"Nơi này là công ty, công ty có quy củ của công ty, nếu như tất cả mọi người giống như cô ngày ngày đi trễ, thì chúng tôi làm việc kiểu gì." Vừa lên đến nơi Thường Minh Tụ liền gây sự lửa giận xông thẳng đến chỗ Hạ Tử Ca.
Những nhân viên khác cũng làm bộ bận rộn tránh ra, nhưng vẫn không nhịn được tò mò nhìn.
Hạ Tử Ca cúi đầu nghe giáo huấn, vẻ mặt nhàn nhạt, đàn bà đánh nhau cũng chỉ vì một tên đàn ông, mà cô bây giờ cảm thấy đôi co cùng cô ta là không đáng. Ánh mắt Mộ Diễn nhìn cô trừ khinh miệt chính là khinh miệt, nếu như không phải là vì cuộc sống, cô cũng không bao giờ cùng bọn họ dây dưa.
"Này, cái gì vẻ mặt là sao? Không phục sao?" Thấy cô mặt lạnh dáng vẻ không sợ, Thường Minh Tụ lửa càng thêm thiêu đốt đứng lên.
Hạ Tử Ca than thở, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Thường quản lý, sáng hôm nay 10 giờ cô còn có chuyện phải thảo luận, hiện tại cô đã lãng phí nửa giờ trên người tôi . Rất xin lỗi, tôi hôm nay tới trễ, dĩ nhiên nếu như cô cho là tí nữa ở hội nghị có thể không cần chuẩn bị tài liệu, cô cứ tiếp tục giáo huấn đi, tôi không có ý kiến."
Thanh âm của cô không tự ti cũng không kiêu ngạo, Hạ Tử Ca có thể cúi đầu đối với Mộ Diễn , bởi vì cô muốn cầu cạnh anh, nhưng không có nghĩa là bất luận kẻ nào cũng có thể cưỡi trên đầu cô.
Thường Minh Tụ tức giận, Cô hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Tử Ca một cái, "Vậy cô còn không mau một chút chuẩn bị đi."
Câu nói vừa dứt tiếng giày cao gót đi vào phòng làm việc.
Một ngày công việc bề bộn nhiều việc cũng rất phong phú, nhưng càng gần tới lúc tan việc, Hạ Tử Ca tâm tình như đang nhảy múa, thời gian trôi qua làm cô thấy phiền não.
Khẩn trương. Cô biết tối nay điều đang chờ đợi cô là cái gì.
Lần trước, cô còn không biết anh, chỉ biết anh là khách ở CK , họ Mộ. Một đêm hoan ái xong đường ai nấy đi trở về nhà không liên hệ nhau.
Nhưng là, hôm nay, Cô cùng anh dây dưa không biết còn kéo dài tới khi nào. Hơn nữa, ghê tởm hơn chính là cô cư nhiên đang suy nghĩ nên mặc đồ lót gì cho hợp! ! ! Hạ Tử Ca, ngươi không có thuốc nào cứu chữa được .
Trời đã tối, cô đến rất đúng hẹn, Hạ Tử Ca đầu óc có chút mơ mộng, bởi vì không biết chính xác anh ở nơi nào để đi vào, liền bị chắn ở bên ngoài.
Lúc này cô mới phát hiện, mình cư nhiên không có phương thức liên lạc với Mộ Diễn . Đứng một mình cô đơn, thân thể nhu nhược lại quật cường kiên trì, gió lạnh thổi qua cô nắm quần áo thật chặt, một đôi mắt đẹp nhìn về bầu trời đêm.
Sao lốm đốm đầy trời, màn đêm xinh đẹp mà ôn hòa, cô muốn chạm tay đến những vì sao ấy mà không thành.
Chiếc xe màu đen đi tới, hai ánh đèn quét qua, Hạ Tử Ca theo bản năng lấy tay che mắt, đèn xe chói mắt chiếu thẳng về phía cô.
Nắm tay lái, tay chợt đổi phương hướng, chiếc xe lưu loát dừng ở bên cạnh Hạ Tử Ca , cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, Mộ Diễn mắt trầm tối thấy Hạ Tử Ca, môi của anh nhất quán mím chặt.
Cô mặc một bộ đồ mỏng, một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần đen, cô để tay trong túi, đứng ở một bên đèn đường, ánh đèn đánh vào bộ tóc xoăn màu nâu của cô.
Ban đêm gió hơi lạnh, khẽ vuốt gò má, ánh mắt của cô mang theo sự nhàn nhạt cùng kinh ngạc lo sợ không yên nhìn về phía anh, Mộ Diễn hơi cong môi, hài lòng vì cô đến đúng hẹn.
"Lên xe." Thanh âm trầm thấp nhàn nhạt phân phó, không có bất cứ thanh âm dị thường nào, nhưng Hạ Tử Ca trong lòng không khỏi run lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh một cái, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Trên người cô mang theo sự lạnh lẽo của đêm mùa thu, nhàn nhạt thơm ngát . Cô tiến vào trong xe mà nhuộm dần cả buồng xe, Mộ Diễn liếc cô một cái, nụ cười trầm thấp từ trong lồng ngực tràn ra, "Thế nào, Hạ tiểu thư khẩn trương như vậy sao?"
Hạ Tử Ca trong lòng ngẩn ra, tiếng cười của anh đầu độc lòng người , nhưng trong đôi mắt khinh miệt lại làm cho Hạ Tử Ca không cách nào coi thường, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở một bên tai, Hạ Tử Ca tựa đầu liếc chỗ khác, "Sẽ không."
Xe đi trong đêm tối, Tử Ca nghiêng đầu giống như vô ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe , nhưng chỉ có chính cô biết phải đối mặt với Mộ Diễn lúc này trong lòng cô lo sợ không yên, vô cùng khẩn trương.
Cô đoán không ra tính tình của anh, cùng anh giao dịch như đi trên một sợi dây, không biết lúc nào sẽ ngã xuống.
Tầng 11.
Hạ Tử Ca nhìn, từ từ leo lên trong lòng âm thầm ghi nhớ, người đàn ông này tựa hồ có thói quen ngạo mạn, đều đứng ở trên nhìn xuống , ngay cả chỗ ở đều ở tầng cao nhất.
"Thất thần là không tốt." Nhẹ nhàng bóp mặt của cô, cho đến khi ánh mắt của Tử Ca thấy được anh, mới hài lòng dừng tay.
Hạ Tử Ca lo sợ không yên, sau một khắc lại bị kéo ra khỏi thang máy, một tiếng mở cửa phòng xẹt qua, ánh đèn ngoài hành lang chiếu rọi vào bên trong phòng, căn phòng đóng lại, cả không gian là một mảnh tối tăm.
Đột nhiên bóng tối bao trùm khiến Hạ Tử Ca khẩn trương nhéo chặt áo Mộ Diễn , ánh mắt lo sợ không yên , cố gắng phân biệt cảnh tượng chung quanh, hoàn cảnh xa lạ bởi vì không cách nào phân biệt được khiến cô càng thêm khẩn trương.
"Cứ như vậy không thể chờ đợi?" Hơi thở của đàn ông phả vào tai, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi, Tử Ca hoảng hốt lui về phía sau lại đụng phải vách tường.
Lòng của cô hốt hoảng, khống chế không được trái tim như đang muốn nhảy ra, chỉ có thể khẩn trương hô nhỏ, "Mộ tổng. . . . . ."
"Mộ Diễn." Anh trầm giọng cải chính, bàn tay đặt lên trái tim đang kịch liệt nhảy múa của cô.
"A. . . . . ." Cô khẩn trương tránh né, lại phát hiện mình không thể lui được nữa, hơi thở của anh từ từ đem cô bao trùm, không hiểu anh vì sao kiên trì như vậy bắt cô phải kêu tên anh.
Ánh mắt từ từ thích ứng với bóng tối, ánh mắt Mộ Diễn sáng quắc nhìn cô đang lo sợ, ngón tay của anh nhẹ nhàng sờ lên gò má nhẵn nhụi mềm mại.
Tử Ca khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, trong bóng tối mắt của anh loé sáng, ngón tay thon dài dọc theo cổ cô trượt xuống, quét qua từng nơi trên cơ thể cô, dò vào quần của cô, một tay kia nắm tóc của cô chế trụ sau gáy, đôi môi mỏng lạnh đè ép xuống.
Môi của anh mang theo vị lạnh nhàn nhạt, hôn lên bờ môi mềm mại của cô, cô kinh hãi bị anh hôn thật sâu, bá đạo mà cuồng nhiệt đem cô cắn nuốt.
Hô hấp dường như bị hút hết , bàn tay giam cầm ở đầu của cô, để cho cô không động được chút nào, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên lồng ngực anh kháng cự, âm thanh nho nhỏ trong môi tràn ra.
Cô không thể hít thở!
Phút chốc, anh buông lỏng sự kiềm chế của mình, ánh đèn đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến Tử Ca khó chịu nheo mắt lại, Cô đỡ ngực há miệng thở.
Một phòng sáng ngời, nút áo sơ mi đã bị cởi hết ra, nịt vú bị kéo xuống hai phân, hai nụ hoa màu hồng nhạt nở rộ trước ngực, ánh mắt mê ly nhìn về phía Mộ Diễn, phảng phất không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mộ Diễn chẳng qua chỉ cong môi, trong đôi mắt nồng nặc sự châm chọc khiến thân thể Tử Ca không khỏi rùng mình, anh đặt tay trên vai cô, trong đôi mắt không có chút mê hoặc nào.
"Cô thật thấp hèn. Hèn hạ, xem dáng vẻ bây giờ của cô đi." Mộ Diễn tay đặt trên vai cô dùng lực, cả người cô bị anh xoay tròn, sau lưng là chiếc gương treo trên tường chiếu rọi toàn bộ thân thể của cô.
Mê hoặc mà dâm loạn.
Tử Ca mặt trong nháy mắt mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi hơi rung động, Cô âm thầm cắn hàm răng, cánh tay che trên người. Vẻ mặt yếu ớt chợt lóe lên, tiếp theo mặt trắng như tờ giấy liền bình tĩnh. Hạ Tử Ca có thể không có gì cả, nhưng cô không cho phép mình yếu ớt ở trước mặt anh.
Xuyên thấu qua tròng kính Hạ Tử Ca nhìn chăm chú vào người đàn ông phía sau, đẹp trai anh tuấn, lạnh nhạt như vậy, cô rất muốn biết thứ có thể làm cho anh quan tâm đến tột cùng là cái gì? Tại sao anh có thể không thèm để ý chút nào xé nát sự tôn nghiêm của người khác? !
Khuôn mặt tươi cười, Tử Ca nhìn chăm chú vào người đàn ông trong gương đứng phía sau cô, ngón tay bất mãn ở ngực mở ra, mang theo sự mê hoặc, khẽ trêu đùa nụ hoa trước ngực, thân thể của cô mềm mại đụng vào thân thể cứng rắn của anh, chậm rãi giãy dụa khích bác, một tay ôm cổ anh.
"Tôi cho là ngài thích, phục vụ ngài là nghề nghiệp của tôi không phải sao?" Hạ Tử Ca không biết xấu hổ, bởi vì cô không còn mặt mũi để xấu hổ.
Đôi mắt của Mộ Diễn đột nhiên tối lại, anh mãnh liệt muốn. Ngắm nhìn động tác của cô mà hoàn toàn bị nổ tung, "Hạ tiểu thư từ trước đến nay cũng phục vụ người khác như vậy sao? Ai ở cùng cô cũng thật là có phúc."
Bàn tay đột nhiên kéo áo sơ mi của cô xuống, lấy áo sơ mi quấn lấy cổ tay cô, Hạ Tử Ca hai tay bị áo sơ mi quấn quanh ở sau lưng, Mộ Diễn lộ ra hơi thở nguy hiểm, trong đôi mắt sâu thẳm muốn cô. Hạ Tử Ca trong lòng kinh hoảng, tay cô không cách nào nhúc nhích , một đôi con ngươi rốt cục hiện lên vẻ tức giận, "Anh. . . . . . Buông ra. . . . . ."
Chiếc lưỡi ở trên da thịt cô nhẹ nhàng lượn quanh, "Buông ra? Hạ tiểu thư không cảm thấy như vậy thú vị hơn sao?"
Thân thể bởi vì rét lạnh cùng sợ hãi khẽ run, bàn tay thô lỗ nắm lấy nụ hoa trước ngực, một trận tê dại vọt ra, Hạ Tử Ca khẽ nhếch cổ kìm chế mình. Hai chân không tự chủ buộc chặc.
Nhận ra được thân thể cô có phản ứng, Mộ Diễn khóe miệng tà nịnh cười sâu, bàn tay của anh dọc theo da thịt mềm mại dao động, một tay kéo nút cài, chiếc quần rộng thùng thình không cân xứng với thân thể cô trượt xuống, chỉ còn lại chiếc quần lót màu đen trên da thịt trắng nõn, cổ họng Mộ Diễn khô khan, trên người huyết dịch đột nhiên bành trướng, toàn thân cứng ngắc căng thẳng.
"Không. . . . . ."
Hạ Tử Ca ánh mắt đóng chặt, khóe miệng hô lên một tiếng không, lại không nói gì nữa. Trên người không có gì che chắn, anh lại quần áo chỉnh tề. Bây giờ ở trước mặt anh, cô yếu thế, thậm chí ngay cả một tia chống cự cũng không có.
Anh nóng bỏng cứng rắn để trên bắp đùi của cô, cách lớp vải mỏng, cô thậm chí có thể cảm nhận được phía trên mạch đập đang nhảy lên, hai chân khẩn trương đóng lại, theo bản năng muốn thoát ra, lại bị anh kìm chế. Bàn tay đi xuống tách hai chân đang đóng chặt của cô ra.
"Ưm. . . . . . Không muốn. . . . . ." Mặt cô đỏ bừng, sẽ không dám nhìn bộ dáng của mình trong gương.
"Không muốn? Không muốn như thế nào? Như vậy?" Ngón tay của anh đụng đến nơi mềm mại của cô, muốn đem cô ép đến điên.
"A. . . . . . Không. . . . . ." Hai tay dùng sức, bỗng nhiên hai chân lảo đảo một cái ngay sau đó được anh nâng đỡ.
"Phụ nữ ăn ở hai lòng." Anh khẽ cắn bên tai cô. Hai tay của cô bị vây, hai cánh tay của anh là sự chống đỡ thân thể duy nhất mà cô có, hai chân bủn rủn dọa người, Tử Ca trên mặt chuyển đỏ, khóe mắt bị anh bức ra một giọt nước.
"Chớ, cầu xin anh. . . . . ." Thanh âm của cô thật thấp cầu khẩn, lại mang theo sự uyển chuyển, dụ hoặc
Đáng chết! Trán của anh gân xanh thình thịch nổi lên, hạ thân đau dữ dội. Chỉ tại cô mà thôi, anh không ngờ tới mình sẽ bị một cô gái ảnh hưởng như thế, ngón tay phát tiết tựa như nhanh chóng dao động.
"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Ngấm ngầm chịu đựng. Tiếng rên đứt quãng từ trong miệng tràn ra, cô khống chế không được thân thể đang nghênh hợp của mình, theo động tác của anh rên rỉ.
"Xem bộ dáng của cô một chút!" Bàn tay đột nhiên chế trụ ở cằm cô, bức bách cô mở mắt nhìn vào trong gương nữ, đôi mắt quyến rũ, ánh mắt mong muốn. Cầu xin. Bất mãn trống không, đôi môi hé mở, thân thể bị anh tuỳ ý đùa nghịch.