ày, giọng nói khó che được tia phẫn nộ của Đàm Trọng Hải vang lên: “Lúc đầu là ai hứa hẹn sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt?”
Cho dù biết Đàm Trọng Hải đã tức giận, nhưng Cốc Diên vẫn chỉ cau mày nhìn miếng mướp đắng trong bát chứ không di chuyển chiếc đũa một chút nào, cứ như vậy mà giằng co với nam nhân.
Cuối cùng, Đàm Trọng Hải đặt bát xuống rồi đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận cầm lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
“Quên đi, ta ra ngoài ăn!”
Mắt thấy hắn muốn ra khỏi cửa, Cốc Diên vội vàng chạy tới, ôm chặt cánh tay rắn chắc của nam nhân mà kéo lại, nức nở nói:
“Không! Trọng Hải, ngươi đừng đi, ta… ta ăn là được, ta sẽ sắm vai Tiểu Ba thật tốt, ta… không ghét mướp đắng chút nào đâu.”
Cốc Diên thành khẩn mà nhìn hắn, thật vất vả mới kéo Trọng Hải trở về bàn ăn.
Nhìn miếng mướp đắng trong bát, Cốc Diên hít sâu một thơi, lập tức nhét vào trong miệng, cắn cắn vài cái rồi nuốt luôn.
Đàm Trọng Hải nhìn hắn cố nén ghê tởm mà nuốt xuống, liền cầm bát bắt đầu ăn cơm tiếp, miệng thản nhiên nói: “Nhai kỹ rồi hãy nuốt, đừng ăn nhanh như vậy.”
Nghe vậy, Cốc Diên nhu thuận mà cúi đầu xuống một chút, cố gắng nhai miếng mướp đắng thật chậm, nhưng đáy mắt đã bịt kín một tầng hơi nước uỷ khuất.
Rõ ràng mình cũng không muốn chọc giận hắn, cố gắng ăn cái thứ mướp đắng ghét nhất trên đời rồi. Nhưng sao Trọng Hải còn bắt hắn phải nhai từ từ, làm cho cái vị khó chịu tràn ngập đầy trong miệng hắn. Hắn vốn không thích mướp đắng mà. Hắn… cũng không phải là Tiểu Ba!
Ban đêm, Cốc Diên như trước mà nằm trong lòng Đàm Trọng Hải, chỉ là bởi vì trái tim uỷ khuất cùng chút giận dỗi âm thầm làm cho thân thể hắn càng thêm gầy yếu.
Hôm nay Trọng Hải vì hắn mà nấu bữa cơm làm hắn vô cùng chờ mong, chỉ là không ngờ tới….
Trọng Hải quả thật là một người rất ôn nhu, nhưng ôn nhu của hắn lại chỉ dành cho một mình Tiểu Ba, đối với cái dạng thế thân như hắn mà nói, phần ôn nhu này rõ ràng có thiếu khuyết.
Mà cái thiếu khuyết này… lại vô cùng tàn nhẫn.
Ngay lúc hắn trằn trọc xoay người, đột nhiên thân thể bị nam nhân ở đằng sau ôm lấy, thoáng chốc không thể động đậy, chỉ có thể nghe thấy hơi thở dồn dập vang lên bên tai.
Qua một lúc lâu, giọng nói của Đàm Trọng Hải mới vang lên: “Ngươi không ngủ được sao? Kỳ thật…. thức ăn gì cũng bổ, đừng kén ăn, như vậy mới tốt cho thân thể…”
Dừng lại một chút, hắn sờ sờ đầu Cốc Diên rồi lại nói tiếp: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút! Đừng quên ngày mai sáng sớm chúng ta đã phải dậy đi Đông Hải Ngạn chơi ba ngày hai đêm đấy.”
Không ngờ Trọng Hải lại an ủi hắn làm Cốc Diên cảm thấy vô cùng khó tin. Trọng Hải nói vốn là với Tiểu Ba, hay là…
Bỗng dưng, hắn không nhịn được mà mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp toả sáng giữa mùa đông.
Sau đó, Cốc Diên xoay lại chui vào lòng Trọng Hải, buồn bực trong lòng cũng đã tan biến, hắn vui vẻ mà tiến vào mộng đẹp.
Nhìn người trong lòng ngủ thiếp đi, Đàm Trọng Hải khó hiểu mà mở to hai mắt, hoài nghi vì sao mình lại đi an ủi đối phương như vậy.
Hắn biết vừa rồi chính mình không phải nói với Tiểu Ba, mà là đối với nam hài vô danh này…
Hắn rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng sao lại không cách nào buông cánh tay đang ôm lấy nam hài nhỏ bé.
Chẳng lẽ, tất cả cũng chỉ bởi vì quá cô đơn sao?
Đến khi bọn họ nghỉ phép trở về, Đàm Trọng Hải lại bắt đầu vùi ngập trong công việc.
Gần đây hắn phải làm mấy dự án một lúc nên khi về đến nhà cũng đã hai ba giờ đêm.
Cốc Diên nhìn hắn ngày nào cũng mệt mỏi mà đau lòng không thôi, khi hắn tê liệt mà ngã xuống giường, Cốc Diên luôn ôn nhu mà xoa bóp cho hắn, làm cho hắn dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ cảm thấy thoải mái mà trước khi chìm vào giấc ngủ, Đàm Trọng Hải thường thì thào nói với Cốc Diên:
“Tiểu Ba, ngươi thật tốt…” Dường như ngón tay của nam hài chạm vào chỗ nào đều có thể đánh tan mệt mỏi ở chỗ đó.
Nghe thấy công lao xoa bóp của hắn đều thuộc về người khác, Cốc Diên cảm thấy rất chán nản, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trọng Hải, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận mà tiếp tục công việc của một thế thân.
Mấy ngày nay, vì công việc cũng sắp xong nên Trọng Hải cứ tầm mười hai giờ là có thể về nhà.
Đêm nay, Cốc Diên vẫn như trước mà xoa bóp đấm lưng cho Trọng Hải, đột nhiên hắn nghĩ tới dạo gần đây Trọng Hải quá bận bịu nên đã vài ngày bọn họ không có làm cái kia.
Ừm… mai là cuối tuần, Trọng Hải cũng không cần đi làm, ha ha…
Cốc Diên lộ ra một nụ cười như kẻ trộm, ngón tay đang xoa bóp cho Trọng Hải cũng bắt đầu loạn lên.
Cảm thấy ngón tay trên lưng ngày càng khiêu khích, Đàm Trọng Hải rầu rĩ kêu lên:
“Đừng nghịch, ta mệt lắm.”
“Ta cũng đâu có nghịch! Ta rất nghiêm túc xoa bóp tiêu trừ mệt nhọc cho ngươi mà.”
Tuy là nói vậy nhưng ngón tay của Cốc Diên lại cố ý mà ấn vào mấy huyệt kích thích, nghịch ngợm vỗ về thắt lưng cường tráng của Trọng Hải, thậm chí còn cọ xát vào mặt hắn nữa.
Cuối cùng, khi ngón tay Cốc Diên di chuyển xuống khu vực cấm kị của nam nhân, đột nhiên phát hiện vốn đang vùi đầu nằm mặc kệ hắn quấy rối, Trọng Hải đã quay mặt lại, hung hăng mà trừng trừng nhìn hắn với ngọn lửa tình nồng cháy.
Cốc Diên bị ánh mắt của hắn hù doạ một chút, vội vàng từ trên lưng hắn tụt xuống, đột nhiên Đàm Trọng Hải xoay người, túm lấy Cốc Diên ấn mạnh xuống giường.
Trong hơi thở dồn dập của hắn đã tràn ngập mùi tình dục.
“Oa! Xin lỗi, ta biết sai rồi, Trọng Hải, ngươi đừng thô lỗ như vậy mà!”
Cốc Diên không nghĩ tới Đàm Trọng Hải sẽ phát cuồng như thế này, ngay cả quần áo cũng bị hắn xé rách, Cốc Diên cuống quít xin tha, đồng thời còn cầm gối ném vào hắn.
“Tiểu tử thúi, còn dám giãy dụa?”
Đàm Trọng Hải một tay ngăn cản sự công kích của Cốc Diên, tay kia đã cầm lấy gối cùng hắn chiến đấu, cuối cùng sức mạnh chiếm thế thượng phong, Đàm Trọng Hải giật lại được cái gối, bắt chước Cốc Diên xoa bóp mà cù hắn.
Một lúc sau, không khí chơi đùa dần lắng xuống bắt đầu hoá thành vô số nụ hôn, hai khối thân thể cũng không ngừng mà dán chặt vào nhau cọ xát.
Cuối cùng, sau khi kết thúc nụ hôn dài làm say đắm lòng người, Đàm Trọng Hải si mê mà nhìn nam hài dưới thân đang nở nụ cười diễm lệ.
Môt hồi lâu, Đàm Trọng Hải hình như cảm thấy điều gì đó mà nhiệt độ trong nháy mắt đã giảm xuống.
Hắn thu hồi ánh mắt ôn nhu, nghiêm mặt nhìn nam hài mà nhắc nhở: “Chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, ngươi biết ta chỉ đem ngươi trở thành Tiểu Ba, chúng ta phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng coi là thật.”
Vừa nghe hắn nói, vốn đang chìm trong tình cảm thân mật, Cốc Diên đột nhiên mở to hai mắt, hắn im lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Đàm Trọng Hải.
“Yên tâm đi! Ta cũng không nghiêm túc đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nói rõ quy tắc trò chơi xong, bọn họ lại tiếp tục ôm hôn thắm thiết.
Chỉ là Cốc Diên không thể giải thích, Đàm Trọng Hải vẫn như trước mà vuốt ve hắn, nhưng sao giờ đây, hắn không còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trọng Hải nữa…
Dường như toàn thân cũng lạnh dần mà mất đi cảm giác, chỉ còn trái tim trong ngực là không ngừng toát ra đau đớn vô cùng, nhưng Cốc Diên vẫn muốn tiếp tục mỉm cười để làm người kia thõa mãn…