ều vì đối phương mà cảm thấy cao hứng. Lưu luyến không chịu rời, không muốn ly biệt khiến cho hai nữ nhân khóc đến đỏ mắt. Liễu Ảnh Nhi mời Hứa Tử nhất định phải đến Hoàng cung của Động vật Hoàng làm khách.
Hứa Tử nghiêng đầu nhìn xem ý của Ma vương, Ma vương đành phải nói: "Ngày khác, Bổn vương nhất định sẽ đưa Hoàng hậu đến nhà thăm hỏi".
Liễu Ảnh Nhi nghe vậy mới vừa lưu luyến vừa theo sát Bạch Long Viễn rời đi. Tiễn Động vật Hoàng tôn quý đi xong, Ma vương nắm tay Hứa Tử trở lại Thiên cung. Trừ ngày đại hôn thì từ đó đến giờ, hai người vẫn ở tại Thiên phượng cung. Ngày hôm sau, Ma vương đem Hứa Tử về ở tại Thiên cung, hắn sợ Hứa Tử ở Thiên phượng cung sẽ không an toàn.
"Tử nhi, ngươi đi trước nghỉ ngơi một chút đi, Bổn vương còn có một chút việc phải xử lý". Ma vương ra lệnh cho Lam Y, Lam Nguyệt đến đưa Hứa Tử đi.
Hứa Tử không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi theo Lam Y, Lam Nguyệt.
Nàng vừa đi khuất, Ma vương lập tức thay ngay vẻ mặt dịu dàng thành vẻ mặt hung ác nham hiểm, lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ, "Truyền chấp pháp quan". Nói xong đi thẳng vào thư phòng.
"Vâng", Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh sau đó, chấp pháp quan Hàn Quân xuất hiện ở trước mặt hắn. "Thần xin ra mắt Vương, Vương bình an". Hàn Quân cung kính hành lễ.
"Ừ", Ma vương thản nhiên lên tiếng. Hắn đặt cuốn sách xuống, giương mắt nhìn Hàn Quân, lạnh lùng nói: "Bổn vương muốn ngươi thẩm vấn một người nhưng tuyệt đối ngươi không thể để cho Hoàng hậu biết". Ai đắc tội với hắn, hắn sẽ không dễ dãi bỏ qua như thế đâu.
"Không biết vương muốn thần thẩm vấn ai?" Hàn Quân cảm thấy kỳ lạ hỏi, lại có ai đắc tội Vương?
"Di an cung – Ngọc phi". Là nàng gián tiếp hại Tử nhi, nếu không Tử nhi cũng sẽ không thiếu chút nữa phải tới Địa phủ trình diện.
Hàn Quân kinh ngạc hỏi: "Ngọc phi nương nương đã phạm tội gì?". Vị nương nương tuyệt sắc kia nhát như chuột, Hàn Quân cho rằng nàng không dám đắc tội Vương. Ma vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng gián tiếp hại Tử nhi. Nếu nàng không đưa Tử nhi đến Hoa viên, Yêu tinh Nữ vương sẽ không thể hạ chú Tử nhi, hại Tử nhi thiếu chút nữa là mất mạng. Đây không phải là tội sao?". Hắn quyết không vì Tử nhi đã bình an vô sự mà bỏ qua cho Ngọc San. Nếu hắn không đem tội của nàng ra trừng phạt làm gương, nếu lỡ lại có cái lần sau, hắn thật sự không dám chắc rằng Tử nhi có thể toàn mạng lần nữa.
"Nhưng nếu để cho Hoàng hậu biết thì phải làm sao bây giờ?". Hàn Quân liền cho rằng Vương muốn truất phế Ngọc phi.
"Bổn vương không phải đã nói rồi sao? Không được cho Hoàng hậu biết. Nếu ngươi để lộ ra, Bổn vương quyết không tha cho ngươi!", Ma vương uy hiếp. "Nhưng mà..." Hàn Quân chần chờ, "Vương muốn thần phán tội Ngọc phi nương nương như thế nào?".
Ma vương lạnh lùng phun ra hai chữ: "Tội chết!".
Hàn Quân thật sự cảm thấy được trái tim mình như đóng băng, thật đáng thương cho Ngọc phi!
"Thần đã rõ. Thần xin cáo lui".
Ngay lúc này tại Di an cung, Ngọc san bỗng nhiên rùng mình một cái.
Nàng biết Ma vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng chưa từng có ý hại Hứa Tử. Nhưng mà lần này Hứa Tử thiếu chút nữa mất mạng là do nàng gián tiếp làm hại, nàng không cho rằng Ma vương sẽ bỏ qua cho nàng. Nàng đã sớm chuẩn bị tinh thần, chờ ma vương hỏi tội.
Vào thời điểm Hàn Quân mang theo thị vệ xuất hiện ở Di An cung, Ngọc San buồn bã cười, cái gì cũng không nói, liền ngoan ngoãn đi theo Hàn Quân. Nàng biết sinh mệnh của nàng đã đến lúc kết thúc, nàng chỉ hy vọng Ma vương không cần giận chó đánh mèo mà trút giận lên quốc gia của nàng.
Nhớ... thật muốn một lần nữa được nhìn thấy song thân tuổi già sức yếu, nhớ... muốn nhìn một chút tỷ tỷ đáng thương, nhớ...quá nhớ... bọn đệ đệ muội muội của nàng, nhớ... muốn được lần nữa... nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt tràn ngập ân tình của Tỷ Hiền... đáng tiếc, nàng sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa.
"Ngọc phi nương nương còn có chuyện gì không yên lòng không? Hạ quan nhất định sẽ thay nương nương đi hoàn thành". Hàn Quân đồng cảm nhìn Ngọc San, năm nay nàng mới 14 tuổi. Từ xưa, đã là hồng nhan thì đều bạc mệnh!
"Đa tạ đại nhân. Tội phi chỉ có một chuyện muốn nhờ, cầu xin đại nhân nhất định phải chuyển lời đến Vương, thỉnh Vương không cần giận chó đánh mèo, đừng trị tội gia nhân của ta". Nói xong, Ngọc San thật sự đã muốn khóc không thành tiếng. Vì quốc gia của mình, cô gái này đã phải trả giá quá nhiều. Đáng tiếc, nàng lại gặp gỡ một lang quân vô tình.
"Hạ quan nhất định thay nương nương chuyển lời đến Vương. Nương nương muốn lựa chọn cách nào để ra đi? Có chủy thủ, rượu độc kiến huyết phong hầu, bạch lăng". Hàn Quân ra lệnh cho thị vệ đang cầm 3 loại đồ vật này đi lên, để Ngọc San lựa chọn.
Ngọc San lựa chọn rượu độc.
Khóe mắt chứa lệ, Ngọc San ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch rượu độc... "Không được!". Từ bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng vội vã của Hứa Tử. Đáng tiếc, dù có cố gắng thì cũng đã muộn, Ngọc San khóe miệng đổ máu, thoáng ánh lên nét thê thảm tươi cười, nàng từ từ ngã xuống.
Hứa tử ngây người, ngơ ngác nhìn Ngọc San từ từ ngã xuống ở trước mắt nàng, chết ở trước mặt của nàng. Nàng nổi điên, xông lên phía trước, nâng thi thể Ngọc San dậy, òa khóc lớn. Là Ma nữ của Di an cung xông vào Thiên cung cầu xin nàng mau cứu Ngọc phi, nàng liền bỏ qua một bên việc đi chất vấn ma vương, vội vàng mà chạy đến, nhưng mà.... nàng vẫn là đã tới chậm, một nữ nhân rõ ràng là vô tội mà phải chết đi ở trước mặt nàng. Nàng nhìn thấy Ngọc San trước khi chết còn khẽ nở nụ cười sầu thảm, tâm của nàng như chảy máu, là nàng đã hại chết Ngọc San. Trong mười ngày sau khi thành thân, hắn vẫn dịu dàng săn sóc nàng, vô luận là thị vệ hay cung nữ hắn cũng đều thực ôn hòa, nàng thật sự tưởng Ma vương đã thay đổi, nhưng nàng lại không nghĩ rằng hắn căn bản là không thay đổi, vẫn ngoan cố như vậy! Nàng hận! Hận Ma vương vô tình, hận Ma vương tâm địa sắt đá, nàng hận! Nàng thật sự rất hận!
"Không..."
Hứa Tử kêu khóc rất lớn, thanh âm thê lương bi ai của nàng truyền xa... thật xa... thật xa...
Khóc hồi lâu, Hứa Tử đờ đẫn buông thi thể Ngọc San, thấy vậy Hàn Quân lập tức cho người đem thi thể Ngọc San đi chỗ khác. "Hoàng hậu..." Hàn Quân thật sự cảm thấy lo lắng cho tình trạng của Hứa Tử.
Hứa Tử không trở về hỏi hắn, đờ đẫn rời khỏi cung điện Chấp pháp, đờ đẫn chậm rãi đi đến Hoàng cung. Sau đó, dừng lại ở trước hồ nước – nơi Ngọc San từng nhảy xuống. Nàng không muốn sống nữa, bởi vì sự tồn tại của nàng, đã làm Yêu tinh Nữ vương sống hận, hại Ngọc Linh công chúa bị đánh một cách tàn nhẫn, lại làm hại Ngọc San công chúa vì nàng mà chết, nàng chính là người gây nên mọi chuyện. Nàng mang theo tình cảm vừa yêu vừa hận Ma vương thả người xuống hồ nước lạnh như băng, trong khoảnh khắc rơi xuống nước, nàng nghe được tiếng gọi tê tâm liệt phế của Ma vương ...
Hồ nước lạnh như băng nuốt trọn thân thể của nàng, hắc ám vô đáy cuốn đi ý thức của nàng...
Khi Hứa Tử mở mắt ra, chứng kiến Ma vương ngồi trước giường thần tình lo lắng khủng hoảng, lúc đó nàng mới biết mình vẫn chưa chết.
Vừa thấy nàng tỉnh lại, Ma vương xúc động, đánh nàng một cái tát, khiến cho miệng nàng bất giác chảy máu. Nàng không phản kháng, cũng không kêu lấy một tiếng. Cái tát đó mạnh mẽ dừng lại trên mặt của nàng, lưu lại rõ ràng những dấu tay.
"Vì cái gì?", Ma vương gầm nhẹ, "Vì cái gì lại có suy nghĩ nông cạn như vậy? Ngươi cho là ngươi chết , Ngọc phi có thể sống lại sao? Nàng là bị trừng phạt đúng tội, chuyện đó không hề liên quan gì tới ngươi". Hắn không quên được lúc Hứa Tử thả người nhảy vào hồ nước đoạn tuyệt. Hắn biết rõ nàng mà biết hắn hạ lệnh xử tử Ngọc phi, nàng nhất định sẽ tức giận cho nên mới ra lệnh cho Chấp pháp quan giữ bí mật. Nhưng hắn lại không thể lường được nàng sẽ biết chuyện nhanh đến vậy. Hắn không thể tưởng tượng được Hứa Tử sẽ tức giận đến như thế, lại còn tự cho rằng do bản thân mình hại chết Ngọc phi, nghĩ lấy cái chết để kháng nghị lại quyết định của hắn, lấy cái chết để tạ tội cùng Ngọc phi.
Hứa tử chua xót nghĩ, người đã làm sai sự vẫn còn có thể so sánh nàng đúng hay sai.
Nàng không nghĩ sẽ nói chuyện với hắn dù chỉ một câu, không nghĩ sẽ cùng hắn có thêm quan hệ gì cả. Nàng hận nam nhân này!
"Chết tiệt, ta đang nói chuyện với ngươi a!". Ma vương vừa nóng nảy vừa tức giận. Không để ý thấy thân thể Hứa Tử suy yếu, dùng sức nắm lấy hai vai nàng, dùng sức lay nàng.
Hứa Tử nhắm hai mắt lại, nước mắt tràn mi chảy ra.
Ma vương tức giận thô lỗ hôn lên môi của nàng. Hắn toàn tâm toàn ý suy nghĩ đến sự an toàn của nàng mà nàng lại hận hắn, còn muốn lấy cái chết để rời xa hắn.
Hứa Tử không có phản kháng, giống như một cái xác không hồn, mặc kệ cho Ma vương phát tiết.
Ma vương cáu tiết dời môi, trừng mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt nhắm chặt đang rơi lệ đầy mặt của Hứa Tử. Thật lâu sau mới đứng dậy bỏ đi.
"Hoàng hậu". Đến lúc này, Lam Y, Lam Nguyệt mới dám tiến vào, các nàng thay Hứa Tử lau đi nước mắt. Vương rất nhẫn tâm mà hoàng hậu lại rất lương thiện, hai người nhất định trở thành một cặp phu thê khó hòa hợp.
Từ đó Ma vương cũng không xuất hiện ở trước mặt Hứa Tử thêm lần nào nữa, cũng trong ngày hôm đó hạ lệnh đem Hứa Tử chuyển về Thiên phượng cung.
Đối với chuyện này, Hứa Tử không nói gì cả. Như vậy cũng tốt, đỡ phải chạm mặt nhau mà thấy chán ghét nhau.
Đây là lần thứ hai Hoàng cung lâm vào không khí ngột ngạt, căng thẳng.
Tất cả chúng Ma quỷ nếu có thể trốn được đều trốn thật xa, ai cũng không dám chủ động xuất hiện ở trước mặt Ma vương.
Tại Thiên phượng cung, Hứa Tử cả ngày đều không ra khỏi cửa nửa bước, một ngày cũng không nói quá hai câu, luôn ngồi một chỗ cả ngày. Vô luận ai tới khuyên, cũng không thể nào làm nàng quên được cái chết của Ngọc San, lại càng không có khả năng tha thứ cho việc Ma vương đã làm. Đối với chuyện Yêu tinh Nữ vương muốn lấy tánh mạng, nàng đã cầu xin Ma vương rộng lòng mà nương tay. Huống chi nàng lại còn như là tỷ tỷ của Ngọc San, trở thành thân nhân duy nhất của Ngọc San.
Nàng không cho rằng chuyện mình thiếu chút nữa mất mạng là do Ngọc San làm hại. Ngọc san đều vì lo lắng cho tỷ tỷ của mình, cũng chỉ là đưa nàng ra khỏi Thiên cung, bản thân Ngọc San cũng không nghĩ rằng Yêu tinh Nữ vương sẽ hạ độc thủ, nếu biết, nàng tin tưởng rằng Ngọc San dù có chết cũng sẽ không đem nàng ra khỏi Thiên cung. Một đứa nhỏ đáng yêu động lòng người như vậy, đến mặt thân nhân cũng không kịp thấy, cũng không kịp hưởng thụ cuộc sống, cứ như vậy vì một câu nói của hắn, một cái quyết định của hắn, liền bị mất mạng .