i, ngồi xuống ghế đối diện. “Được rồi, nói việc chính. Khoản đầu tư kia rốt cuộc là sao vậy?”
“Thế nào, anh mà cung nghi ngờ em sao?” Nói việc công, cả hai đều trở nên nghiêm túc.
“Không chỉ anh, mà mặc kệ là ai cũng sẽ nghi ngờ, vô duyên vô cớ đầu tư 200 tỷ? Mà tối qua em đi đâu anh gọi không được.”
“Em......” nghĩ lại mấy năm qua, nếu như không có Duy An duy trì thế chân vạc, chỉ dựa vào tôi, không thể nào đoạt lại Diệp thị và chống đỡ tới hôm nay. Đối với Duy An gần như tôi không giấu diếm điều gì.
“Tôi qua em ở nhà anh ấy.”
“Ai? Lâm Vũ Minh?” mặt Duy An cứng đờ, “Hân Ngôn, em vẫn không bỏ được sao.”
“Em không yên lòng về Tiêu Tiêu”, lấy ra hiệp nghị chuyển nhường quyền giám hộ từ trong ngăn kéo, tôi đẩy đến trước mặt Duy An, “Em dùng cái này, đổi lấy khoản đầu tư đó.”
“Hân Ngôn, em.....”
“Giờ anh tin rồi chứ?”
Dùng con mình đổi lấy tiền đầu tư. Diệp Hân Ngôn, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!
“Chủ tịch, những cổ đông khác đã đến, đang chờ ở phòng họp.” Đinh Đang thừa dịp bưng nước đến, nói nhỏ bên tai tôi.
“Biết rồi.” Tôi gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ làm sao để giải thích về khoản đầu tư này.
“Hân Ngôn, nói sự thật đi.” Duy An nắm hiệp nghị trong tay.
“Không....chuyện của em và Lâm Vũ Minh là chuyện riêng!” bất luận thế nào, giờ Diệp Thị và Lâm Thị không có tí quan hệ nào hết, tôi không muốn có người nhớ tới khoảng thời gian trước đây.
“Vậy em sẽ giải thích thế nào? Nếu em không muốn Diệp Thị dẫm lên vết xe đổ, thì tốt nhất......Hân Ngôn, nghe anh nói hết đã....”
“Đinh Đang....” tôi cắt ngang lời Duy An, “Chuẩn bị họp hội đồng quản trị, bảo mọi người đợi một chút, tôi tới ngay.”
Hiện giờ, các cổ đông ngoài mặt thì khách khí, nhưng bên trong thì như có dòng nước ngầm mãnh liệt.
Quả nhiên, trao đổi vài câu về việc xử lý sự cố lần này, lập tức có người nói thẳng vào vấn đề chính.
“Chủ tịch, xin nói rõ về khoản đầu tư lần này. Là cổ đông của Diệp Thị, hẳn là chúng tôi có quyền này!” Lưu Chính là cổ đông lớn nhất Diệp Thị ngoại trừ tôi và Duy An, lúc trước hắn đã có ý kiến về khoản đầu tư của Phong Vũ, lần này mấy vị cổ đông tìm tới, có khả năng là do hắn lén xúi giục.
“Chuyện khoản tiền đầu tư, lần trước tôi đã giải thích rồi. Số tiền chuyển đến tài khoản của Diệp Thị, chính là minh chứng tốt nhất.” Tôi lạnh lùng nói, hi vọng lần này cũng sẽ như các lần trước có thể khiến mọi người tin phục.
“Diệp chủ tịch, theo tôi biết tài khoản ngân hàng cũng không nói lên được điều gì, chúng ta không cần một số tiền khổng lồ nhưng không thể sử dụng được, đúng không?” Có người nói thêm vào, mấy người khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đủ rồi, mọi người hãy xem cái này đi?” Duy An nãy giờ trầm mặc không nói, bỗng chụp bản hiệp nghị lên bàn.
....
Nghe xong những lời xin lỗi và bảo đảm thật lòng hoặc giả dối, trong phòng họp chỉ còn lại tôi và Duy An.
“Anh hài lòng chưa?”
“Đây là biện pháp duy nhất. Anh đã hứa với chú Diệp chăm sóc em, còn có”, ánh mắt của Duy An làm tôi nhớ lại cái đêm mà ba qua đời, “Giữ gìn Diệp Thị”
“Nhưng có thể dùng cách khác....”
“Nếu ban đầu, em dứt khoát bỏ đứa nhỏ này, chuyện sẽ không phức tạp như thế, huống chi, không phải em rất hận hắn sao.....” Duy An nói xong thì định rời đi.
“Anh.... Em.........”
“Chị Hân Ngôn, không xong!” Đinh Đang đột nhiên đẩy cửa vào.