Một câu nói có thể thức tỉnh người đang mơ, anh sao có thể không muốn biện pháp như vậy, sao phải ngu ngốc "diễn một vở kịch tồi" trong hôn nhân với Triệu Uyển Bình ?
"Anh lúc trước cũng ly hôn như vậy sao?" Anh muốn biết có đáng giá hay không.
Viện trưởng Tiêu có một người vợ tiêu tiền như nước, mà tình huống của anh còn tệ hơn, Triệu Uyển Bình không chỉ tiêu tiền như nước, cộng thêm tính hay nghi ngờ.
"Cứ Xem như thế đi! Đàn ông không trở về nhà, phụ nữ sớm muộn gì cũng chết lòng, tất nhiên là cậu phải cho cô ta một khoản tiền nuôi dưỡng kha khá, tuyệt đối phải tốt hơn so với việc cô ta sống như vậy đến già."
Vi Thiếu Phàm tiếp tục nhìn kỹ Lam Tư Nhược, "Cô ấy. . . . . . chuộc được chứ?"
"Cô ấy có một con gái, vô cùng đáng yêu, có lẽ do cô ấy từng không biết nhìn người. Tôi đề nghị cậu nên tìm hiểu về cô ấy trước, thử gặp gỡ một thời gian đi."
"Anh đề nghị? Anh vốn không chuộc được cô ấy, như vậy đề nghị của anh có thể dùng được sao?"
"Cô ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội. Nhưng tôi thấy cô ấy đối với cậu ấn tượng không giống tôi, ai bảo tôi lớn tuổi lại xấu xí thua xa cậu tuổi trẻ lại đẹp trai."
Vi Thiếu Phàm uống sạch rượu còn lại trong chén, không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn Lam Tư Nhược, chờ cô thỉnh thoảng lại nhìn về hướng này.
Khi tầm mắt hai người giao nhau thì giống như có dòng điện đi qua, dòng điện mang đến rung động mãnh liệt, làm anh có cảm giác kỳ lạ toàn thân, rất lâu không mất đi.
Lam Tư Nhược sau khi tan việc cũng không lập tức về phòng, cô lo lắng tới quầy tính tiền nơi dì Thúy đang đứng: "Dì Thúy, con có lời muốn nói với dì.
Thật ra, dì Thúy giống như mẹ của cô, chỉ là bà có thói quen tính toán rõ ràng, biết rõ cô sẽ không bao giờ trả nổi tiền, bà thương cô nhưng bà cũng sẽ không quên.
"Người đàn ông họ Vi đó không phải động tay động chân với con chứ? Ta đã nói với con rồi, về sau nếu gặp tình huống như vậy thì cứ đổ rượu lên mặt tên đó, ta sẽ xử lý cho." Dì Thúy vẫn chăm chú nhìn màn hình máy vi tính.
"Không phải, là do con quá ngạc nhiên, mới không cẩn thận nên đổ lên người người ta."
"Ngạc nhiên? Chuyện gì làm con ngạc nhiên vậy?" Tay của bà tiếp tục gõ lấy, "Tối nay buôn bán coi như không tệ."
Sự chú ý của bà hơn phân nửa đều đặt trên sổ sách.
"Cái người họ Vi đó . . . . . . Là ba của Khả Khả."
Tay dì Thúy di trên máy vi tính cứng đờ, "Con không phải thấy cậu ta vừa đẹp trai vừa là viện trưởng bệnh viện, nên nhận bừa đó chứ."
"Nếu vợ của ba Khả Khả không nói sai, thì chính là anh ấy."
"Con chắc chắn chứ?"
"Con chắc chắn."
"Con tại sao lại chắc chắn?"
"Con hỏi anh ấy rất nhiều vấn đề."
"Con không phải là hỏi cậu ta có từng thuê người mang thai hộ không chứ?"
"Con đương nhiên không hỏi như vậy, con sẽ không ngu ngốc đến nỗi không đánh đã khai đâu."
"Vậy con muốn đem Khả Khả trả lại cho cậu ta à?"
"Không có."
"Vậy con coi như không gặp cậu ta đi, không cần liếc mắt đưa tình với cậu ta’’. Thành thật mà nói, có phải con vì cậu ta mà đàn bài cuối cùng đó không?" Ở đây, không có gì là thoát khỏi cặp mắt của bà.
"Không phải." Cô cúi đầu, mặt ửng hồng vạch trần lời nói dối của cô.
Dì Thúy kề gần mặt cô hỏi "Con hãy nói thật cho ta biết, có phải con mang thai hộ là lần đầu tiên? Cậu ta đối với con dịu dàng chứ?
"Dì Thúy, dì cho rằng concmang thai hộ mấy lần? Mang thai hộ cũng đâu phải là nghề nghiệp! Lúc đó anh ấy thật ra không biết người ngủ bên cạnh anh ấy là con."
"Ta không phải hỏi cái này, ta chỉ hỏi đó có phải là lần đầu tiên của con không?"
Lần đầu tiên của cô?
Lam Tư Nhược mặt càng đỏ hơn, "Là lần đầu tiên của con."
"Lần đầu tiên của người phụ nữ luôn rất quí giá, cộng thêm tính con lại cố chấp, có phải cậu ta đối với con rất dịu dàng, ta cho rằng con đối với cậu ta rất khó quên."
Bị dì Thúy nói trúng!
Lam Tư Nhược mặt liên tục cuối thấp, cuối nữa có thể đụng tới ngực, hai cái tay không biết làm sao, giống như đứa bé cầm lấy gấu áo.
"Ta cảm thấy cậu ta đối với con ấn tượng rất tốt, chỉ tiếc cậu ta lại có gia đình rồi, nếu không hai đứa có thể. . . . . ."
Ai…, có phải không nên hi vọng vào chuyện không thể xảy ra này?
Bà có chút thất vọng, tay tiếp tục chuyển động trên máy vi tính, sau đó lại ngẩng đầu nói: "Tư Nhược, ba ngày sau, bọn họ có dự định đặt chỗ ngồi ở đây, con nên suy nghĩ kỹ chuyện Khả Khả. Còn nữa, viện trưởng Tiêu có trở lại tìm hiểu chuyện của con, nhưng lần này không giống vì anh ta."
"Con tuyệt đối không buông Khả Khả ra." Cô ngẩng đầu trả lời.
"Vậy thì tốt, ta cũng vậy không hy vọng con đi Canada kết hôn với tên khốn kia. Con có cơ hội liền gả đi, vì Khả Khả tìm một người thương yêu bé đồng ý làm ba của bé, không nên để bé lớn lên ở đây, con đừng nghĩ là ta không biết bé bị mấy bà lão tự cho mình thanh cao kia cười nhạo."
Lam Tư Nhược biết dì Thúy là vì cô, có lẽ cô nên làm theo ý dì."Dì Thúy, có muốn con giúp dì tính không, dì có thể làm việc khác?"
"Không cần, đi xem Khả Khả nhanh đi "
Lam Tư Nhược ngoan ngoãn nghe theo xoay người rời đi, lòng vẫn còn vì Vi Thiếu Phàm không theo quy tắc nhảy lên, lúc ở cùng Hứa Gia Dương hoàn toàn không có cảm giác này.
Cô nhớ có nói với Khả Khả, cho bé nhìn ba mình.
Nhưng cô có nên vui mừng hay không? Ngộ nhỡ Vi Thiếu Phàm phát hiện Khả Khả, cùng cô giành Khả Khả, lúc đó cô nên làm gì?