người Vi Thiếu Phàm đang ngủ, chỉ có thể đè nén buồn cười xuống, lập tức vọt ra khỏi phòng ngủ.
Cô đi vào phía sau bếp, cười đến cơ thể đứng không thẳng, thiếu chút nữa cười lạc cả giọng.
"Em đang cười anh sao?" Vi Thiếu Phàm xuất hiện tại cửa phòng bếp, nhăn mặt hỏi .
Lam Tư Nhược thật vất vả mới dừng cười được, nhìn anh mặt nhăn nhó, lại nhịn không được bật cười.
"Người phụ nữ xấu xa này, nhìn anh đau khổ buồn cười lắm sao?" Anh kéo cô vào ngực mình, ở bên tai cô mè nheo, khao khác muốn đem cô ấn vào cơ thể mình.
"Chỉ cười thôi mà!" Lam Tư Nhược xoay người, tự nhiên ôm chặt lấy anh nói.
Mỗi lần tới thời điểm anh muốn làm chuyện xấu, Khả Khả đều sẽ xuất hiện thời điểm không nên xuất hiện, còn nhất định phải ngủ ở giữa hai người, làm sao không buồn cười được?
"Em phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này đi, nếu không đừng có trách anh nhẫn tâm, ở trước mặt Khả Khả diễn cảnh ân ái." Anh uy hiếp.
Dục vọng của anh nhanh chóng bộc phát, Lam Khả Khả mỗi buổi tối đều chạy tới giường chen nằm giữa hai người, ba người ngủ chung gối cùng giường, làm cho anh hoàn toàn không có cơ hội bồi đắp tình cảm với cô.
"Được rồi, em sẽ nói chuyện với Khả Khả, anh tuyệt đối không thể ở trước mặt con mà diễn cảnh này nha, như thế sẽ làm hư tâm hồn trẻ con." Cô đưa tay tới sờ mó gương mặt đẹp trai của anh nói.
Mấy tuần lễ nay, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, giống như các cô gái khác làm vợ là niềm hạnh phúc nhất, vì chồng mà không oán không trách, hi sinh vì gia đình, cô cảm thấy rất thỏa mãn.
Vi Thiếu Phàm cúi đầu hôn cô, ở bên môi cô nói: "Anh muốn yêu em sắp điên rồi, hay bây giờ chúng ta chạy tới phòng khác đi. . . . . ."
"Bây giờ? Không được!"
"Tại sao không được?"
"Em muốn làm điểm tâm, để tránh việc anh đi làm trễ." Dứt lời, trong lòng cô lại không muốn anh bị giày vò như vậy.
Cô khẽ để môi mình chạm lên môi anh, sau đó mặt ửng hồng vùi vào ngực anh nói: "Vậy, tối nay được không, chờ Khả Khả đi học sau rồi nói."
Vi Thiếu Phàm nâng cầm cô lên quan sát mặt cô, cố ý muốn đùa với cô làm cô ngượng ngùng, "Em vừa nói cái gì? Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi."
Anh thích nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô, tốt nhất là kết hợp với việc tay chân cô luống cuống nắm lấy vạt áo rất đáng yêu, làm cho anh nhìn không chớp mắt.
Nếu không phải anh biết cô đã làm mẹ, thì anh vẫn cho rằng cô là một xử nữ.
"Em nói. . . . . ." Lam Tư Nhược âm lượng cao lên, xấu hổ mặt đỏ tai hồng, Chờ một chút là được rồi, chờ Khả Khả đi học rồi nói. . . . . . Em muốn làm bữa sáng!
Nói đến việc phải làm bữa ăn sáng, Vi Thiếu Phàm buông cô ra, để cho cô giống như chạy trốn đến phòng bếp."Hôm nay anh không đến bệnh viện, anh muốn ở trên giường lăn lộn với em cho đến khi Khả Khả tan học."
Mới chỉ mấy tuần lễ, anh đã có thói quen được cô phục vụ, anh nhìn cô bắt đầu bận bịu, đáy lòng từ từ dâng lên cảm giác —— gia đình hạnh phúc.
Chỉ là, trong lòng anh vẫn còn vướng mắc việc cha đẻ của Khả Khả, mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng anh không có cơ hội hỏi cô.
"Lăn lộn đến khi Khả Khả tan học? Anh...anh là siêu nhân à?" Mặt của cô nóng đến sắp cháy luôn rồi!
Vi Thiếu Phàm cũng đang trêu chọc bên tai cô: "Anh có phải là siêu nhân không, chờ em thử mới biết được."
Lam Tư Nhược liếc anh một cái, giống như đang chửi anh không đứng đắn.
"Hôm nay bữa ăn sáng là cháo trắng rau dưa, anh giúp em bưng lên bàn." Cô đưa từng đĩa thức ăn một cho anh bưng lên.
"Rất ngon!" Anh ăn trộm một miếng, mới ngoan ngoãn bưng thức ăn lên bàn.
Tiếp theo, Vi Thiếu Phàm vào phòng đánh thức Lam Khả Khả dậy, cưng chìu bế bé ngồi xuống trước bàn ăn, một nhà ba người hạnh phúc ăn bữa sáng.
Sau khi cô giáo ở vườn trẻ đến đón Lam Khả Khả đi học, Vi Thiếu Phàm không nói hai lời lập tức ôm lấy Lam Tư Nhược trở về phòng, ôm cô đến trên giường để xuống, lập tức đè lên người cô, hôn cô trước rồi nói.
Sau một lúc hôn nhau triền miên, Vi Thiếu Phàm mới động thủ cởi quần áo cô. Giờ khắc này anh đã đợi rất lâu, tốc độ cởi quần áo cô càng ngày càng chậm, anh muốn từ từ, tinh tế thưởng thức cô, toàn tâm toàn ý cùng cô quấn quýt một chỗ.
"Thiếu Phàm, anh.. anh tắt đèn trong phòng, có được hay không?" Ban ngày ban mặt, cô có cảm giác không có chỗ trốn, cô mắc cỡ chết được!
" Hết cách rồi, trừ khi anh là Hậu Nghệ, có thể đem mặt trời xuống ." Anh hôn lên da thịt trắng ngần của cô làm da thịt cô càng ngày càng hồng .
Tìm không có chỗ trốn, Lam Tư Nhược chỉ có thể trốn vào chỗ gần nhất, cô trốn vào trong ngực Vi Thiếu Phàm, thân thể hai người cũng dán chặt vào cùng một chỗ.
Loại tiếp xúc chặt chẽ này làm Vi Thiếu Phàm cũng không thể nhịn được nữa, anh hôn cô lần nữa, ở bờ môi cô nói: "Tư Nhược, hiện tại anh muốn em.
Vi Thiếu Phàm bởi vì tiếng nói tràn đầy dục vọng mà trở nên trầm thấp, làm cho Lam Tư Nhược toàn thân không ngừng run rẩy. Cô gật đầu, lại lắc đầu, tinh thần tan rã không biết Vi Thiếu Phàm đang nói cái gì.
Anh lấy tốc độ chậm rãi giày vò cô đoạt lấy cô, cảm giác như người mang thai hộ đêm hôm đó bất chợt đến mãnh liệt, cô chặt chẽ, cô cự tuyệt lại giống như đang mời chào, cô ngọt ngào làm rung động lòng người. . . . . .
Anh làm sao vậy?
Mặc kệ anh làm sao, gặp ma cũng tốt, trúng tà cũng được, anh thấy đây đúng là Lam Tư Nhược, cảm thụ chính là Lam Tư Nhược, cô xác xác thật thật ở bên dưới anh, chẳng những so với cả đêm đó chân thật hơn, hơn nữa còn có cảm giác tốt đẹp giống như đêm hôm đó.
Lam Tư Nhược cắn môi anh đào chịu đựng khó chịu, sợ mình sẽ phát ra âm thanh giống như đêm hôm đó.
Vi Thiếu Phàm hôn lên cơ thể cô, biết cô bởi vì vô cùng chặt chẽ mà khó chịu.
Nhưng cô tại sao lại chặt chẽ như vậy? Cha đẻ của Khả Khả có thể là người đàn ông duy nhất của cô, hơn nữa chắc chắn chỉ ở bên cô một thời gian ngắn.
Lúc này, anh càng muốn biết chuyện cha đẻ của Lam Khả Khả, chỉ là bây giờ không nên hỏi.
"Đau không? Lập tức không sao, vì anh chịu đựng một chút." Anh dịu dàng trấn cô.
"Ừ." Cô mắc cỡ nhắm chặt hai mắt.
"Lam Tư Nhược, nhìn anh, nói cho anh biết em yêu anh." Anh cường thế ra lệnh.
Lam Tư Nhược mở cặp mắt mờ mịt, không chút do dự bật ra tiếng yêu kiều làm người khác mất hồn: "Em yêu anh."
Anh thỏa mãn cười một tiếng, "Anh cũng yêu em." Tiếp theo, anh cúi đầu hôn cô lần nữa.