br/>Từ lúc bước vào nơi này, Lệ Trọng Mưu đã trở nên khác thường.
Ngô Đồng cảm thấy mình không thể nắm bắt được anh nữa.
“Muốn nghe chuyện xưa không?” Anh thổi nhẹ vào tai cô.
Lúc này anh cực kì mê hoặc, răng nanh còn cắn cắn vào tai cô. Hình tượng hiện tại khác một trời một vực với bình thường, trong đôi mắt anh có một vực đen sâu thẳm.
Cô gật đầu.
Ngón tay anh miết trên môi cô: “Muốn nghe thì phải trả giá chứ.”
Con người kì dị, lời nói cũng kì dị theo!!!
Tuy lòng còn ngần ngại nhưng cô vẫn ôm lấy anh, chạm nhẹ môi.
Vừa rời đi lại bị anh kéo về, anh thở dài: “Kĩ thuật hôn của em đúng là… Sao anh dạy em lâu thế rồi vẫn không thấy tiến bộ…” Âm cuối cùng anh đặt nó trên môi của cô.
Ngô Đồng không chống nổi sự quyến rũ của anh, suýt nữa cô đã chìm vào trong đó. Cũng may DJ bỗng đổi sang một bài nhạc sôi động hơn, Ngô Đồng chợt tỉnh, cô chống tay trên ngực anh, cố tách hai người.
Anh cười nhẹ, mắt lóe lên những tia sáng.
Lặng một hồi, anh bắt đầu kể: “Những đồng tiền đầu tiên của anh là từ nơi này kiếm ra, cũng chẳng phải sạch sẽ gì. Ngày đó Lâm Kiến Nhạc chỉ là một tên du côn ở đây, anh cho cậu ta đi học, sau rồi áo gấm vinh quy, nhưng bản chất thì không thay đổi được, đến bây giờ vẫn hay phá hoại chuyện tốt của anh.”
Dứt lời, anh nhìn cô.
Ngô Đồng nằm im trong ngực anh, không nhìn thẳng vào đôi mắt kia, giọng nói anh rất trầm, cô nghiêng tai lắng nghe.
“Anh không có cha, mẹ anh cũng chưa từng nói cho anh biết, anh chết ở bên ngoài có khi bà ấy cũng chẳng biết. Lúc trẻ anh vẫn thắc mắc, không biết bà sinh ra anh để làm gì.”
“…”
“…”
“Nói xong rồi à?”
“…”
“…”
“Chuyện xưa thật là ngắn gọn.”
Lệ Trọng Mưu nghe cô cảm thán, dường như cô cũng cảm nhận được sự im lặng của anh, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh, hơi nhíu mày.
Thực ra là Ngô Đồng đang nghĩ, con người như anh luôn chất chứa quá nhiều tâm sự, có bao giờ anh nghĩ đến việc nói ra tất cả chưa?
Cô muốn hỏi, lại chẳng biết mở miệng ra sao… Bởi cô biết, giấu mọi nỗi niềm trong lòng mệt đến nhường nào.
Ngô Đồng không ngẩng đầu, cô yên lặng nép vào ngực anh, một tay Lệ Trọng Mưu ôm cô, tay kia chỉ sang chỗ ban nhạc: “Đổi bài khác.”
Không lâu sau, mấy vũ nữ đều đi xuống, chỉ một câu nói của Lệ Trọng Mưu đã khiến nơi này “sạch sẽ” hơn hẳn.
Giữa sân khấu đặt một chiếc ghế, một người da đen cầm chiếc kèn Saxophone2 ngồi lên.
Tiếng Saxophone du dương vang lên trong không gian yên ắng, Ngô Đồng chợt ngẩng đầu lên. Càng nghe càng thấy hay, cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt dán lên người nghệ sĩ da màu. Lệ Trọng Mưu ngắm khuôn mặt nghiêng của cô: “Em thích à?”
Ngô Đồng cười, cô nhẩm theo điệu nhạc: “Vẫn luôn cảm thấy người thổi Saxophone rất quyến rũ.”
Lệ Trọng Mưu cũng cười, anh vỗ vai cô, bảo cô đứng dậy.
Ngô Đồng ngơ ngác nhìn anh bước lên sân khấu.
Anh thì thầm gì đó với người da màu kia, tiếng Saxophone dừng lại, người kia đứng lên nhường chỗ cho anh, nhường luôn cả cây kèn. Lệ Trọng Mưu thay vào vị trí, anh điều chỉnh tư thế, quay người theo hướng Ngô Đồng, bắt đầu thổi.
Bản nhạc “Bóng ma”3 lặng lẽ cất lên, hùa theo làn gió bay đến tai Ngô Đồng, anh nháy mắt với cô, một động tác nhỏ này làm Ngô Đồng ngây ngốc. Dần dần, mọi thứ xung quanh như biến mất, cả không gian nơi đây như chỉ còn lại anh và cô.
Đáng tiếc, thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, Lệ Trọng Mưu thổi xong khúc nhạc, DJ lại bật sang mấy bài rock, sự ầm ĩ nhanh chóng khuấy động khồn gian xung quanh Ngô Đồng.
Trái tim cô giờ đây tràn ngập hình bóng anh.
Lệ Trọng Mưu quay về chỗ, như một thói quen, anh cắn nhẹ tai cô: “Phần thưởng tính thế nào nhỉ?”
“…”
“…”
“Quay về khách sạn rồi tính.”
Anh sung sướng thơm má cô: “Nói phải giữ lời.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi quán bar, ý Lệ Trọng Mưu là nhanh chóng hiện thực hóa “phần thưởng”. Anh đi lấy xe, Ngô Đồng đứng ngoài cửa chờ.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, hơi rượu tản đi nhiều, cô ôm vai đứng đó. Đột nhiên có người vỗ vai, cô vui vẻ quay đầu lại nhìn. Là một người đàn ông lạ mặt, không, hai người.
Đưa mắt nhìn ra xa, không thấy Lệ Trọng Mưu đâu, cô lùi về sau. Một tên chặn đường lui của cô. Hắn đòi tiền, trong tay còn cầm dao. Được đằng chân lân đằng đầu, tay tên kia lướt qua cánh tay, tiến lên bờ vai mịn màng của Ngô Đồng. Ánh dao lóe lên, sống lưng Ngô Đồng chợt lạnh, cô vừa định hét lên thì bị người ta bịt kín miệng.
Con dao sắp sửa hạ xuống mặt, người đó nói: “Đừng lên tiếng.”
Tên kia túm lấy chiếc ví của Ngô Đồng, chưa kịp giật đi thì bị người khác tóm được tay, bẻ quặt ra ngoài.
Bả vai Ngô Đồng được thả ra, còn chưa thể định rõ tình hình, cánh tay vừa rồi còn bịt miệng cô đã dời xuống, bế xốc cô lên.
Cả quá trình đánh nhau thế nào cô không nhìn rõ, chỉ nghe thấy những thanh âm đấm đá, loáng thoáng ẩn hiện hình ảnh của ba người đàn ông.
Tiếng con daorơi xuống đất vang lên cùng với tiếng rên của một người đàn ông, hai chân Ngô Đồng mềm nhũn tưởng chừng khụy xuống, bất chợt có người nắm tay kéo cô, mở đường chạy thật nhanh.
Gió lướt qua tai, xung quanh dần sáng đèn, đến bây giờ Ngô Đồng mới có cơ hội nhìn rõ sườn mặt người đó.
Một khuôn mặt không hề lo sợ, ánh mắt kiên định, mãi mãi luôn là Lệ Trọng Mưu. Bàn tay anh mạnh mẽ nắm lấy tay cô, không hề buông lơi, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, đưa cô rời khỏi.
Trái tim cô đập loạn trong lồng ngực, thử hỏi, còn điều gì có thể quan trọng hơn?
Tới khi không thấy hai kẻ kia đuổi theo, anh dừng lại, hai người dựa lưng vào một bức tường, mười ngón tay vẫn đan thật chặt.
Khung cảnh này ban đêm quả thực say lòng người.
Tự nhiên cô bật cười: “Anh biết pha rượu, biết khiêu vũ, biết thổi Saxophone, biết đánh nhau,” cô nghiêng đầu: “còn điều gì mà em chưa biết nữa không?”
Lệ Trọng Mưu điều chỉnh nhịp thở, vữa nãy đánh nhau khá tốn sức, các khớp xương lúc này đau rát. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, từng bước khóa chặt cô vào lòng. Anh cúi đầu. Mãi lâu sau mới thầm thì: “Vậy em có biết không…”