Cậu nhanh chống rời khỏi nơi đang nói chuyện với Khương, cố gắng không cho nước mắt rơi vì không muốn bất cứ một ai nhìn thấy nhưng một điều là cậu đã không làm được chính là nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt mệt mõi. Cậu đứng không nỗi phải dựa hẳn vào bức tường mà khóc, từng mãnh vụn của những tháng ngày bên cạnh Khương một lần nữa kéo nhau ùa về, cậu đã trách lầm Khương. Phải cậu đã trách lầm Khương chỉ vì tại Vy mà cậu và Khương không đến được với nhau, nếu không có sự xuất hiện của Vy thì cuộc đời cậu đã khác nhưng nếu không có Vy thì làm sao cậu quen được nhiều bạn mới và trong đó có Dương Tử, nếu không có Vy liệu cậu có sống lâu được không vì cậu là một bán thuần chủng chịu sự chi phối của lời nguyền quái ác, nếu không có Vy làm sao cậu biết con tim mình lại đập bồi hồi vì Dương Tử. Mọi chuyện cũng tại Vy mà ra.
Chỉ có 3 con đường cậu có thể lựa chọn, một là đáp lại tình yêu của Tử, hai là quay về và đón lấy tình yêu của Khương và ba là quay lưng với tất cả. Hiện giờ cậu đang rất phân vân và khó xử, nếu lúc trước biết được sự thật có lẽ cậu sẽ quay về bên cạnh để yêu thương Khương dù biết trước sau cũng phải chết nhưng giờ đây tình cảm của cậu lại dành cho Dương Tử, kẻ tám lạng người nữa cân. Nó giống như cậu đang bơi giữa một đại dương mênh mông rộng lớn rồi bỗng nhiên đuối sức và cậu chìm nhưng trước khi chìm lại có được hai chiếc áo phao, một mang tên tình cảm Dương Tử, một mang tên yêu thương quay về Minh Khương cậu không biết chọn bên nào vì bên nào cũng một vị trí quan trong trong tim.
Số phận quá khắc nghiệt với cuộc đời của cậu, muốn được yêu thương lại không được trọn vẹn, muốn chọn mà lại không thể chọn, như vậy có gọi là bất công không. Vâng đúng thế đó là sự bất công.
Một cơn mưa vội vàng bất chợt vương giải nơi cậu đang đứng, từng giọt mưa thấm ướt đôi vai gầy hao, mưa đổ hay nước mắt rơi, từng giọt sóng sánh như những viên pha lê thủy tinh trong suốt. Cậu liền chạy thật nhanh vào bệnh viện và đến phòng Tử đang nằm, khi đang lên cầu thang thì cậu nghe một cuộc đối thoại của hai cô y tá:
- Bà có thấy cái anh đẹp trai phòng số 9 không, đẹp trai bà cố luôn – y tá 1.
- Nhìn thôi cũng đủ biết, nghe bác sĩ Khoa nói có thể anh ấy sẽ là người thực vật do lần trước bị mất máu quá nhiều khiến máu không lưu thông tới não vậy mà giờ tỉnh lại rồi, tuy mới tỉnh khuôn mặt còn bơ phờ nhưng vẫn lộ vẻ đẹp hút hồn, ước gì anh ấy là bạn trai của tôi….mà anh ấy tên gì nhỉ – y tá 2 nhìn y tá 1.
- Hình như là Dương Tử, cái tên đẹp mà người cũng đẹp nữa, yêu quá đi mất – y tá 1 ngưỡng mộ.
- Ây da, cái cậu này đi không nhìn đường gì hết vậy, ê…ê – y tá 2 la lên khi cậu đụng phải.
Trong đầu cậu bỗng vang lên “cái gì anh Tử tỉnh lại rồi, anh Tử tỉnh lại rồi”, cậu vui như bắt được vàng không suy nghĩ gì nhiều cậu liền chạy thật nhanh đến để gặp Tử do quá vui sướng nên cậu đã va phải cô y tá mà không kịp quay đầu lại nói lời xin lỗi.
Vừa chạy vừa đếm phòng 6…7….8 và cậu đang đứng trước phòng số 9. Bỗng tim cậu đập liên hồi, cơ thể hơi rung rung phải đứng dựa cửa một hồi lâu để lấy lại tinh thần nhưng cậu vẫn chưa bước vào. “Tại sao mình lại vui, lại hồi hợp, nói gì bây giờ, không biết anh Tử có trách mình không,….” nhiều câu hỏi vang lên trong đầu, cố lấy hết can đảm cậu mở cửa bước vào.
Tử đang ngồi trên giường thì nghe tiếng phòng mở cửa liền đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng động, đập vào mắt Tử đó chính là hình ảnh mà trong giấc mơ cũng hiện ra. Nguyễn Trúc Nhân hiện ra trước mắt Tử vẫn như ngày nào nhưng có vẻ hơi xanh xao, đôi mắt đỏ hoe, tóc và quần áo hơi ướt vì trời ở ngoài đang mưa, cả hai nhìn nhau như quên cả đất trời, trong mắt Tử có gì đó vừa rơi ra. Cậu bước vào với anh mắt xuyến xao miệng thì lắp bắp:
- Anh….Tử….anh…
Chưa nói hết câu thì Tử bước xuống khỏi giường bệnh mà nhào tới ôm cậu vào lòng khiến cậu xửng xốt làm rơi cả giỏ trái cây đang cầm trên tay. Cái ôm quá mạnh mẽ khiến cậu phải rơi cả nước mắt, cái ôm ấm nóng tràn đầy vẻ hạnh phúc. Tử muốn siết chặt cái thân người đang đứng trước mặt mình cho thỏa nỗi nhớ mong, muốn giữ mãi cái bóng dáng của cậu, muốn cậu thuộc về riêng một mình Dương Tử này và câu nói đầu tiên Tử nói với cậu khi tỉnh dậy:
- Nhân, anh nhớ em.
Nước mắt cậu rơi nhiều hơn, sống mũi cay, tim thì như nổ tung vì vui sướng, không ngờ Tử lại yêu cậu đến như vậy, phải làm sao cho xứng đáng với tình cảm Tử dành cho, dám hi sinh mạng sống để bảo vệ một người bình thường như cậu, xúc động thật sự rất xúc động. Bỏ mặt những rối bời trong suy nghĩ cậu chạy theo những cảm xúc mà Tử mang đến. Đôi tay bắt động giờ đây đã ôm lấy thân người của Tử, cậu nhớ con người này biết bao, mỗi ngày vào thâm luôn mong được cái vòng tay này ôm lấy và giờ đây nó đã trở thành sự thật. Hạnh phúc vui sướng tràn ngập căn phòng màu trắng.
Sau một lúc ôm nhau thấm thiết thì cuối cùng cả hai rời nhau trong sự tiếp nuối, Tử nhẹ nhàng kéo cậu lại giường mà hỏi hang:
- Sao quần áo em ướt hết, không sợ bị bệnh sao.
- Thì trên đường tới đây thăm anh trời đổ mưa thì mắc mưa chứ sao, còn bệnh thì có người chăm sóc rồi lo gì – cậu cười.
- Ai vậy nói anh nghe thử coi – Tử hỏi.
- Cái đó em không biết khi nào em bệnh thì mới biết được – cậu cười tươi.
- Thế à, để anh lao đầu cho em – Tử lấy cái khăn rồi kéo cậu lại sát bên và bắt đầu hành động.
Cậu cười tươi như hoa của nắng, đáp lại nụ cười của cậu cũng là nụ cười ấm áp và cử chỉ quan tâm chăm sóc. Cả hai không nói lời nào cứ tiếp tục hành động đang diễn ra rồi bỗng “rầm” một tiếng làm cậu giật mình liền nhít lại sát bên Tử, còn anh thì nhẹ dàng ôm cậu vào lòng một lần nữa, khi hai gương mặt thật gần nhau cậu nhìn vào đôi mắt của Tử, đôi mắt ấy trong veo như một viên ngọc bích và trong đó chỉ tồn tại duy nhất hình bóng cả cậu, tim bỗng đập liên hồi, muốn nhìn mãi vào đôi mắt ấy, nó có gì đó lôi cuốn, có gì đó mê hoặc. Cậu hiểu mình đã để Tử bước vào tim, lúc trước cậu luôn chạy trốn, chạy trốn cái tình cảm mà Tử dành cho vì cậu sợ bản thân lại phải đau khổ thêm lần nữa. Sau vụ việc lần này và sự xuất hiện trở lại của Khương khiến cậu dũng cảm đối mặt với vấn đề tình cảm và cuối cùng cậu đã bỏ mặt quá khứ để đón nhận hiện tại là cậu là cậu đã yêu Tử.
Trong phút chốc đôi môi của cả hai chạm nhẹ vào nhau, không quá mãnh liệt nhưng cũng đủ nồng nàn, rời nhau ra rồi lại nhẹ nhàng tiếp xúc lần nữa, vị ngọt ấy lôi kéo cả hai cứ muốn dính chặt vào nhau, hương vị tình yêu chính là đây vừa ngọt ngào vừa cháy bổng nhưng không quá vội vàng từ từ tận hưởng cái cảm giác mang tên hạnh phúc ban tặng. Dường như Tử không kìm được lòng nữa đẩy chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của cậu mà chọc phá, chiếc lưỡi cậu cũng tinh nghịch đáp trả và cả hai cùng nhau hòa nguyện nụ hôn cho một khởi đầu tốt đẹp.
Và rồi cậu giật mình lấy lại ý thức để không cho nụ hôn kéo dài, đẩy Tử ra khuôn mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ:
- Anh mới tỉnh dậy.
- Thì đã sao – Tử đáp trả lại mà không biết ngượng.
- Không nên làm vậy, lỡ…ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao – cậu nói lắp bắp.
- Có người chăm sóc rồi còn lo gì – Tử nhìn thẳng rồi mặt cậu.
- Ai vậy, tội nghiệp người đó ghê, mà em tin chắc rằng người đó không phải là em – cậu cười chọc phá lại anh.
- Ờ, tưởng đâu em thương tình ai dè bỏ mặt anh luôn, hichic – Tử làm nũng.
- Thôi đi ông tướng, già rồi mà làm như con nít, quýnh đít giờ – cậu chọc.
- Ý dám quýnh đít anh hả anh về mét mẹ anh nè – Tử lại nhỏng nhẽo.
- Mất gì mét, anh không ngoan thì em quýnh chứ sao ở đó mà đòi mét mẹ, lêu lêu – cậu phá lên cười.
- Mét vì em cố tình quýnh đít để dê anh – Tử chọc cậu.
- Trời – cậu nghe xong muốn tẻ xỉu – Thôi vậy để đó cho mẹ anh quýnh anh đi không thôi có người nói dê xồm thì tội cho em lắm.
Nắm lấy bàn tay của cậu mà áp vào má mình, vươn đôi mắt nhìn cậu với biết bao chất chứa yêu thương, rồi lấy can đảm và tấm lòng của mình mà nói với cậu:
- Nhân nè….
- … – cậu im lặng lắng nghe.
- Có chuyện này anh muốn nói với em từ lâu rồi, nếu nói ra không biết em có đồng ý không? – Tử có vẻ căng thẳng.
- …
- Anh thật sự yêu em đó Nhân à, anh muốn nói cho em biết từ lâu nhưng anh không đủ can đảm nên…lúc em ôm anh trong vòng tay anh muốn nói yêu em vì anh sợ anh không còn cơ hội, nhưng chưa kịp thì…
- Còn gì nữa không – cậu lên tiếng.
- … – Tử ngơ ngác nhìn cậu rồi nói – hết rồi, chỉ nhiêu đó thôi – Tử cụp mặt xuống.
Cậu lấy tay kia còn lại của mình mà nâng khuôn mặt của Tử lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà nói:
- Anh nói anh yêu em?
- Phải, anh yêu em – Tử khẳng định.
- Vậy thì em cũng xin nói rõ với anh là…. – cậu ngưng.
- … – Tử hồi hợp chờ đợi.
- Em cũng yêu anh – cậu nói.
Môi Tử nở ra một nụ cười mãn nguyện rồi lần này cậu chủ động hôn đáp trả, lãng mạn, ngọt ngào và không kém phần quyết liệt.
Những ngày sao đó là tháng ngày hạnh phúc thật sự của cậu với Tử, cả hai trao cho nhau ánh mắt nồng nàn và những cử chỉ thân mật khiến ai nhìn vào cũng phải ganh tị và dĩ nhiên điều đó làm cho Khương, Toàn và gia đình Tử hết sức khó chịu.
Một buổi chiều nắng đẹp, chim líu lo trên hàng cây, từng cơn gió khẽ hát bài ca quen thuộc từng người từng người hối hả nhưng tại bờ hồ nơi có một cặp tình nhân đang ngồi trên băng ghế đá tay thì đan vào nhau, một người dựa đầu vào vai một người khung cảnh có vẽ hữu tình biết mấy thì bỗng nhiên ở đâu có hai ẻm xuất hiện làm phá tan khung cảnh nên thơ này:
- Hạnh phúc quá ta – người con gái đầu tiên lên tiếng, không ai khác là Phương.
- Sao còn phải hỏi nữa, người ta cỡ này có người thương rồi nào có ngó ngàn gì tới lũ bạn tội nghiệp này chứ, cái này người ta gọi là ham phú phụ bần đây mà – người nói là Lan với giọng điệu chế nhạo.
- Má ơi, cái gì mà ham phú phụ bần cái này người ta gọi là mê trai bỏ bạn đây nè, thôi mình về cho người ta tận hưởng khung trời thơ mộng đi má – nói thì nói chứ Phương đâu có thái độ muốn kéo Lan ra khỏi chỗ đó (nơi cậu và Tử đang ngồi).
Sự xuất hiện của cả hai làm cậu và Tử hơi bất ngờ, cả hai im lặng xem họ sẽ chọc phá mình ra sau, khi nghe tới câu “mê trai bỏ bạn” mặt cậu bỗng nhiên ửng đỏ và tỏ ra vô cùng xấu hổ. Tử thấy vậy liền ôm cậu vào lòng cười tươi mà nói với cả hai:
- Anh là con trai yêu anh thì mê anh không lẽ mê hai đứa, thấy hai đứa ganh tị thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, thôi về nhà chơi với má đi nhé – Tử chọc tức hai đứa.
- Mạnh dữ, anh em với nhau mà anh nỡ lòng lại nói lời ác độc vậy sao, dù gì chúng ta là anh em họ cơ mà, không nễ chút tình cũng nể chút dòng họ chứ anh, anh nói nghe thiệt là phủ phàng, đau lòng quá Phương ơi – Lan giả vờ ôm lấy Phương mà khóc thúc thích.
- Mày thấy chưa Lan khi yêu có ngó ngàng tới ai đâu mặc kệ tụi mình bị ức hiếp mà có lên tiếng nói lời nào đâu mà còn ở đó ngồi cười, số khổ…..huhu – Phương khóc bù lu bù lo.
Cậu nhìn cả hai mà cười muốn đau bụng, không ngờ hai đứa này có năng khiếu diễn hài thiệt chứ. Vẫn còn trong vòng tay của Tử, bấy giờ cậu mới lên tiếng:
- Coi bộ Lan và Phương đổi trường học là vừa rồi đó, diễn xuất đạt ghê, c