Hai ngày liên tiếp, tôi bận rộn vì chuyện Hân Ngôn, Lệ Nhã vẫn luôn bên cạnh tôi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Nhã, lòng tôi rất đau xót.
Cuối cùng cũng xong, cho dù tòa án có định tội, nhiều lắm là xử án treo. Xác định Hân Ngôn sẽ không bị ngồi tù, lòng tôi an tâm không ít.
Vào ngày Hân Ngôn được thả, nghe nói Diệp Thị lại có chuyện, Lệ Nhã bị gọi tới công ty.
Bôn ba hai ngày, khó có được ngày nghỉ, không ngờ tôi lại nhận được tin Lệ Nhã phải vào viện vì sảy thai.
Nhận được cú điện thoại này, nói thật tôi bất ngờ nhiều hơn là lo lắng, qua lại với Lệ Nhã thời gian không ngắn, không ít lần phát sinh quan hệ. Nhưng từ sau lần Hân Ngôn mang thai, tôi rất lưu ý vấn đề này.
Cũng không phải tôi không thích Lệ Nhã mang thai con của tôi, nhưng dù sao còn chưa tới mức bàn về đám cưới mà có thai thì rất phiền phức.
Nếu cẩn thận mấy cũng có sơ sót thì chỉ có thể là lần Hân Ngôn phá thai, tôi uống rượu say kia thôi........
20 phút sau, tôi đã chạy tới phòng bệnh. Lệ Nhã đang nằm trên giường truyền dịch, trông rất suy yếu. Lệ Nhã nhắm mắt, nhưng lông mi run run chứng tỏ cũng không có ngủ.
Hân Ngôn đang ngồi bên giường bệnh, mắt đỏ bừng. Thấy tôi, không nói gì, tự động đứng lên nhường ghế.
Thời điểm này dĩ nhiên tôi không đoái hoài gì tới Hân Ngôn, bước nhanh đến bên giường.
“Lệ Nhã.......”
Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng. Lệ Nhã lập tức mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, hồi lâu tựa như rốt cuộc nhận ra đó là tôi, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng, cả người run rẩy.
Kiểu khóc không ra tiếng này làm tôi đau đớn, ôm Lệ Nhã vào lòng.
“Lệ Nhã, đừng khổ sở, quan trọng nhất em không có việc gì là tốt rồi.”
“Vũ Minh.... Con chúng ta..... Con chúng ta...... Không còn rồi.......”
“Anh biết, anh biết, không quan trọng. Bác sĩ đã nói thân thể em vẫn tốt, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này vẫn có thể có con.”
Ai ngờ tôi vừa nói vậy, Lệ Nhã càng khóc dữ hơn.
“Đều tại... Đều tại..... Em không tốt..... Em không nên cãi nhau với Hân Ngôn.... Vũ Minh........ Thật xin lỗi...... Nếu biết đang mang thai..... Em chắc chắn sẽ không bất cẩn như vậy...........”
“Cãi nhau với Hân Ngôn? Không cẩn thận?” nghe ra chút đầu mối, tôi vội vã hỏi tới, ánh mắt bất giác hướng về Hân Ngôn.
“Em......” Lệ Nhã dường như bị tôi dọa sợ, không dám nói gì nữa, bắt đầu qua loa, “Là..... Là ngoài ý muốn, lúc ấy....em và Hân Ngôn.... Bàn chuyện công ty, Hân Ngôn hơi kích động, em không cẩn thận té......”
“Lệ Nhã, em cảm thấy anh sẽ tin những lời này sao?” nhìn ánh mắt của Lệ Nhã, kẻ ngu đều biết Lệ Nhã đang nói dối.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Hân Ngôn?
Không, mặc dù Hân Ngôn không muốn tôi và Lệ Nhã ở chung, với cá tính của Hân Ngôn, không đến mức làm ra chuyện hèn hạ như vậy.
“Vũ Minh, anh nghe em nói, chuyện này không liên quan đến ai hết, là lỗi của em, em không làm tốt công việc, hại Diệp Thị lâm vào khủng hoảng, mới khiến Hân Ngôn tức giận như vậy........”
Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn về phía Hân Ngôn, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hân Ngôn không ngờ tôi sẽ đột nhiên chất vấn, nhất thời bối rối, “Là Lệ Nhã không cẩn thận đụng vào góc bàn.”
“Đụng vào góc bàn? Tự nhiên sao lại đụng vào góc bàn? Vừa rồi cãi vả là vì chuyện gì?”
Tôi không muốn tin chuyện Lệ Nhã xảy thai có liên quan đến Hân Ngôn, nhưng tình huống trước mắt, không tin không được.
“Lâm Vũ Minh, anh hỏi vậy là có ý gì? Lệ Nhã không phải là con nít, tại sao đột nhiên đụng vào góc bàn sao tôi biết được? Chẳng lẽ phải nói là tôi đẩy cô ta anh mới tin? Tôi và cô tay cãi nhau là vì cô ta có ý hợp tác với Duy An, muốn Diệp Thị sụp đổ, chẳng lẽ tôi mắng cô ta......a.....”
Không chờ Hân Ngôn nói xong, tôi không kiềm chế được tát Hân Ngôn một cái.
“Diệp Hân Ngôn,cô đừng không biết tốt xấu. Lúc đầu công trình Điệp Thúy Viên xảy ra vấn đề, nếu không nhờ Lệ Nhã cầu tôi, tôi cũng chẳng muốn quản. Sau cô cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi mới xảy ra chuyện thế này. Hai ngày nay, tôi và Lệ Nhã không ngủ không nghỉ chạy khắp nơi liên hệ giúp cô, bằng không cô nghĩ cố có thể dễ dàng ra ngoài như vậy sao? Mấy cái mánh khóe gì đó của cô và Duy An, tôi không muốn biết, đừng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Lệ Nhã.”
“Vũ Minh, anh......” Hân Ngôn lấy tay che bên má bị tát, nhìn tôi thật lâu không nói gì, sau đó xoay người chạy đi. Tôi thoáng thấy mặt Hân Ngôn đầy nước mặt.
Tôi cảm giác bàn tay bắt đầu nóng lên, tôi thừa nhận cho dù có tức giận hơn nữa, cũng không nên đánh phụ nữ, nhưng tôi không biết từ lúc nào Hân Ngôn lại trở nên không hiểu chuyện như vậy, vấn đề công ty, quan hệ giữa tôi, Hân Ngôn và Lệ Nhã, còn cả đứa bé, những chuyện này vốn không nên gộp chung với nhau, vì sao Hân Ngôn lại cứ cố tình muốn trộn lẫn vào? Hân Ngôn, đối với em......... Anh thật sự quá mệt mỏi rồi........
“Vũ Minh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Tôi nhìn theo bóng lưng hân Ngôn thẫn thờ hôi lầu, cho đến khi tiếng nói của Lệ Nhã vang lên.
“Sao vậy Lệ Nhã?”
“Em........ Em không nên nói những lời đó, hại anh và Hân Ngôn.........”
“Đừng nói như vậy, chuyện này không phải lỗi của em, huống chi em vẫn luôn giải vây giùm Hân Ngôn.”
“Không, không phải vậy, đứa bé đã không còn, là do em không bảo vệ tốt nó, em không nên...... Không nên nói những lời vô dụng kia, hiện tại chẳng những không thể vãn hồi được gì còn hại anh và Hân Ngôn thành ra như vậy......... Em....” Lệ Nhã lại tiếp tục khóc.
“Được rồi, không ai trách em hết. Vấn đề giữa anh và Hân Ngôn khôn gphải em không biết, chớlo lắng lung tung. Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tôi cẩn thận đỡ Lệ Nhã nằm xuống,đắp mềm giùm.
“Em không thể giữ được đứa bé....... Em .....thực xin lỗi..... Vũ Minh....”
“Suỵt” Tôi đặt ngón trỏ đè lại môi Lệ Nhã, “Đừng nói chuyện này nữa, tin tưởng anh, chúng ta còn có thể có những đứa bé khác, chờ em khỏe hơn, chúng ta liền kết hôn, được không?”
“Vũ Minh........”
Ngày hôm sau, tôi nghe được tin mới của Diệp Thị.
Vì hai lần sự cố liên tiếp, Điệp Thúy Viên đã bị cấm giao dịch, nhóm người đặt mua trước rối rít rút tiền và đòi bồi thường, thân là cổ đông lớn nhất của Diệp Thị, Duy An chuyển nhượng tất cả cổ phần trong tay với giá thấp.
Dĩ nhiên Lệ Nhã cũng nghe thấy tin này, từng thử dò xét xem tôi có giúp Hân Ngôn giữ Diệp Thị nữa không.
Tôi hiểu ý Lệ Nhã, không có tình thân, không có tình yêu, đối với Hân Ngôn mà nói Diệp Thị cơ hồ là tất cả, nếu mất đi Diệp Thị, không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của Hân Ngôn sẽ thế nào.
Mà tôi đã giúp Hân Ngôn nhiều lần lắm rồi, lần này, tôi quyết định buông tay.
Vì Diệp Thị mà Hân Ngôn đã từng phản bội tôi, hủy diệt hôn nhân giữa chúng tôi, hủy diệt đứa con chưa ra đời của chúng tôi, thậm chí là đối với Lệ Nhã......
Tôi thật không hi vọng Hân Ngôn tiếp tục vì Diệp Thị mà càng trở nên máu lạnh vô tình.
Biết đâu, để Hân Ngôn có một cuộc sống bình thường mới là tốt nhất.
Lại nói Lệ Nhã, sảy thai cũng không phải bệnh nặng gì, nhưng với phụ nữ mà nói, vẫn cần dưỡng thật tốt.
Cha mẹ Lệ Nhã đã di cư nước ngoài, rất ít liên lạc, Lệ Nhã bắt đầu sống một mình từ sớm.
Cho nên sau khi xuất viện, để tiện chăm sóc, tôi dẫn Lệ Nhã về nhà tôi, cũng là muốn chính thức công khai quan hệ của tôi và Lệ Nhã, chọn ngày thích hợp tổ chức hôn lễ.
Chỉ là tôi không ngờ, việc này lại bị Tiêu Tiêu bài xích.
Vốn Lệ Nhã nhìn Tiêu Tiêu lớn lên, những năm này Tiêu Tiêu vẫn rất thân thường gọi Lệ Nhã là mẹ nuôi hoặc dì.
Nhưng từ khi tôi dẫn Lệ Nhã về, Tiêu Tiêu chưa từng cười với Lệ Nhã lần nào, bất luận là lúc ăn cơm hay chơi đùa, chỉ cần thấy Lệ Nhã, đều làm như đối phương không tồn tại, thậm chí có lúc nó còn cố ý làm một ít trò để chỉnh Lệ Nhã.
Lúc đầu, tôi cảm thấy chỉ là trò nghịch dai của trẻ nhỏ. Bất quá qua mấy ngày, tình hình chẳng những không khá hơn còn có xu hướng ngày càng quá, tôi quyết định tìm Tiêu Tiêu nói chuyện.
Ngày đó, sau khi ăn cơm tối xong, tôi bảo Lệ Nhã về phòng nghỉ trước, mình tôi đến phòng ngủ của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đang bò trên mặt thảm chơi đồ chơi mới, tôi ngồi xuống trước mặt nó.
“Tiêu Tiêu, ba có chuyện muốn nói với con,được không?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu buông đồ chơi trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Tiêu Tiêu không thích dì Lệ Nhã ở nhà chúng ta?”
“Dạ.....”Tiêu Tiêu gật đầu một cái.
“Sao vậy? Trước kia chẳng phải Tiêu Tiêu rất thích dì Lệ Nhã sao?”
“Không giống ạ!” Tiêu Tiêu bật thốt.
“Không giống cái gì?”
“Trước kia, dì Lệ Nhã là dì,còn bây giờ......”
“Bây giờ thì sao?”
“Ba, ba sẽ cho dì Lệ Nhã ở đây, rồi sinh em trai hoặc em gái cho Tiêu Tiêu sao?”
“Đúng vậy, Tiêu Tiêu không thích? Không phải Tiêu Tiêu rất thích có em à?”
“Con không muốn.” Tiêu Tiêu kiên quyết lắc đầu.
“Tại sao?”
“Ba của Mục Mục trong lớp con cũng như vậy, Mục Mục nói với con, có một ngày ba Mục Mục dẫn một dì xinh đẹp về, sau đó trong bụng dì đó có em trai, ba Mục Mục liền không để ý đến mẹ Mục Mục nữa. Con không muốn trong bụng dì Lệ Nhã có em, như vậy ba cũng sẽ không ở cùng mẹ nữa.”
“Tiêu Tiêu, nghe ba nói. Ba và mẹ vốn không thể ở cùng nữa, con biết từ sớm rồi mà.”
“Tại sao không thể? Con thích ba và mẹ ở cùng. Con không thích dì Lệ Nhã,cũng không ưa chú Duy An.”
“Tiêu Tiêu, đừng bướng, ba và mẹ sẽ không ở chung nữa. Con phải tiếp nhận dì Lệ Nhã.”
“Không muốn! Không muốn!” Tiêu Tiêu lắc đầu như trống bỏi.
“Tiêu Tiêu ngoan,đừng nháo.” Tôi ôm Tiêu Tiêu ngồi vào lòng tôi, “Nếu có một ngày con không cẩn thận làm hư đồ chơi Mục Mục thích nhất, con sẽ làm gì?”
“Xin lỗi Mục Mục ạ.”
“Nhưng nếu Mục Mục không tha thứ cho con, còn làm hư món đồ con thích nhất thì sao?”
“Vậy thì..... Vậy thì.....” Tiêu Tiêu suy nghĩ thật lâu, “Vậy..... Con lấy tiền tiêu vặt mua đồ chơi khác cho Mục Mục.”
“Nếu Mục Mục vẫn kiên trì nói không chơi với con nữa, không để ý con?”
“Vậy......... Chờ khi nào Mục Mục hết giận, sẽ tìm Mục Mục chơi.”
Câu trả lời của tiêu Tiêu thật ngoài dự đoán của tôi, rất khó tưởng tượng một đứa bé lại có thể chấp nhất một chuyện đến vậy. “Tại sao con cứ phải chơi với Mục Mục mới được? Mục Mục làm hư đồ của con, gây gổ với con, không thèm để ý con, con tìm bạn khác chơi không được sao?”
“Không giống ạ! Ba đã nói nam sinh phải nhường nhịn nữ sinh, lại nói đồ chơi nhất định sẽ có ngày phải hư, hơn nữa có thể mua mới, nhưng Tiêu Tiêu thích chơi với Mục mục, mà Mục Mục thì chỉ có một!
Lệ Nhã sảy thai.....
Bác sĩ nói cái thai mới hơn một tháng, có thể người mẹ chưa biết mình có thai. Vì an toàn của người mẹ, phải cho cái thai đi ra.
Mặc dù tôi không xác định đứa bé có phải máu mủ của Vũ Minh hay không,nhưng nghĩ đến quan hệ hiện giờ của Lệ Nhã và Vũ Minh, quyết định gọi điện cho anh.
Phản ứng của Vũ Minh kịch liệt hơn tưởng tượng của tôi nhiều. Anh để ý đến con mình, trước giờ vẫn vậy...... Lời của Lệ Nhã giống như một kịch bản đã viết từ trước, ta không có cơ hội giải thích gì hết.
Đi trong hành lang bệnh viện, tôi nỗ lực không cho nước mắt rớt xuống, má trái vẫn còn rất đau rát.
Từ nay về sau, tôi và người đàn ông trong phòng đó không còn b