Hân Ngôn kiên cường hơn tôi dự đoán nhiều, ngủ dậy liền khôi phục bình tĩnh thường ngày, ít nhất em đã có ý quan tâm quan hệ giữa tôi và Ngải Tất.
Tiêu Tiêu tuy bị đánh, nhưng Hân Ngôn là phụ nữ chân yếu tay mềm, dù tức giận cách mấy sực lực cũng không bao nhiêu, hơn nữa lúc Tiêu Tiêu ngủ Ngải Tất và Tiểu Mộc đã thoa thuốc cho, sau khi tỉnh lại đã bớt sưng hơn phân nửa, hoàn toàn không còn gì đáng ngại.
Chẳng qua khi nó tỉnh lại, nhìn quanh phòng, thấy chỉ có tôi ngồi bên giường, hốc mắt lại đỏ lên.
“Tiêu Tiêu sao rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an củaTiêu Tiêu, tôi đau lòng ôm nó vào lòng.
“Ba.... Hu hu.....” Vừa ngồi vào lòng tôi, Tiêu Tiêu lại khóc, “Ba...... Mẹ..... Có phải mẹ......... Không cần.....Tiêu Tiêu nữa không?”
“Sao vậy được? Mẹ thương Tiêu Tiêu như vậy, sao lại không cần?” Tôi vỗ vỗ lưng nó, dỗ.
“Nhưng....... Nhưng.... Mẹ.... Rất tức.... Rất tức giận..... Tiêu Tiêu...... làm chuyện xấu...... khiến mẹ...... không vui....... phải không ạ?” Bàn tay nhỏ bé siết chặt ống tay áo của tôi, xem ra vô cùng khẩn trương.
“Không đâu, tâm tình mẹ không tốt, nên mới nổi giận với Tiêu Tiêu thôi, bây giờ không sao rồi. Chờ khoảng hai ngày nữa, tâm tình mẹ tốt lên, tự nhiên mẹ sẽ đến thăm Tiêu Tiêu.” Tôi biết Tiêu Tiêu trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường khác, nhưng có một số việc nếu tôi nói rõ, Tiêu Tiêu cũng không hiểu, như là chuyện đêm đó, không phải chuyện một đứa bé 5 tuổi có thể dễ dàng hiểu được.
“Thật ạ? Mẹ sẽ đến thăm Tiêu Tiêu? Không giận nữa ạ?” Nghe tôi nói, Tiêu Tiêu ngừng khóc, ngẩng đầu lên tràn đầy mong đợi nhìn tôi.
“Thật, mẹ sẽ nhanh chóng tới, không tức giận nữa.”
“Nhưng...... Mẹ có đánh........ Đánh mông Tiêu Tiêu nữa không ạ?” Vừa nhắc tới việc này, tiếng của Tiêu Tiêu nhỏ lại, vô thức đưa tay xoa xoa cái mông nhỏ của mình.
Thấy hành động đáng yêu đó của Tiêu Tiêu, tôi không khỏi bật cười, “Tiêu Tiêu là bé trai, sao lại nhát gan như vậy? Cô giáo ở nhà trẻ có nói đàn ông con trai phải dũng cảm không thể sợ đau không? Hơn nữa mẹ là nữ sinh, nam sinh phải nhường nhịn nữ sinh, Tiêu Tiêu phải biết khoan dung, không thể bởi vì bị mẹ đánh, mà vẫn ghi nhớ trong lòng.”
Trẻ nhỏ quả nhiên dễ dụ, Tiêu Tiêu lập tức nở nụ cười, gật đầu liên tục nói: “Dạ, con biết rồi. Tiêu Tiêu là bé trai, Tiêu Tiêu không sợ.”
Kết thúc một ngày chủ nhật hỗn loạn, bảo Minh xử lý ổn thỏa chuyện của cái gã gọi là Tức Dạ, tôi trở lại làm việc.
Giờ cơm trưa ngày thứ tư, Lệ Nhã lại đến.
11h 30, lúc công ty đang nghỉ trưa, tôi nghiên cứu kế hoạch phòng phòng kế hoạch vừa đưa tới, nghĩ đọc cho xong để trước khi tan tầm bàn với bọn họ một lần nữa.
Có thể là nhân viên bên ngoài đi ăn hết rồi, Lệ Nhã cứ thế thẳng tiến vào phòng làm việc của tôi.
“Hi, tổng giám đốc Lâm thật là ông chủ mẫu mực, giờ này vẫn còn làm việc?”
“Lệ Nhã?” Tôi ngẩng đầu lên, “Sao đột nhiên em lại tới đây? Diệp Thị gặp phiền phức gì sao?”
Gã Tức Dạ đang đảm nhận kế hoạch tu sửa Điệp Thúy Viên, hắn bị thương chẳng lẽ ảnh hưởng đến tiến độ của hạng mục này?
“Sao có thể cứ ba ngày thì hai bữa gặp chuyện không may chứ? Nếu vậy Diệp Thị đóng cửa luôn cho rồi! Hôm nay em có việc ở gần đây, thuận tiện ghé qua. Không hoan nghênh em à?”
“Anh nào dám!”
“Vừa rồi lúc em vào thấy không còn ai hết, còn tưởng là không gặp được anh, xem ra gặp may rồi, đúng lúc nghỉ trưa, có muốn cùng đi......”
Lệ Nhã mới nói một nửa, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một người - Ngải Tất.
Ngải Tất bưng hai hộp cơm đáng yêu tới trước bàn làm việc của tôi, “Tổng giám đốc, cơm trưa của ngài.”
Mở hộp cơm ra, bên trong là cơm, thịt và rau dưa được tạo hình rất dễ thương, trong hộp còn lại có hai khối sandwich.
Kỳ thực, từ trước tới giờ, ba bữa cơm của tôi đều không có quy luật, có lúc ngủ dậy trễ vội vàng đưa Tiêu Tiêu đến trường, liền không ăn sáng; có lúc bận việc đến sứt đầu mẻ trán, ngày đêm còn không phân biệt được, nói chi là nhớ ăn cơm.
Mà từ lúc đi Hạ Môn về, Ngải Tất bắt đầu chuẩn bị cho tôi những thứ này.
Tuy nói tài nấu nướng của Ngải Tất không phải quá tốt, bất quá lâu lâu ăn đồ ăn giản dị như vậy, cũng coi như một loại thể thể nghiệm.
Lệ Nhã nhìn hai hộp cơm, lại nhìn Ngải Tất một phen, làm bộ đành chịu nói: “Xem ra em tới chậm. Vốn định cùng anh ăn một bữa nói chuyện phiếm, nhưng hình như là quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai người rồi!”
“À, nói gì vậy? Đây là Ngải Tất, mới đến công ty được hai tuần, làm thư ký thực tập, anh thấy cô ấy làm bữa trưa nhìn rất thú vị, nên mới đòi nếm thử.” Về chuyện của tôi và Ngải Tất, tôi có thể thẳng thắn với Hân Ngôn, nhưng đây là công ty, tôi không muốn lẫn lộn việc công và việc tư, “Hiếm lắm em mới có thời gian rảnh, đúng lúc giờ nghỉ trưa, anh mời em một bữa, thế nào?”
“Em đương nhiên không có vấn đề, chỉ là cô thư ký nhỏ của anh......” Lệ Nhã nhìn Ngải Tất.
Mặt Ngải Tất dần dần trắng bệch, im lặng bắt đầu thu lại hộp đồ ăn trên bàn.
Dù có chút không đành lòng, nhưng tôi không thể không tiếp tục nói: “Không sao, cô ấy mỗi ngày đều mang cơm đến công ty. Chúng ta đi thôi!”
Cầm áo khoác, tôi nhanh chóng đi ra ngoài, muốn sớm cách xa chỗ này.
Phụ nữ, đúng là sinh vật rất phiền phức.
Vừa ăn vừa tán gẫu với Lệ Nhã đến hơn 2 tiếng, lúc về lại công ty đã sớm bắt đầu giờ làm.
Đi ngang qua chỗ Ngải Tất, thấy Ngải Tất đang gõ tài liệu, hai hộp đồ ăn đã bị bỏ lại trong túi xách dưới bàn, nhìn kỹ, mắt Ngải Tất hình như có chút hồng hồng.
Con gái chính là như vậy, đa sầu đa cảm, không ốm mà rên.
“Tổng giám đốc Lâm.....” có lẽ là chìm trong tâm sự của mình, lúc này Ngải Tất mới phát hiện ra tôi, nhìn thấy thứ tôi đang cầm trong tay, nhất thời nghẹn lời.
“Ừ, vào trong đi!” Quơ quơ cái túi trong tay, tôi nói.
Đem cảm xúc vào trong công việc như vậy là không được, xem ra tôi cần nói chuyện với Ngải Tất.
Tôi ngồi vào bàn làm việc, mở hai hộp đồ ăn ra, lấy sandwich bắt đầu thưởng thức, Ngải Tất vẫn đứng yên không nói gì, cúi đầu, bàn tay cứ vặn xoắn vạt áo của mình.
“Ngải Tất, tôi có thể tiếp nhận ý tốt của cô. Nhưng cô nên nhớ, nơi đây là công ty, tôi không mong nhân viên của tôi luôn mang theo tình cảm cá nhân vào công việc.”
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lâm.”
Ngải Tất vẫn cúi đầu như cũ, giọng run rẩy, làm như uất ức lại muốn khóc.
“Có mấy lời, ngày đó ở khách sạn tại Hạ Môn, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng. Rất nhiều việc cô không nên nghĩ tới. Tôi rất coi trọng tài năng của cô, cho nên tôi hi vọng cô có thể tiếp tục cố gắng làm tốt công việc, có lẽ sau giờ làm chúng ta có thể là bạn bè cùng nhau nói chuyện phiếm uống rượu, nhưng những thứ này không thể lẫn lộn vào công việc, nếu không ảnh hưởng của nó không chỉ là quan hệ của tôi và cô không đâu.”
Tôi biết rõ kỳ thật lúc này tôi chỉ cần tùy tiện nói mấy lời dễ nghe, là có thể dỗ được Ngải Tất, nhưng nếu thật sự như vậy, tôi đúng là thằng khốn nạn rồi.
Tôi thà bị ghi hận là đồ đàn ông bội tình bạc nghĩa, còn hơn để Ngải Tất tiếp tục mơ mộng hão huyền.
“Tại sao....... Tại sao không thể...... Anh....... Anh...... đã nói yêu thích sức sống tuổi trẻ của tôi mà.” Nước mắt như dự đoán lại bắt đầu nhỏ giọt.
Tôi xoa xoa cái trán, nước mắt của phụ nữ....... Vĩnh viễn đều làm cho đàn ông đánh mất lập trường.
“Ngải Tất, cô rất đáng yêu, rất thông minh, làm người khác yêu thích, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ yêu cô, hơn nữa tôi không phải là người thích hợp với cô.”
“Tại sao không thể yêu, tại sao không thích hợp? Tôi không tin!” Ngải Tất trở nên kích động, thậm chí bắt đầu nói không lựa lời, “Tôi nhớ anh đã nói, anh yêu cô ta, cô ta cũng từng là thư ký của anh, vậy tôi.......”
Tôi cắt ngang lời của Ngải Tất, “Cô bé lọ lẹm, không phải ai cũng có thể trở thành, ít nhất, cô sẽ không.”
Tôi không thích bất kỳ ai ở trước mặt tôi nhắc tới chuyện có liên quan đến Hân Ngôn, những lời đó chỉ là tôi thuận miệng nói ra, không ngờ lại làm Ngải Tất lầm tưởng, đó là cơ hội của mình.
“Tôi.......” Tôi lần nữa kiên trì vả lại không để chừa một chút lối thoát nào, rốt cuộc cũng khiến Ngải Tất nhận rõ thực tế, “Tôi rõ rồi, thật xin lỗi.” Ngải Tất lau nước mắt, xoay người đi.
“Cô biết không? Ba của cô bé lọ lem, cũng là quý tộc......”
Hân Ngôn:
Việc hợp tác với Lệ Trạch, vì chuyện Tức Dạ không thể không dừng lại. Duy An lập tức giành lấy việc đi kiếm một công ty khác. Công việc cụ thể tôi không ra mặt, mà giao toàn bộ cho Duy An. Liên quan đến chuyên môn có thể tìm Lưu Chính thảo luận, hai người này luôn kiềm chế lẫn nhau, xem như tương đối yên tâm.
Tôi rất tán thưởng phong cách xử lý mọi chuyện của Duy An, mặc kệ là nguyên nhân gì, không quản gấp hay không, anh ta đều sẽ để lại một con đường lui, chuẩn bị cho bấy kỳ tình huống nào. Điểm này khác hẳn Vũ Minh, anh thích được ăn cả ngã về không, rất quyết đoán. Có lẽ, Duy An là kiểu người từ từ mà chắc, còn Vũ Minh là kiểu người có thể dễ dàng thành công trong một thời gian ngắn.
Thức dậy rất sớm, nhìn thời gian còn có thể ngủ tiếp 1 tiếng nữa. Chẳng biết sao, chợt nghĩ đến hôm nay là thứ 6.
Thứ 6, vừa nghỉ tới phải một mình vượt qua cuối tuần, liền cảm thấy phiền chán. Xoay tới xoay lui vẫn không cách nào ngủ được nữa, dứt khoát thức dậy.
Vệ sinh cá nhân xong xuống lầu, Tiểu Mộc cũng vừa thức dậy, còn chưa kịp làm bữa sáng. Tôi đột nhiên nổi hứng, muốn làm cùng, chỉ là sau nửa giờ, trứng chiên bánh mì gì cũng bị cháy đen rồi. Lắc đầu tự giễu, giao phòng bếp lại cho Tiểu Mộc, xem ra tôi thực sự không có khiếu làm mấy việc này.
Rời nhà sớm, trên đường còn ít xe. Tôi nỗ lực làm mình tập trung lái xe, không nghĩ đến chuyện của Tiêu Tiêu.
Không ngờ mới chạy được gần 10 phút, đột nhiên một tiếng “Bùm” vang lên, xe nghiêng rõ về bên trái, phát ra tiếng “Xình xịch”.
Bể bánh! Não chợt trống rỗng, may mắn lý trí nhanh chóng quay trở lại. Tôi buông chân ga, cầm chặt tay lái, cố gắng khống chế phương hướng, xe rốt cuộc từ từ chậm lại rồi dừng ở ven đường.
Xuống xe nhìn thử, bánh trước trái đã bị bể, tôi gọi điện thoại cho Đinh Đang, nhờ cô gọi người xử lý, ngoài ra chạy đến đây đón tôi.
Trong điện thoại Đinh Đang kích động rối tinh rối mù, tôi nói: xe không có lật, tôi không sao ngoại trừ bánh trước táibị bể, còn lại tất cả đều rất tốt. Nói nửa ngày, Đinh Đang mới bình tĩnh lại, ước chừng 20 phút sau thì tới.
Nói chuyện điện thoại xong, ngồi vào xe, tôi vô lực gục trên tay lái, thật muốn khóc. Thì ra tôi không hề kiên cường như mình vẫn tưởng, hiện tại tôi rất sợ, không dám nghĩ nếu vừa rồi mình xử lý không tốt thì sẽ ra sao. Nhớ lại tai nạn xe cộ năm đó biến Tần Bần thành người thực vật, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngoài cửa xe có người gõ nhẹ hai cái, ngẩng đầu phát hiện là cảnh sát, tôi hạ cửa xe xuống, người bên ngoài gật đầu chào, hỏi: “Cô không sao chứ, từ camera quan sát chúng tôi thấy chiếc xe này dừng lại một lúc lâu rồi, xin hỏi