Ánh mắt Mộ Diễn cực kỳ trầm, cô chưa bao giờ cho là anh chỉ xem cô như một cô em gái, thời điểm cô dắt tay anh đi nhất định đã tiến vào đáy lòng của anh, là anh thề sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, nhưng hiện tại, cô tự mình bỏ lỡ thôi.
"Khi nào thì trở về?"
"Ca!" Anh không trực tiếp trả lời khiến Mộ Tình cất cao giọng, cô giận giận trừng mắt với Mộ Diễn,"Anh mong em trở về? Mặc kệ, mặc kệ em sao?"
"Nguyên nhân trở về là gì?" Mộ Diễn ngồi vào bàn làm việc, một tay nâng lên xoa xoa mi tâm,"Mặc cho ngày hôm qua mẹ gọi điện lại, em vô duyên vô cớ trốn khỏi nhà chồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vô duyên vô cớ trốn đi? Là hắn nói ?" Mộ Tình hừ lạnh, không che dấu cơn giận đang phun trào trong lòng,"Ca, anh cũng cho là như vậy sao? Cho là em bốc đồng phát giận, vô duyên vô cớ muốn quấy rối?"
Bóng dáng xinh đẹp đứng trong phòng, đôi mắt Mộ Tình đã bị màu xám bao trùm, Mộ Diễn trầm mặc khiến sự mất mác trong lòng cô tăng gấp đôi, nước mắt cưỡng chế không nổi liền trượt xuống.
"Ca, em cũng đã qua tuổi hai mươi không phải là không hiểu chuyện, em biết làm gì là đúng mực. Khi em trở về mấy người có ai hỏi nguyên nhân? Kể cả anh, Ca ca." Mộ Tình nâng đôi mắt lên thấy Mộ Diễn, giữa bọn họ được ngăn cách bởi một chiếc bàn, giống như khoảng thời gian ngăn cách nhiều năm qua, cô vẫn tin tưởng gì đó, nhưng nó đều đã biến hóa theo thời gian, mà cô, lại không muốn nó bị biến hóa.
"Tất cả, cũng không quan tâm mấy năm nay rốt cuộc tôi sống như thế nào. Các người cho rằng cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối đó nhất định sẽ hạnh phúc sao?" Thanh âm của cô nghẹn ngào,"Ca, anh nói cho em biết, có phải vì con đàn bà kia nên anh mới thờ ơ với em? Ca, anh động tâm với cô ta sao ?"
Con ngươi trầm lãnh đột nhiên chìm xuống, bàn tay nắm trên tay vịn ghế hơi dùng lực, anh giương mắt nhìn thẳng Mộ Tình,"Tình Nhi,"
Vừa vặn một cái tên, đã mang theo áp lực, Mộ Tình bĩu môi cúi đầu xuống, cô biết đây là điềm báo ca ca tức giận, tất nhiên cô không dám phát giận nữa, nhưng phản ứng của Mộ Diễn khiến trong lòng cô càng thêm khủng hoảng.
Đột nhiên đề cập đến Hạ Tử Ca, trong lòng Mộ Diễn trùng xuống, thứ mình không khống chế được làm mình cảm thấy vô lực, giống như con nhím vậy, một khi tiếp sát, gai trên người sẽ đâm nát đối phương. Nhưng mà vô luận bị đâm như thế nào, anh vẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay.
Rõ ràng trong lòng đều đã gạt bỏ, lại nhịn không được muốn trêu chọc lần nữa. Chính anh cũng không phân biệt rõ xem mình đang làm gì.
Bộ dáng của Tử Ca lúc cười, lúc tức giận giống như lấy một con dao khắc vào trong đầu anh. Nhưng mà chỉ qua mấy tháng chung đụng, anh lại cảm thấy cô giống như cái cây duy trì sinh mạng của mình nhiều năm . Bất luận là cái gì thuộc về Hạ Tử Ca đều lấp lánh màu sắc. Chỉ cần chống lại cô, lòng kiêu ngạo của anh từ trước đến nay đều suy yếu cấp tốc.
Đáng chết! Anh sẽ không để cho Tử Ca làm ảnh hưởng đến mình nữa, vô luận như thế nào kế hoạch của anh đều sẽ không thay đổi.
Bàn tay Mộ Diễn gắt gao nắm chặt, mặt ngoài nổi gân xanh giống như lòng anh bây giờ đang đấu tranh không ngừng.
Mộ Tình nhếch môi, bộ dáng của anh đã nghiệm chứng cho suy đoán của cô, cô trầm mặc thật lâu sau, sau đó mở miệng,"Ca, nếu em nói em nghĩ muốn ly hôn thì sao?"
Mi tâm gắt gao vặn lên, con ngươi vốn trầm lạnh nay lại càng trầm hơn, giống như mưa như gió đang nổi lên trong lòng, tầm mắt của anh rơi trực tiếp trên người Mộ Tình, cứ thế khiến cô run rẩy.
"Mộ thị đã không cần bất cứ viện trợ nào từ ai." Mộ Diễn đẩy ghế ra đứng lên, anh thong thả bước đến cửa sổ, chỉ chừa lại Mộ Tình. Cô biết ý của anh là, lúc trước sở dĩ gả cho Nhậm Khải là vì Mộ thị cần viện trợ về mặt tài chính.
Mà hiện tại, cô cũng không cần cố kỵ sẽ đi làm bất kể những gì mà mình muốn. Nhưng anh lại keo kiệt đến cả an ủi cô một chút cũng không có. Lần đầu, Mộ Tình phải đối mặt với loại cảm giác không được nuông chiều cô có chút sợ, có chút ủy khuất. Hiện tại anh vẫn nhẹ nhàng với cô, có phải sự tàn khốc mấy năm qua mà cô nhận được chỉ vì một câu nói của anh mà tiêu biến hết? Những nỗi đau khắc sâu trên thân thể chỉ vì chút nhẹ nhàng của anh mà biến mất?
Bên trong trống không. Nếu có thể biến mất, có ai đến tẩy não cho cô không? Mỗi ngày cô đều sống trong cơn ác mộng không thể tỉnh. Nhậm Khải, hắn là một tên đại biến thái!
"Ca, đây là anh đồng ý với ý kiến của em đúng không? Em biết rõ. . . . . ." Không hề chậm trễ, Mộ Tình cầm túi sách xoay người lao ra khỏi văn phòng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ngoài cửa, Lữ Phương bị cô va phải lảo đảo một cái, ngẩng đầu lên hết sức sửng sốt, "Này. . . . . ."
Người đã biến mất, Lữ Phương sờ sờ cái đầu đi vào văn phòng, thân thể Mộ Diễn cứng ngắc, ép mình đứng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Sao lại thế này?"
Mộ Diễn nhếch khóe môi, vẫn chưa trả lời. Sao lại thế này? Anh cũng muốn biết sao lại thế này. Tình yêu thầm khắc sâu trong lòng bây giờ đang nhảy loạn, cái loại phiền toái này khiến anh không thể bình tâm nổi.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Anh hiển nhiên không muốn nói đến chuyện mới vừa xảy ra, Lữ Phương giật giật khóe miệng, cũng chẳng muốn quản , "Hạ Xương Nguyên bị thương cực kì nghiêm trọng, giải phẫu rất khó khăn, tuy nhiên bảo vệ được tính mạng, trong khoảng thời gian này vẫn không thấy tốt lên, hiện tại Chung-Hạ đều đã tan rã, nhưng chỉ không gặp nhau một thời gian, Chung-Hạ tiến triển phi thường, đúng là nằm ngoài dự liệu."
Mộ Diễn nheo mắt lại, khóe miệng anh dương lên, "Không ngoài ý muốn, cậu đã quên đất đai sở hữu của Chung-Hạ lúc trước khi lập nghiệp là nhờ vào ai sao? Nếu lúc trước không có cơ nghiệp to lớn của Tạ gia tương trợ cho Hạ Xương Nguyên thì hắn làm được gì, mới đầu Chung-Hạ là do hai vợ chồng hắn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nhưng mấy năm nay vợ của hắn chỉ được đứng ở phía sau màn mà thôi. Bất quá cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết, các số liệu nhìn qua cũng không khó coi, Chung-Hạ đã là hết cách xoay chuyển."
Lữ Phương híp híp mắt, anh ta xoay người đứng bên cạnh ghế sofa, "Tôi đã cùng cục trưởng Phương chào hỏi qua, chuyện quy hoạch tuỳ thời mà tiến hành. Chính cậu cũng nghĩ muốn mọi chuyện diễn ra thật tốt, thu những vẫn phải phóng. Mộ Diễn, lúc trước tôi nghĩ nếu đi sai một bước thì hỏng hết còn có thể mất đi Tiểu Hiền, tôi vẫn cho rằng chính mình đúng, nhưng đem cô ấy ra so sánh, tôi mới biết được ngoài cô ấy tất cả đều là quả rắm."
Nói xong, Lữ Phương xoay người ra khỏi văn phòng. Mộ Diễn đứng tại chỗ trầm mặc thật lâu, ngón tay cầm một điếu thuốc rồi lại đổi một điếu khác, trước mắt hiện ra tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, cái cảm giác mất đi người thân như cây kim, ngày ngày tháng tháng đâm vào trong lòng. Nếu không nhổ, anh không biết chính mình rốt cuộc lại vì cái gì mà giao tranh.
Tắt điếu thuốc, Mộ Diễn một tay bấm gọi cho Lữ Phương, "Thu."
Một chữ, giải quyết dứt khoát, không lâu sau kinh tế ở Nam Bình sẽ xoáy theo chiều gió. Thần sắc trên mặt Mộ Diễn cực lạnh, cuối mùa gió vô cùng vô cùng lạnh.
Anh phất phất tay, phía sau lưng anh hiện ra một người.
"Ám Ảnh, điều tra nhà họ Nhậm, tra cho kĩ, nhớ kỹ không được lưu lại dấu vết."
"Vâng" Tiếng nói khàn khàn ở trong không khí vang lên một khắc, ngừơi đã biến mất.
Tất cả tiếng động ở căn phòng này đều biến mất, Mộ Diễn lấy điện thoại di động, sau vài tiếng tút đầu kia có người bắt máy, "Mộ Diễn?"
Thanh âm của cô nhàn nhạt , mang theo chút vui vẻ, sau khi cô gọi tên anh, khóe miệng anh nhịn không được nâng lên ... một nụ cười, mi tâm dãn nhẹ, giọng nói của cô có sức có lực làm hơi thở của người khác ổn định, rõ ràng cô không phải một cô gái mềm mại, lại khiến anh cảm thấy thoải mái, "Ở nơi nào?"
"Nhà." Tử Ca nói xong, cô cau mày, cô thật sự không muốn nói chuyện phiếm, làm nũng lại càng không được, đành ép buộc bản thân đi hỏi, "Hôm nay anh trở về sao? Em bảo Vương Linh chuẩn bị đồ ăn anh thích, mấy ngày nay em đã không gặp anh rồi."
Giọng nói mang theo một chút oán giận, cô nhíu mày, cố gắng sắm vai nhân vật phụ cho đúng, lại phát hiện nhanh như vậy bản thân mình đã dâng lên cảm giác chua xót, thanh âm đột nhiên bén nhọn, "Mộ Diễn, anh và Mộ Tình ở cũng một chỗ? Anh rốt cuộc đem em đặt ở chỗ nào, để em chịu lạnh ở đây một mình sao? Mộ Diễn, không phải anh cho em tiền bạc là cái gì cũng có thể làm. Cô ấy đã lập gia đình , bất luận trước kia huynh muội hai người có quan hệ gì, thì bây giờ cô ấy cũng đã lập gia đình. . . . . ."
"Hạ Hạ, " Đột nhiên thanh âm lạnh lẽo cắm sâu vào lòng Tử Ca , Mộ Diễn nhíu chặt mi, thanh âm bén nhọn của cô khiến anh trở nên tà ác, bất luận là loại phụ nữ nào, có phải đến cuối cùng đều ai cũng có lòng tham như vậy không? Thật sự anh bệnh không hề nhẹ mới có thể nghĩ tại thời điểm này muốn nghe giọng nói của cô một chút
"Hôm nay tôi không về."
Điện thoại cắt đứt, Tử Ca thu hồi sắc mặt bén nhọn, cô yên lặng cúp điện thoại, phân phó, "Vương Linh, tôi nghĩ muốn ăn mì trứng gà."
"Hạ tiểu thư. . . . . ."
Vương Linh nhất thời thẫn thờ, mới vừa rồi cô còn nắm điện thoại kêu to làm cho người ta giật mình, bộ dáng như vậy không giống một người đàn bà chanh chua, nhưng lúc dừng máy, ánh mắt cô rất điềm tĩnh, cô xoay người lại, khóe miệng ôm lấy nụ cười, hai tay lau mặt, "Giật mình sao? Bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc, lúc gặp anh ấy tôi liền thay đổi."
"Hạ tiểu thư, cô nhất định là, nhất định là thích tiên sinh rồi." Vương Linh ấp úng tiếp lời, đơn thuần thừa nhận.
Tử Ca ngồi trên ghế không nói gì, khóe miệng mỉm cười có chút chua xót.
"Vương Linh, cho một ít dấm chua vào đó." Tử Ca nhíu mày ngẩng đầu, bình thường cô thích ăn mỳ nhưng hiện tại cô không thấy nó hợp khẩu vị nữa rồi.
Vương Linh xem xét Tử Ca sau đó ngoan ngoãn đi lấy giấm chua bỏ vào. Tử Ca ăn nồng nhiệt, Vương Linh lại kinh ngạc, "Hạ tiểu thư, ăn như vậy ngon lắm sao?"
"Ăn ngon."
"Bộ dáng của cô bây giờ, thật sự giống người đang mang thai, mẹ tôi nói những người mang thai thường thích ăn chua hoặc ăn cay." Vương Linh cười nói, cô ta vô tâm nói khiến trong lòng Tử Ca ngớ ra, cô cúi đầu xuống, ăn luôn miệng , "Dù tôi có muốn, anh ấy cũng không cho tôi cơ hội."
Một câu nói của cô, nói không chê vào đâu được, Vương Linh buông mắt xuống cũng không nói thêm gì. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tử Ca, cô tĩnh tọa ở trước bàn ăn, khuỷu tay chống trên bàn, hai tay ôm lấy mặt, rốt cuộc còn bao nhiêu ngày nữa?
Cô nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, đối với tất cả hoài nghi của mọi người cô đều phải cảnh giác, thật sự mệt mỏi quá.
Mộ Diễn, tôi thật sự nghĩ không ra, anh đã có người đặt ở trong lòng, vì sao không dứt khoát cho tôi ra đi.
Mộ Diễn quả nhiên không trở về, Tử Ca nếm qua điểm tâm, tiện đường đi bệnh viện. Cô bước vào khoa phụ sản kiểm tra, thuận tiện nghe tâm thai xong, xuyên thấu qua dụng cụ, Tử Ca nghe thấy tiếng tim đập, hốc mắt nhịn không được đỏ lên.
Đây là một sinh mệnh, rõ ràng đang nở rộ bên tai cô, đó cũng chính là người mà cô dựa vào để sống tiếp cuộc sống sau này.
Bác sĩ nói toàn bộ đều bình thường, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, Tử Ca cười nhiệt tình, "Cám ơn."
Nụ cười của cô thuần mỹ mà ấm áp, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày, bác sĩ đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn cô cười liền nói, "Cô nên cười nhiều h