” Anh ta cầm lấy ống nghe trong tay tôi, thả về chỗ cũ, đồng hồ treo tường chỉ đến số 6.
“Hết giờ làm từ nửa tiếng trước rồi.” Tôi cười cười tự giễu, lại loay hoay quên mất thời gian.
“Anh kêu Đinh Đang về trước rồi, em cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Duy An giúp tôi dọn dẹp mớ giấy tờ trên bàn.
“Có phải em định nói, công việc chưa làm xong, nên không thể nghỉ ngơi không?” Tôi cười, thuận tay đánh dấu trang đang đọc. “Ăn tối ở đâu?”
“Em chọn đi.”
“Chỗ cũ thôi.”
“Em vẫn là người thích những cái cũ.”
“Không phải anh cũng vậy sao?”
Lúc chọn món ăn, Duy An không để tôi kêu rượu hay bất cứ thứ gì có liên quan. Có lúc cảm thấy mình được bảo bọc quá kỹ, chỉ một lần duy nhất thời đại học nghĩ muốn tự mình xông xáo để chứng minh năng lực, liền gặp phải Vũ Minh.
“Tìm được công ty thiết kế mới rồi, hôm nay thấy em bận quá, chưa kịp nói.” Ăn được một nửa, đề tại lại chuyển đến công việc.
“Công ty nào vậy? Ai tìm?”
“Lệ Trạch, cũng hơi mới, nhưng danh tiếng không tệ.”
“Lệ Nhã giới thiệu?” Tôi đã nghe về công ty này, cũng biết Lệ Nhã có quen biết với giám đốc công ty đó.
“Ừ.” Duy An có chút lo lắng nói, “Còn mấy công ty khác, ngày mai anh đưa tài liệu cho em xem rồi chọn....”
“Anh à, em không phải người công tư bất phân.” Tôi cắt ngang lời Duy An, Lệ Nhã không phải là người sẽ vì tình cảm mà ảnh hưởng công việc.
“Hả? Anh nói vậy hồi nào?” anh ta cười cười.
“Có muốn sắp xếp một buổi gặp mặt nói chuyện không?”
“Đương nhiên là muốn!”
Hẹn giám đốc Lệ Trạch 4h chiều gặp, kết quả đến khi gần hết giờ làm hắn mới xuất hiện.
“Rất xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, có làm trễ nãi nhiều thời gian của cô không?” Cửa phòng khách bị đẩy ra, một chàng trai chừng 20 tuổi mặc tây trang giành nói trước Đinh Đang.
“Không sao, chạng vạng luôn bị kẹt xe mà.” Thật không hiểu nổi sao hắn lại chọn giờ này mà tới, thấy vẻ mặt lúng túng của Đinh Đang, tôi ra hiệu cho cô đi pha trà, “Giám đốc Tức, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thảo luận được chưa?” Người như vậy, đã gặp nhiều.
“Dĩ nhiên.” Hắn ta cười nhún nhún vai, “Không cần tự giới thiệu một chút sao? Tôi tên là Tức Dạ.”
“Diệp Hân Ngôn. Hi vọng hợp tác vui vẻ!”
Thảo luận xem như thuận lợi, hắn đưa ra ý tưởng tu sửa bước đầu và giá tiền, đều trong dự tính của Diệp Thị. Dĩ nhiên, điều tôi quan tâm đầu tiên là có đảm bảo chất lượng và hoàn thành đúng tiến độ không, nếu không tôi đã không cần đích thân gặp mặt.
Thảo luận xong thấy trời đã tối, đang định gọi Đinh Đang vào tiễn khách, Tức Dạ đột nhiên nói: “Không biết có được vinh hạnh mời chủ tịch Diệp đi ăn tối không?”
“Ngại quá, hôm nay là cuối tuần, tôi còn có chút chuyện riêng, không được rồi.” Tan tầm phải đi đón Tiêu Tiêu, chắc nó chờ sốt ruột rồi.
“Không sao, vậy không quấy rầy nữa.” Tức Dạ cười rạng rõ, có chút mờ ám, không biết đang nghĩ gì.
Chạy xe đến chỗ Vũ Minh, không ngờ Tiêu Tiêu đã ôm Cầu Cầu đứng chờ ở cửa chính từ sớm. Đứa nhỏ này....
Tiêu Tiêu nhất quyết phải mang Cầu Cầu theo, người giúp việc chuyển tất cả đồ đạc cần thiết của Cầu Cầu vào cốp sau. Lúc chờ dọn đồ, anh ra nói chuyện với tôi, “Đinh Đang gọi điện tới nói em còn có khách, chắc trễ một chút, nên anh cho Tiêu Tiêu ăn cơm trước rồi. Em ăn chưa?”
“Đã ăn một ít bánh mì ở công ty rồi, sợ Tiêu Tiêu chờ sốt ruột. Hôm nay hơi bận.” Hình như đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp lại, chúng tôi bình tĩnh mà xa cách nói chuyện với nhau.
“Bận gì chứ?” Đột nhiên anh cười mang theo một tia khinh miệt, “Bận gặp tên mặt trắng kia sao? Sao không đi ăn tối với hắn, hình như hắn đã đặt chỗ ở nhà hàng Ý mà em thích rồi đó.”
“Lâm Vũ Minh, đó chỉ là một khách hàng bình thường!”
“A, a, a, tôi biết,” anh gật đầu, vẫn mang theo khinh thường, “Chúng ta đã ly hôn, ai cũng có cuộc sống riêng của mình.”
“Anh...”
“Mẹ, chúng ta đi được chưa ạ?” Tiêu Tiêu đi tới, cắt ngang chiến tranh sắp bùng nổ giữa tôi và Vũ Minh.
Về đến nhà, Tiểu Mộc đã làm xong cơm tối, Tiêu Tiêu kiên trì muốn ngồi ăn với tôi. Cầu Cầu chạy khắp trong phòng khách, xem ra rất vui vẻ. Trong nhà có một chú chó nhỏ chạy loạn, thật thêm mấy phần sức sống.
Tiêu Tiêu nói ngày mai muốn đi khu vui chơi, tôi nghĩ từ khi xuất viện về Tiêu Tiêu bị nhốt trong nhà, nhất định ngột ngạt lắm rồi, liền đồng ý. Bất quá quy định, tuyệt đối không chơi những trò cảm giác mạnh. Thứ nhất là vì từ trước tới giờ tôi không dám chơi thử, nên tất nhiên là không cách nào chơi cùng Tiêu Tiêu được, thứ hai dù bác sĩ nói Tiêu Tiêu đã hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng.
Cuối tuần, tôi như bao phụ huynh khác dẫn Tiêu Tiêu đến khu vui chơi, mua phiếu, xếp hàng, chơi.
Không ngờ sao khi vào cửa, đụng phải người mới gặp hôm qua, chỉ là giờ comple đã đổi thành đồ thể thao - Tức Dạ.