Thế là một ngày mới nữa lại đến. Mở mẳt ra nhìn qua cửa sổ phòng mình, Vy chẳng nhìn thấy trời đất gì mấy vì đã bị mấy nhà bên cạnh che chắn hết, nhưng những tia nắng hiếm hoi len lỏi được vào căn phòng của Vy cũng khiến cô cảm thấy lòng mình vui hơn. Tự nhủ với mình rằng hôm nay, một ngày nắng đẹp thế này chắc là mọi chuyện sẽ tốt thôi. Mà cũng đúng là cảnh luôn hợp với lòng người. Hôm nay không thể là một ngày tồi tệ của Vy được, hôm nay đi học không những có ít tiết được về sớm mà My Oanh, một người bạn cũng khá lâu năm của Vy còn rủ cô đi sắm đồ cùng. Mà tất nhiên, dù là như thế nào thì Vy cũng không thể tránh khỏi sở thích đặc biệt của con gái…shopping.
Đúng thế, mỗi khi cảm thấy bị áp lực thì ai mà chẳng thích đi tiêu tiền. Dù sao thì buổi đi chơi ngày hôm nay cũng đầy hứa hẹn, ngân sách của Vy hiện giờ cũng kha khá, mà người bạn đi cùng của Vy cũng là người mà cô cảm thấy thoải mái khi ở cạnh, dù sao thì trong số những người bạn đang ngày ngày ở bên cô lúc này thì có thể nói My Oanh là người thân với Vy nhất. Thực ra về tính cách của My Oanh thì cũng không thực sự hợp với Vy cho lắm nhưng vì đã học với nhau quá lâu nên hai người đã quá hiểu về nhau đủ để tin tưởng và trở thành bạn tốt của nhau.
Chẳng là My Oanh và Vy đã học cùng nhau từ hồi lớp một, tuy là hồi đấy hai đứa học khác lớp nhưng do cùng học chung đội tuyển học sinh giỏi nên cũng gọi là có chơi với nhau. Lên cấp hai thì vì cả hai đều có thành tích kha khá từ cấp một nên cũng đều được xếp vào học lớp chọn. Đó là nơi mà Vy có những tháng ngày học sinh tuy vất vả nhưng lại hạnh phúc. Lại nói khi vào cấp hai thì tuy học cùng lớp nhưng vì tính hai đứa không hợp nhau lắm. My Oanh thì hơi tiểu thư, yểu điệu, còn Vy lại không khoái những người tính như thế nên cả hai cũng chẳng phải chơi thân với nhau, chỉ có thể gọi là bạn tốt thôi. Có được như vậy là vì dù có hợp tính nhau hay không thì cả hai cũng đều biết người kia là người tốt và cũng đều giúp đỡ nhau khi cần. Lên cấp ba thì số phận mới gọi là khéo sắp xếp. Cả hai đứa đều đăng kí thi trường khác nhưng đến cuối cùng lại cùng vào ngôi trường Danh Vọng này và cũng tình cờ làm sao lại được sắp xếp ngẫu nhiên vào cùng một lớp.
Đến lúc này thì Vy cảm thấy như số phận đã an bài hai đứa là bạn của nhau, và còn phải là bạn thân của nhau nữa nên cô cũng cố hiểu My Oanh hơn, bỏ qua sự khác biệt giữa hai đứa. Và thế là họ chơi với nhau thân thiết, đi đâu người khác còn tưởng là chị em. Vốn không có chị ở bên cạnh nên giờ có một người như My Oanh nên Vy cũng cảm thấy đỡ trống trải hơn. Từ đấy, đi đâu hai đứa cũng thường đi với nhau, kết hợp với hai đứa ngồi cạnh nữa tạo thành nhóm bốn người chơi với nhau, giúp đỡ nhau trong lớp. Hôm nay cũng vậy. Oanh rủ Vy đi sắm sửa lại đồ đạc một chút. Oanh sẽ qua đón Vy đi học như mọi ngày rồi sau khi tan học sẽ đi. Trong hoàn cảnh tâm trạng như thế này, Vy cũng muốn đi giải tỏa một chút. Thế nên hôm nay sẽ là một ngày vui.
“Gotta pick myself up where do I start
Cuz I cant turn to you when it s all fall apart” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
- A lo?
- Vy à? Ra đi.
- Uk tớ ra đây.
Sau tiếng nhạc chuông bất hủ của Vy, cô tất tởi chạy ra cửa. Oanh đã đến.
- Hôm nay học xong đi nhớ.
- Uk, hôm nay đi cho thư thái đầu óc một tí. Đằng nào hôm nay cũng toàn môn chơi, chẳng có gì mấy.
- Uk, cả tuần đợi mỗi ngày này.
- Chắc hôm nay cả giờ lại ngồi ngủ hoặc đọc truyện hay chơi bời linh tinh gì đấy thôi chứ học hành gì.
- Uk hoặc cùng lắm là ngồi ghi chép một tí thôi. Nói chung là không phải làm gì.
- Sướng thật. Nghĩ đến thôi là nhẹ hết cả đầu óc rồi hi hi.
Thế là ba tiết học cũng qua vèo như nước chảy bèo trôi, trong đầu mọi người chẳng ai có chữ nào của buổi học ngày hôm nay cả. Hết giờ, bốn đứa đều tung tăng tất tưởi lấy xe sao cho thật nhanh để còn đi. Kế hoạch hôm nay dự định là sẽ đi mua quà sinh nhật cho mấy đứa trong lớp rồi nếu thấy cái gì hay hay thì sẽ mua luôn. Nghĩ đến đây cũng đã thấy vui với Vy rồi. Thực ra tiêu tiền là sướng rồi, còn tiêu tiền của ai, mua hộ ai cô cũng chẳng quan tâm. Nó như là chuyện chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới là mấy. Thế là bốn đứa, ba cái xe đạp lên đường. Do chỗ đấy cũng ở khá xa nên cũng phải mất một lúc khá lâu bốn đứa mới đến nơi, nhưng đến nơi mới thấy đúng là không bõ công đi.
Ôi thôi rồi, bao nhiêu là hàng hóa đẹp, những món đồ lưu niệm nhỏ xinh cứ gọi là tha hồ mà chọn, chỉ sợ không đủ tiền để mua hết những gì mình muốn thôi. Nhưng nhiều như thế lại cũng sinh ra một vấn đề, đó là những món đồ đó trải dọc trên cả một đoạn phố toàn cửa hàng lưu niệm. Nhưng thôi muốn chọn đồ vừa rẻ vừa đẹp thì phải chấp nhận đi xa và đi nhiều thôi. Vậy là cả bốn đứa đều bắt đầu xuất phát, đi hết hàng này đến hàng khác, có hàng còn quay lại đến hai lần. Đầu tiên là đi dọc qua tất cả các hàng để xem có những hàng nào có đồ hợp với sở thích và túi tiền của mình sau đó mới quay lại những hàng đạt tiêu chuẩn để chọn kĩ hơn. Nói chung là mua sắm là một nghệ thuật và người mua sắm cũng là một nghệ sĩ.
Đang đi Vy bỗng nhìn thấy một người, một người thật quen nhưng cũng thật lạ. Vũ, người mà cô không mong gặp mặt ở đây nhất thì lại xuẩt hiện trước mắt cô. Lướt qua, thật nhanh như gió thoảng nhưng lại mang về cho Vy biết bao kỉ niệm. Cậu không nhìn thấy Vy và Vy cũng không muốn bị cậu nhìn thấy. Nhìn thấy thì sao chứ, Vy biết nói gì với cậu đây. Vy không biết. Chính vì thế mà có lẽ tốt hơn là coi như không có lần gặp này.
Trông Vũ có vẻ như cậu vừa đi đâu về, cậu trông vẫn vậy và vẫn đi một mình. Chẳng hiểu sao khi trông thấy cậu đi một mình như vậy, Vy lại cảm thấy lòng mình rộn ràng. Cô biết rằng mình nên mong Vũ được hạnh phúc bên người con gái khác, người có cùng ước mơ với cậu và dám theo đuổi ước mơ cùng cậu ấy, người tốt hơn Vy nhưng lòng ích kỉ trong con người Vy vẫn chiến thắng. Cậu đi một mình có nghĩa là Vy vẫn còn một tia hi vọng le lói là trong lòng Vũ vẫn còn hình bóng của cô.
Nhưng thế thì đã sao, Vy lại tự cười và cố xua tan những suy nghĩ cố hữu đó đi. Dù thế nào thì hai người cũng chẳng thể có kết quả gì, đến nhìn cậu thôi mà Vy còn cảm thấy ngại ngùng chứ đừng nói đến nói chuyện. Vừa tự nói với mình như vậy, Vy vừa cố thôi không nghĩ về lần chạm mặt vừa rồi nữa. Và cũng không thật khó khăn để Vy có thể làm được điều đó. Không phải là vì hình bóng của Vũ trong Vy đã phai nhạt dần mà là vì các bạn của cô, những người không hay biết về sự xuất hiện thoáng qua vừa rồi của Vũ vẫn mải mê nói chuyện và kéo cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, nhờ cô chọn cũng như là chỉ cho cô những món đồ lưu niệm mà cô có thể thích. Vy cũng tự bảo mình là đến lúc phải quên và thoát ra khỏi những kỉ niệm với Vũ rồi. Có lẽ vì thế mà lần chạm mặt với Vũ vừa rồi cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến tâm trạng của cô bây giờ. Cảm xúc đó cũng như Vũ thoáng đến rồi thoáng qua, và chỉ có thể dừng lại như thế mà thôi.
- Vy, cái khung ảnh này được không? Chọn cho bọn lớp mình được không?
- Không được đâu, tớ thấy nó cứ kiểu gì ý, thử xem cái kia xem?
Câu hỏi của Oanh đã kéo Vy về hiện thực. Và thế là cô lại quên mọi thứ về Vũ và tiếp tục hòa mình vào không khí mua sắm nơi đây và chọn những món đồ mà cô muốn mua.
Vũ dù sao cũng chỉ từng là một ai đó của Vy hoặc chỉ là Vy không thích Vũ như cô tưởng. Kết quả của ngày mua sắm hôm đó là tiền thì Vy tiêu vừa hết số lượng mang đi và cũng thu gom được khá nhiều thứ linh tinh, không tên mà cô thấy hay hay nên mua chứ chưa hẳn đã thực sự là cần thiết. Con gái mà, cứ mua để đấy đã rồi sẽ có lúc cần dùng đến thôi. Nhưng kết quả của ngày hôm đó cũng khiến chân Vy mỏi như chưa từng được mỏi, về đến nhà là cô lăn luôn ra giường và chẳng muốn làm gì nữa. Đến mâm cơm bố cô bày ra cho sẵn trước khi đi làm cũng chẳng khiến Vy động lòng.
Mệt thật đấy nhưng mà vui, hơn nữa Vy lại còn tự vui rằng chắc sau ngày hôm nay mình sẽ giảm được mấy cân. Tuy bây giờ không còn tròn nữa nhưng so với những bạn có dáng chuẩn trong lớp thì Vy vẫn thấy mình thật béo, hơn nữa do quá khứ để lại nên cô luôn có phần khá tự ti về hình dáng của mình. Cô không nghĩ mình xấu nhưng cô không nghĩ mình có dáng đẹp, chính vì thế mà Vy luôn không muốn đi chọn quần áo với bạn bè mỗi khi cô được rủ đi cùng. Phần tự ti trong Vy khiến cô ngại. Cuối cùng sau khi hô quyết tâm cùng với việc cái bụng đang biểu tình phản đối thì Vy cũng cố gắng ngồi dậy để lấp đầy cái bụng của mình. Vừa bật ti vi lên để xem kênh ca nhạc yêu thích của mình, Vy vừa ăn cơm. Vừa ăn cơm vừa nghe nhạc từ lâu đã trở thành sở thích của Vy.
- Mẹ về rồi à?
- Ừ.
- Sao mẹ về sớm thế?
- Tại chỗ làm hôm nay vắng quá chẳng có khách nên mẹ về sớm.
Mẹ Vy làm bán hàng cho một công ty cổ phần vì thế mà việc được về sớm xem ra lại cũng chưa chắc đã là việc tốt. Một phần thương mẹ muốn mẹ được về sớm nhưng một phần Vy cũng lo là nếu như chỗ mẹ không có nhiều khách thì kinh tế nhà cô sẽ trở nên khó khăn và eo hẹp hơn. Từ khi cô lên cấp hai, bố mẹ đã cho Vy làm quen với khái niệm nhà mình kinh tế không có, bố mẹ có bao nhiêu thì sẽ cố chu cấp cho con đến đó nhưng con cũng phải tranh thủ những gì bố mẹ có thể dành ra cho để tích lũy cho con đường tương lai của mình. Phải cố gắng học. Chính vì thế mà từ bé cô đã luôn cố gắng học tập thật tốt sao cho bằng bạn bằng bè để bố mẹ vui lòng.
Hơn nữa, một lí do còn quan trọng hơn đó là do tính kiêu hãnh của Vy. Vy luôn không thực sự coi trọng những đứa con nhà giàu, mặc dù lúc đó Vy không hề biết rằng trong tương lai những người bạn thân của cô đều xuất phát từ những gia đình khá giả, thậm chí phải nói là có thế lực trong xã hội nữa. Nhưng ở họ cô không cảm nhận được sự khinh người, điều mà cô ghét cay ghét đắng ở lũ con nhà giàu bợm của. Có lẽ, vì thế mà Vy và họ có thể trở thành bạn thân của nhau.
Quay lại vấn đề Vy không thích những đứa nhà giàu, nhiều đứa trong số bọn họ đã từng vênh váo với Vy và Vy ghét những lần như vậy. Sự kiêu hãnh của cô không cho phép cô thua kém họ cái gì cả. Hoàn cảnh gia đình là cái mà Vy không thể tự quyết định được nhưng đối với những gì cô có thể cố gắng được, cô không muốn mình phải cúi đầu trước họ.
Vũ từng vô cùng phê phán cách sống này của cô. Vy Vy nhớ trước đây, cậu ấy từng nói, tại sao cậu lại phải để tâm như vậy? Cậu càng nói không để tâm nhưng chính biểu hiện của cậu lại đang bán đứng cậu. Lúc đó, Vy không hiểu nhưng giờ có lẽ cô cũng đã hiểu phần nào. Vũ luôn cho rằng cô để tâm nên mới tức giận như vậy trước sự lựa chọn của cô, mới cho rằng đã nhìn nhầm cô, đã cho rằng…
Từ lắc đầu nguầy nguậy, cô không muốn nghĩ về con người ấy nữa, đó là quá khứ rồi. Vào phòng tắm lau mặt cho tỉnh táo, cô quyết định mình nên đi nghỉ một chút, quên đi cuộc gặp mặt tình cờ ngày hôm nay, không nhớ đến gì nữa. Ừ gặp mặt thì sao chứ? Người ta thậm chí có nhìn thấy mình đâu. Hơn nữa, đối với cô mà nói, cuộc gặp mặt này thà không có còn hơn.
Sau cả tuần học hành vất vả, cuối cùng ngày chủ nhật thân yêu của cô bạn Kiều Vy đã đến. Thật không thể tưởng tượng được từ khi lên cấp ba, Kiều Vy đã bắt đầu có tình cảm đặc biệt như thế nào với ngày chủ nhật. Nói đến chân dung