trong lúc nhất thời hai người dây dưa không dứt.
Một bàn tay của Ngải Đăng ôn nhu nắm lấy vành tai của cô sau đó lại nhẹ nhàng trượt hướng đến xương quai xanh, tay kia thì ở trên lưng cô qua lại thăm dò, chỉ trong chốc lát, đã đem nút áo trên người cô cởi bỏ hết.Tay từ xương quai xanh trượt xuống, đem quần của cô đẩy lên tới bên hông, nhìn chằm chằm da thịt trơn bóng chỉ còn mặc độc cái quần lót hiệu Bra , hô hấp của Ngải Đăng càng ngày càng dồn dập. Tiêu Tiêu bị lửa nóng cũng ánh mắt mê loạn Ngải Đăng đang ngắm nhìn mà hai má đỏ bừng, vươn tay ra ngăn cản, nhưng bị Ngải Đăng bắt được hai tay.
“Khoan. . . . . . đèn. . . . . .” Chưa hiểu sự đời như Tiêu Tiêu đối với thân thể trần trụi của hai người nên tương đối vẫn còn có chút xấu hổ, chỉ có thể tắt đèn, trong bóng đêm mới che dấu bối rối của mình.
Ngải Đăng tiện tay tắt đèn, trong bóng đêm mông lung lại càng làm cho người ta tăng thêm tình dục, tùy tay cởi quần áo, thân hình hoàn mỹ của anh lập tức hiện bên ngoài, màu đồng của da thịt trên cổ anh trong đêm tản ra từng đợt lực lượng sáng bóng, trên người anh, hơi thở mãnh liệt của nam nhân không ngừng thâm nhập vào mũi Tiêu Tiêu, bờ vai anh to lớn ngay thẳng, kế đến là cánh tay với đường cong cơ bắp hoàn mĩ, khuôn ngực cứng rắn, khối cơ bắp cuồn cuộn phân bố rõ ràng trên phần bụng mê người của anh, cặp đùi thon dài mà mạnh mẽ hữu lực, còn thứ nằm ở giữa hai chân thì…… . . . . . Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy một trận mê muội, không dám đánh giá phía dưới, tay cô giống như đã bị mê hoặc xoa nắn cơ ngực rắn chắc.
Cảm giác được một bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve qua lại trước ngực, ngọn lửa trong lồng ngực Ngải Đăng hỏa diễm bỗng chốc bị châm ngòi, vội vàng cởi áo Bra của Tiêu Tiêu, do không thuần thục nên lục lọi nửa ngày Ngải Đăng vẫn không cách nào cởi được, nhìn vẻ cấp bách đến phát ngốc của anh, Tiêu Tiêu phải tự mình động thủ khẽ nâng phần eo lên, một bàn tay đụng đến phần lưng của mình cởi khuy móc, lại không nghĩ đến bụng lại đụng vào nơi nào đó, làm cho Ngải Đăng hít vào một hơi thật sâu.
Nội y bị cởi ra, một cặp ngực trắng tròn cao ngất bắn ra, đụng phải ngực rắn chắn của Ngải Đăng. Tiêu Tiêu tay chân vừa nhỏ vừa dài, đường cong vai mềm mại , ngực cao ngất no đủ mà rất tròn, hình dạng hoàn mỹ mê người, theo hô hấp cùng nhịp đập của tim, làm cho hai hạt tròn nhỏ hồng hồng trên đỉnh run rẩy theo, giống như đưa ra tiếng mời gọi không lời. Bụng trơn nhẵn, vòng eo tinh tế nhẹ nhàng không đủ nắm chặt, xuống chút nữa, quần lót còn chưa cởi , chỉ thấy được bắp đùi thon dài hơi hơi khép lại, gấp khúc, tỉ lệ hoàn mỹ.
Ngải Đăng chỉ có thể dựa vào bản năng của mình để làm cho thân thể bên dưới thả lỏng hơn, mong cô thích ứng với mình, chậm rãi cởi quần lót của Tiêu Tiêu ra, nơi đó đã là một mảnh ướt át, Tiêu Tiêu dĩ nhiên động tình, phần eo vặn vẹo bất an, hai chân hơi khép lại, cúi đầu nói:
“Ngải Đăng, khó chịu” .
Ngải Đăng ngẩng đầu hôn bên tai của cô, giọng khàn khàn nhưng tràn ngập sự trấn an “Cưng à, đừng sợ”, cắn cắn vành tai của cô, đem đầu vùi vào ngực cô, lửa nóng trên môi không ngừng liếm cắn, mút vào.
“Cưng à, em là của anh” nghe được tuyên ngôn đầy khí phách của Ngải Đăng, trong lòng cô ngọt ngào. Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt màu lam cùng vẻ mặt hiện đầy dục vọng của Ngải Đăng, nghĩ đến việc anh vì mình có thể khống chế nhiều lần như vậy, trong lòng dâng lên từng đợt tình yêu. Cô chưa từng biết rằng, một người đàn ông đối mặt cô gái mà mình yêu, cần rất nhiều tự chủ mới có thể không chạm vào cô.
“Cưng à, có thể không?”
“A. . . . . . Có chút đau. . . . . .” Tiêu Tiêu áp vào ngực Ngải Đăng, cô cảm giác đã có chút khó chịu, nhưng vật thật lớn của Ngải Đăng mới xâm nhập một chút, Ngải Đăng dừng động tác lại, hôn lên môi Tiêu Tiêu, dùng nó để phân tán lực chú ý của cô, đột nhiên mông dùng sức một cái, xuyên qua tầng lá mỏng kia, nháy mắt đã hoàn toàn nằm trong mật đạo nhỏ hẹp.
Một trận đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, Tiêu Tiêu hét to một tiếng, hung hăng cắn lên bả vai Ngải Đăng, muốn dùng cái này có thể dời đi đau đớn của mình, Ngải Đăng vẫn không nhúc nhích ôm cô thật thật chặt, chờ đợi cảm giác đau đớn qua đi. Qua hơn nửa ngày, Tiêu Tiêu mới cảm giác hai người chỗ hòa hợp của hai người sinh ra cảm giác thoải mái hơn dần nhường chỗ cho đau đớn lúc trước….
Đang mơ mơ màng màng ngủ, Tiêu Tiêu cảm thấy dường như bị người nào đó ôm để vào trong nước, chậm rãi trợn mắt, phát hiện mình và Ngải Đăng cùng nhau ngồi ở trong bồn tắm lớn, nước ấm vừa phải, Tiêu Tiêu thỏa mãn thở dài, nhúc nhích cánh tay, mới phát hiện toàn thân đều có cảm giác đau nhức, hạ thân có cảm giác rất kỳ quái, căng căng tràn đầy, cúi đầu vừa nhìn thấy, thì ra Ngải Đăng vẫn còn thật to ở bên trong cô, không có rút ra ngoài.
“A. . . . . . Trứng thối” Tiêu Tiêu lấy tay đẩy ngực Ngải Đăng một cái, nhưng không làm được gì nên chuyện, Ngải Đăng khẽ cười một cái, tiếp tục gắt gao ôm lấy Tiêu Tiêu, kéo ngực cô kề sát ngực mình. Thỏa mãn hôn hôn lên mặt Tiêu Tiêu, cả đêm đều luyến tiếc không muốn rời cô chút nào, chỉ phải như vậy thủy nhũ giao hòa liên tiếp .
“Bảo bối. . . . . . Bảo bối. . . . . .” Ngải Đăng thoả mãn nhẹ giọng kêu như mèo, Tiêu Tiêu rốt cục hoàn toàn đã thuộc về anh. Cầm lấy bông tắm cẩn thận giúp Tiêu Tiêu chà lau, nhìn trên người Tiêu Tiêu đều là vết xanh tím do chính mình in lên, có chút đau lòng hôn một cách ôn nhu lên nó .
“Ngải Đăng” Tiêu Tiêu thoải mái dựa vào bên bồn tắm không thèm quan tâm đến động tác của anh, đột nhiên nhớ tới cái gì đó miệng hồng hồng nhỏ nhỏ cong cong, kêu lên một tiếng.
“Hửm?”
“Kinh nghiệm của anh thực phong phú làm sao?” Nhớ tới sự thuần thục vừa rồi của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu liền cảm thấy từng đợt buồn chán, trong lòng giống bị một tảng đá lớn lấp đầy thật khó chịu.
“. . . . . .” Động tác trên tay Ngải Đăng ngừng lại, cúi đầu trầm mặc không nói, không rõ là đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt này của Ngải Đăng, đã hiểu rõ trong lòng, có chút tức giận định bỏ đi, lại không nghĩ tới tăng thêm sự ma sát ở chỗ đang kết hợp, nước bên trong rỉ ra đôi chút.
“Bảo bối” Ngải Đăng thấy phản ứng của Tiêu Tiêu lớn như vậy, vội vàng ôm lấy cô không cho cô nhúc nhích, không để ý cô giãy dụa, giải thích “Không phải, không phải có rất nhiều”.
“Vậy tức là có?” Không phải như vậy làm cho người ta khó chịu sao, mặc dù biết nếu lấy tuổi cùng địa vị của Ngải Đăng thì không có khả năng là không có những cô gái bên cạnh, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, rất không thoải mái a! !
“Không phải, không phải đâu, Cưng à” Ngải Đăng nói năng có chút lộn xộn, cả người tràn đầy vẻ bối rối
“Anh. . . . . . Anh . . . . . Không có người khác” Tiêu Tiêu ngừng giãy dụa, kỳ quái nhìn về phía anh, nếu như không có, làm gì có bộ dáng này.
Cảm giác được Tiêu Tiêu đang dò xét mình, Ngải Đăng giống như đứa trẻ phạm lỗi đỏ mặt, chỉ phải thành thật nói.
“Anh dùng bằng tay”, sau đó lại kích động bỏ thêm một câu “Số lần không nhiều lắm, thật sự đó”.
“Tay của ai?” Biết mình là cô gái đầu tiên của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu giống như tìm được báu vật, vui vẻ, trêu ghẹo hỏi anh.
“Của anh” Ngải Đăng cam đoan nói, anh vẫn cảm thấy đàn ông, kiêu ngạo nhất là không phải là ngủ với quá nhiều cô gái, mà là có một cô gái, nguyện ý làm cho anh muốn ngủ chung cả đời. Anh tuyệt đối sẽ không làm cho cô gái của mình cảm thấy ủy khuất chút nào, giống như mẹ của anh buồn bực không vui.
“Phốc. . . . . .” Nhìn Ngải Đăng thề lời thề son sắt, còn giơ tay thề, rốt cục khiến Tiêu Tiêu nhịn không được liền cười lên, tên ngốc này nha, nhưng cô yêu tên ngốc a!
Tiêu Tiêu oán trách nguýt anh một cái “Vậy sao anh chột dạ như thế”, cứ tùy tiện thoáng nhìn, Ngải Đăng đã bị ánh mắt cô quyến rũ cùng hấp dẫn, tâm thần nhộn nhạo, thấp giọng nói “Anh nghĩ đến em không thích”, nhưng mà anh cam đoan về sau dục vọng sinh ra cũng là bởi vì Tiêu Tiêu, cũng chỉ có cô có thể khơi mào dục vọng của mình.
“Anh không gạt em?” Tiêu Tiêu vẫn có phần không yên tâm hỏi.
“Không lừa em mà” Ngải Đăng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tiêu Tiêu chân thật nói. Gia tộc bọn họ đều tín đồ Cơ Đốc Giáo, phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân, cho nên anh ở phương diện này vẫn đều thực sự nghiêm túc, mà Tiêu Tiêu thì anh nhận định làm bạn đời, cho nên mới chạm vào cô.
“Hắc hắc,anh như vậy mà có thể chịu sao” Biết Ngải Đăng trước đó không có hành vi tình dục, Tiêu Tiêu bắt đầu không còn lo lắng, còn thú vị trêu chọc anh .
“. . . . . . Đúng” Vẻ mất tự nhiên của Ngải Đăng thoáng qua đi, vừa mới bắt đầu vào thời kỳ dậy thì thì quả thật sẽ đối với sinh lý sinh ra đều thấy mông lung rất hiếu kỳ, nhưng khi dần dần trưởng thành, thường thấy nhưng điều này trong giới quý tộc, anh bắt đầu đối với chuyện tình dục không tình yêu sinh ra tâm lý kháng cự, cho rằng chỉ cùng với người mình yêu mới có thể làm những chuyện thân mật như vậy.
“Đúng thì thật tốt?” Tiêu Tiêu lại cười hắc hắc hai tiếng, tiếp tục truy vấn Ngải Đăng .
“Bảo bối, em. . . . . .” Đối với việc tò mò của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng thật sự cảm thấy khó xử vạn phần. Tiêu Tiêu đang chuẩn bị nói chuyện, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện mấu chốt.
“Ngải Đăng, may mắn là em gặp được anh” Sắc mặt Tiêu Tiêu nghiêm túc không hề đùa giỡn nói.
“Người may mắn là anh mới đúng” nếu như không có Tiêu Tiêu, thế giới của anh chỉ có một mảnh đen tối,chết lặng trong vạn kiếp bất phục. Sự xuất hiện của Tiêu Tiêu đối với anh như là ánh sáng mặt trời. Trên thế giới này luôn luôn có đôi như vậy, phù hợp lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau .
“Ngải Đăng, anh có anh chị em không?” Tiêu Tiêu đột nhiên đối với chuyện này thấy hứng thú.
“Hả?” Không phải đã nói với cô, mẹ anh đã qua đời khi anh còn nhỏ à.
“Không phải, em nói đến cha anh ở nước ngoài kìa”.
“Cha chỉ có một mình anh thôi” Ngải Đăng lãnh đạm nói, có một đứa con cũng không đại biểu cho việc cha anh quan tâm trân trọng.
“Vậy anh lúc nào cũng có một mình sao?” Tại sao hoàn cảnh anh lại phức tạp vậy, không có bạn bè, không có ai thân, một người tự mình giãy dụa thì vất vả đến mức nào.
Nghe được câu hỏi của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng trầm mặc. Anh cũng khôn