Cô đòi anh, anh chẳng thèm đoái hoài, chỉ nói: “Đang họp mà em nghe điện thoại à, chẳng chuyên nghiệp gì cả, càng không tôn trọng người họp cùng em.”
Điện thoại nằm trong tay anh, bị tắt nguồn luôn.
Rõ ràng họp xong rồi mà!
“Sau này đàm phán với TC, Cố Tư Kì sẽ là cố vấn của em.”
Dựa theo ý anh, có nghĩa là hạng mục này cô nhất định phải phụ trách.
Không phải là cô tới đây làm trợ lí của Tư Kì à?
Dường như Lệ Trọng Mưu đoán được suy nghĩ của cô, anh nghiêm túc nói: “Em có thể.”
*******************************
Cố Tư Kì đang chứng kiến cảnh tượng của hai người này, dù xấu hổ nhưng không thể làm phiền người ta được.
Đến tận lúc Tư Kì ho khan vài tiếng, Lệ Trọng Mưu mới im lặng, hoàn hồn đưa mắt qua cô.
Ngô Đồng nhún nhún vai, Lệ Trọng Mưu càng trầm mặc. Tư Kì nhìn Ngô Đồng, chần chờ, dùng khẩu hình miệng: “Đừng từ chối anh ta, coi như giúp mình đi.”
Ngô Đồng gật đầu không được, lắc đầu càng chẳng xong, trơ mắt nhìn Cố Tư Kì đẩy cửa ra ngoài.
Tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên, Lệ Trọng Mưu suy sụp.
Vấn đề giữa hai người bùng lên từ khi nào? Tại sao cô luôn muốn cự tuyệt anh?
Khi tranh giành quyền nuôi Đồng Đồng, cô và anh cùng lên tòa.
Chờ anh động lòng, muốn để hai mẹ con cùng ở chung, cô lại chọc anh tức giận, kí phí phụng dưỡng, đoạn tuyệt quan hệ.
Muốn kết hôn cùng cô, cô thẳng thừng từ chối.
Anh đau đầu nghĩ, cô yêu anh cần anh đến thế, ngay cả lúc say rượu mất hết lí trí vẫn chỉ gọi tên anh; vậy mà lúc anh do dự, cô lại dứt khoát bỏ đi.
Cô vừa mới bên anh, ngay sau đó liền ôm ấp Hướng Tá.
Phải chăng anh mãi dây dưa với cô chỉ vì cô không chịu khuất phục? Lệ Trọng Mưu từng tự nhủ như thế, anh sẽ không là con người bị tình cảm chi phối.
Nhưng anh cũng không dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình, điều muốn nói nghẹn trong cổ họng.
Mệt mỏi quá…
Hình như chỉ có mình anh cảng ngày càng chìm xuống, còn cô thì ngược lại. Chào đón tình yêu mới, cuộc sống mới.
Ngô Đồng thấy mặt anh lộ vẻ mỏi mệt, cô đoán chắc tại hôm qua anh bận chuyện dự án. Chắc giờ mệt lắm rồi.
Ngô Đồng không muốn quấy rầy anh thêm nữa: “Tuy tôi rất muốn tham dự, nhưng không thể làm người lãnh đạo được…”
Anh ngắt lời: “Ngô Đồng, em có biết em từ chối anh bao nhiêu lần rồi không?”
Không, cô không từ chối, mà là cô hiểu năng lực bản thân thế nào.
Lệ Trọng Mưu từng bước đến gần, bước vào tầm mắt của cô.
Ngô Đồng nhìn chăm chăm đôi giày của anh, không ngẩng đầu. Lệ Trọng Mưu liền nâng cằm cô lên.
Sự tiếp xúc bất ngờ khiến cô vô thức lùi về sau, Lệ Trọng Mưu không ép cô. Cuối cùng cô cũng nhìn anh, Lệ Trọng Mưu đã đạt được mục đích, anh thu tay về.
Lệ Trọng Mưu tà nghễ, khoanh tay trước ngực, nhíu mày theo thói quen: “Luôn từ chối một người đàn ông, em có biết như thế sẽ chỉ làm anh ta thêm thèm muốn không?”
Tư thái này, ngữ điệu này, thản nhiên biết mấy. Ngô Đồng chợt cảm thấy xa lạ, cô trào phúng: “…Ồ, không cần nói cũng biết, anh đang tự nói bản thân mình.”
Nếu như miệng lưỡi độc địa là cách cô tự bảo vệ mình… Lệ Trọng Mưu lắc đầu, anh không muốn ầm ĩ với cô. Anh muốn…
Che chở cô…
Lệ Trọng Mưu không nói, chắc là anh cam chịu.
Phụ nữ với anh chẳng là vấn đề, duy nhất cô, không được tự nhiên, không chịu hợp tác, anh bắt không được, thả cũng không được. Chỉ như vậy, anh mới khắc ghi trong lòng.
Ngô Đồng thầm nghĩ, tim cô không còn chút gì lưu luyến. Có lẽ cô nên để tâm đến Hướng Tá đang đợi dưới lầu.
Lệ Trọng Mưu mở chiếc đĩa, ánh mắt không thay đổi, càng thêm thản nhiên: “Em có biết trong hai ngày em vui vẻ bên người khác, anh đang làm gì không?”