a đúng thật là tinh thần không tốt, tối qua cả đêm không ngủ được, hôm nay thật ra rất mệt mỏi, ngồi trong thuyền nhỏ, lắc lư nhịp nhàng một lát thì liền mơ màng, đến lúc mở mắt ra, đã thấy trong tầm mắt tràn ngập một màu hoa đào.
“Quái, nơi này là…” Ta nhìn khắp núi đều là hoa đào, cảm thấy nơi này nhìn rất quen mắt. Cốc Tâm Liên một bên dùng sào dài kéo thuyền vào bờ, một bên nhìn ta cười: “Nơi này rất đẹp phải không? Khắp nơi đều là hoa đào, không biết phải trồng bao lâu rồi mới có được quang cảnh như hôm nay. Có thể đến nơi này, kẻ tiểu nhân cũng có thể thành thần tiên.”
“Phải, nơi này thật sự là tiên cảnh chốn nhân gian…” Ta ngoài miệng trả lời, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Cho đến khi Cốc Tâm Liên đem thuyền đến một cái tiểu đình, buộc chắc dây thuyền rồi nói với ta: “Diệp công tử, ngươi cứ đứng đây chờ nhé, đại thúc tính tình cổ quái, không thích gặp người lạ, ta đi báo trước một lát sẽ trở lại.”. Nhìn thấy tiểu đình quen thuộc, lúc này ta mới sực nhận ra, liền giữ chặt tay áo của Cốc Tâm Liên, mỉm cười với nàng:
“Không cần đâu, Tâm Liên cô nương. Ta và vị đại thúc này cũng có quen biết, để ta đi cùng với ngươi.”
Cốc Tâm Liên có chút nghi ngờ, nhưng nàng vẫn theo ta đi vào trong đình, mang theo cá tươi đứng trước sân kêu đại thúc. Chỉ thấy từ trên càu thang có tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo liền có người nói vọng ra: “Ai, Tâm Liên cô nương đến à, có nhớ mang cho ta cá tươi ngon nhất không?”
“Đại thúc.” Cốc Tâm Liên vui mừng kêu một tiếng, giơ tay nhấc xâu cá lên, “Người xem, có thích không?”
“Tốt tốt, con cá này quả là rất ngon.” Đại thúc giơ tay nhận lấy xâu cá, cẩn thận nhìn từng con, trên mặt tươi cười vui vẻ. Lúc này, hắn mới nhìn thấy ta, lại giật mình kinh hãi.
“Ai nha, tiểu huynh đệ! Ngọn gió nào đã mang ngươi tới nơi này thế? Chẳng lẽ đột nhiên hứng khởi, mới nhớ đến thăm ta?”
“Đã nhiều ngày không gặp, tại hạ thật sự rất mong nhớ, không biết đại thúc gần đây có khỏe không?” Ta lễ phép chắp tay, rồi lại thở dài. Vị đại thúc này, cũng không phải người xa lạ, chính là người mà lúc ta cùng với Mã Văn Tài, Chúc Anh Đài xuống núi đã gặp ở quán trà, cũng chính là vị cư sĩ vui thú ruộng vườn trong truyền thuyết, Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh.
Ai ngờ đại thúc nhìn thấy ta, tươi cười xong lại buồn bã, liên tục lắc đầu, nói: “Không khỏe, không khỏe nữa rồi. Ai, trong phòng có thêm một vị ôn thần, mấy ngày nay ta sống cũng không yên.” Hắn nói xong lại thở một hơi thật dài, ánh mắt lóe sáng, lại vuốt râu, nói với ta:
“Tiểu huynh đệ, thấy bộ dạng ngươi thế này, ta cũng biết ngươi chẳng có lòng tốt đến thăm lão già này đâu? Nói thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại chạy đến đây?”
“Đại thúc, người hẳn là sớm biết rồi.” Ta thấy trong lời của hắn đầy ẩn ý, liền tiến lên, lo lắng hỏi hắn, “Đại thúc, người hãy nói thật cho ta, có phải Văn Tài huynh đang ở đây không? Hắn thế nào, có chuyện gì không? Có phải ngài đã cứu hắn rồi không?”
“Hừ, cái tên tiểu tử khốn nạn này cũng có người lo lắng cho hắn, thật sự là rất hiếm có nha. Hắn không có việc gì, ta mới thực sự có việc nè.” Đại thúc sờ sờ cằm, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu hô vọng lên trên lầu:
“Này, vị Mã tổ tông trên lầu ơi, có người đến tìm ngươi, còn không mau di giá đến nhìn một cái?”
Nghe thấy Mã Văn Tài không xảy ra chuyện gì, trái tim ta cũng bình tĩnh hẳn lại. Nhưng trong lời của đại thúc lại mang theo ý châm chọc, không khỏi làm ta dựng thẳng cả lỗ tai lên.
Cái gì cơ, hắn gọi Mã Văn Tài là gì vậy? Mã tổ tông? Hình như lúc nãy hắn còn nói là có ôn thần tới cửa…Vị Mã đại gia này, đã ở địa bàn của người ta, vẫn là còn muốn trèo lên đầu chủ nhà? Bất quá, ta cũng phải nói thật, Đào Uyên Minh hình như luôn không thích hắn, trước đây cũng chưa từng hòa nhã với hắn lần nào, mà Mã Văn Tài đối với ông ấy cũng ghét bỏ ra mặt. Thật không nghĩ tới, lần này ông ấy lại cứu Mã Văn Tài, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, sau đó lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mã Văn Tài vang lên từ trong phòng: “Lão già chết dẫm, ngươi lại gạt ta đấy phỏng! Ta nói cho ngươi biết, đợi chân của bản công tử khỏi rồi, ta tự nhiên sẽ đi, không cần ngươi năm lần bảy lần muốn đuổi ta ra ngoài.”
Đào Uyên Minh hướng về phía ta, bĩu môi, bộ mặt chính là đang muốn nói “Ngươi nhìn coi, nhân phẩm của Mã đại gia chính là như vậy.” Cốc Tâm Liên cũng sững sờ, vụng trộm hỏi ta: “Diệp công tử, công tử chắc chắn người công tử muốn tìm là vị này sao?”. Lời nói của nàng mang đầy vẻ hoài nghi không dám tin. Ta thật sự rất ảo não, đành phải hướng lầu trên hô lớn: “Văn Tài huynh, là ta, Diệp Hoa Đường, ngươi không sao chứ? Chờ ta, ta lập tức sẽ lên!”
“A Đường!”
Bên trong thanh âm dừng một chút, rồi tiếng bước chân chợt dồn dập liên tiếp. Cửa gỗ bị đẩy mạnh một cái, kêu cọt kẹt, sau đó Mã Văn Tài vọt ra, bước chân còn khập khiễng. Hắn nhìn thấy ta hình như muốn há mồm nói gì đó, nhưng lại không nói, tự mình bước xuống cầu thang, đến mấy bậc cuối, liền nhảy một cái, sau đó…chính là té.
Đào Uyên Minh ở một bên đứng nhìn, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, lại có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nói với ta: “Hì hì, là chân hắn bị thương. Ai, ta còn tưởng là hắn giả bộ đau chân, bất quá, đáng tiếc, hình như là thật nha.” Hắn nói xong, khóe miệng nhếch lên, thò tay lấy bầu rượu hồ lô để bên hông, nhấp một ngụm, rồi mang theo đầu cá chạy lên lầu. Ta và Cốc Tâm Liên sau khi kinh ngạc thì vội vàng đỡ Mã Văn Tài dậy, kết quả phát hiện hắn ngã hôn mê bất tỉnh rồi.