vị Trầm giám đốc trong điện thoại hẹn hắn gặp mặt, rồi sau đó liền đưa hắn tới câu lạc bộ Dạ Luyến.
Dọc đường đi, Cốc Diên vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không để ý đến bồi bàn đang mở cửa câu lạc bộ giùm hắn, lại càng không lưu ý đến bố trí sang trọng bên trong.
Hắn ngẩn ngơ đi vào phòng làm việc của ông chủ, thấy một vị nam tử xinh đẹp như búp bê đang ngồi ở bàn làm việc, bắt đầu nói chuyện như đang phỏng vấn hắn.
“Ta tên là Cốc Diên, hai mươi hai tuổi… Từng có hẹn hồ với ba người bạn gái, bây giờ tạm thời không có công việc… cũng không có nơi…”
Cốc Diên trả lời câu hỏi của ông chủ Cận Ngọc, tâm thần có chút ngẩn ngơ nhưng ý chí lại vô cùng kiên định.
Cốc Diên đã biến mất khỏi cửa hàng bán hoa gần nửa năm.
Lúc đầu, mọi người đến mua hoa không gặp được nụ cười cởi mở của Cốc Diên cũng thấy buồn buồn, nhưng một thời gian sau, mọi người cũng dần dần quên đi.
Đương nhiên, đối với việc Cốc Diên biến mất, người cảm thấy buồn nhất có lẽ là vị tiểu thư trực điện thoại ở bàn tiếp tân kia, mặc dù nàng vẫn gặp các vị nam hài khác tới đưa hoa, vẫn vui vẻ chỉ dẫn vị trí các tầng, nhưng nàng vẫn thường thường nhớ tới cái nụ cười sáng lạn của nam hài kia, đoán xem giờ hắn đang ở nơi nào.
Về phần Đàm Trọng Hải, hắn căn bản chưa từng nhớ rõ có một người tên là Cốc Diên, bây giờ trừ ra công việc, hắn chỉ nghĩ tới cái người vẫn gặp trong mộng nhưng luôn không nắm được.
Trọng Hải, ta thích ngươi…
Nhớ tới mấy năm trước, người đó từng tỏ tình với hắn, hai tròng mặt của Đàm Trọng Hải chậm rãi khép lại, “Ta cũng thích ngươi… Tiểu Ba…. Nhưng sao lúc đó ta lại….”
Giờ nghỉ trưa, trên sân thượng, hắn chôn mặt vào lòng bàn tay.
Cho dù hối hận thống khổ như thế, nhưng quá khứ đã không thể thay đổi được, chỉ có điều hắn vẫn không muốn quên đi đoạn tình cảm trong hồi ức đó.
Hắn cười khổ, có lẽ hắn quá cố chấp sao?
Đương nhiên, hắn cũng biết mọi người nói thế là muốn tốt cho hắn, nhưng muốn hắn quên Tiểu Ba có lẽ là việc không thể nào.
Hắn phải gặp lại Tiểu Ba một lần, mặc kệ Tiểu Ba thay đổi như thế nào, mặc kệ Tiểu Ba đã có người khác hay chưa, hắn chỉ muốn gặp lại Tiểu ba một lần….
Nhất định hắn phải tìm được Tiểu Ba…
Một buổi tối, sau khi tạm biệt đồng sự, Đàm Trọng Hải đi tới một quán bar gần như toàn là nam giới. Hắn nhìn quét qua từng chiếc ghế salon, nhìn từng đôi nam nhân đang nói chuyện thân mật với nhau, liền thất vọng quay ra quầy bar một mình uống rượu.
Chỉ cần rảnh rỗi, hắn sẽ lại tới cái quán bar này, hy vọng có một ngày sẽ gặp được người kia, chỉ có điều, đêm nay sợ rằng hắn lại phải thất vọng.
Bình thường trong lúc uống rượu một mình, thường có những người đi tới mời hắn uống rượu nhưng đều bị Đàm Trọng Hải lắc đầu cự tuyệt.
Mặc dù hắn tỏ ra rõ ràng như vậy, nhưng đột nhiên bên cạnh lại vang lên một giọng nói:
“Ơ? Không phải là đàn anh đây sao?”
Đàm Trọng Hải quay đầu lại nhìn nam nhân, không hề có chút quen biết.
Song nam nhân đối với phản ứng của hắn cũng không để bụng, tiếp tục nói với hắn: “Đàn anh, ta là Lục Vĩ Kỳ, vừa mới vào làm ở công ty…”
Nói tới đây, đầu của hắn thoáng tiến lại gần Đàm Trọng Hải, có chút thăm dò: “Đàn anh, bình thường ngươi cũng hay đến Gay Bar sao?”
Đàm Trọng Hải nhìn hắn một cái, Lục Vĩ Kỳ vội vàng nói tiếp:
“Ta sẽ không nói cho ai đâu, chuyện này dù sao cũng không nên tuyên truyền mà.”
Hình như Lục Vĩ Kỳ hiểu lầm gì đó, nhưng Đàm Trọng Hải cũng chả muốn giải thích, lại quay đầu tiếp tục uống rượu một mình, không thèm để ý đến hắn.
Mặc kệ Đàm Trọng Hải phản ứng vô vị, Lục Vĩ Kỳ vẫn ngồi xuống bên cạnh không ngừng nói chuyện trên trời dưới đất. Đối với hắn mà nói, giờ phút này được ngồi bên cạnh Đàm Trọng Hải là một việc vô cùng kiêu ngạo, dù sao trong cái quán bar này có biết bao người muốn ngồi vị trí này mà không được.
Ha ha! Có thể gặp đàn anh ở đây thật là quá may mắn.
Nghe Lục Vĩ Kỳ nói liến thoắng không ngừng như con chim sẻ, Đàm Trọng Hải có chút bực mình ấn ấn huyệt thái dương, ngay khi hắn định đứng dậy rời đi thì đột nhiên cánh cửa quán bar mở ra, có một số người bước vào.
Đàm Trọng Hải lơ đãng nhìn thoáng qua, trong phút chốc, hắn gần như ngừng thở, thân thể cứng đờ, hai mắt ngạc nhiên mở to.
Lục Vĩ Kỳ nhìn thấy hắn khác thường, ánh mắt cũng hướng về phía cửa, chỉ thấy có khoảng ba bốn vị khách vừa bước vào đang ngồi vào bàn.
Hắn khó hiểu quay đầu lại nhìn Đàm Trọng Hải, nhưng thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào một nam nhân ngồi một mình đưa lưng về phía hắn, khoá miệng không thể khống chế được mà run rẩy, thì thào gọi.