"Người đẹp Tiểu Thiến, anh A Nhân bị lão đại gọi đi rồi." Bên cạnh có một đồng nghiệp tốt bụng giải thích giúp cô, lão đại xuất sắc chính là ông chủ của nơi này.
"Tìm anh ấy làm gì?"
"Ai biết." Bị ánh mắt của cô quét qua mọi người đều lắc đầu bảo không biết.
Sở Tiểu Thiến đặt bao giấy đựng thức ăn nhanh lên trên bàn của Chu Luật Nhân, “Nếu thấy anh ấy về nói hộ tôi một tiếng với nhé, tôi đặt đồ ăn trên bàn anh ấy nhé."
"Cô lại muốn đi ra ngoài à?" Thấy cô lại muốn mở cửa để đi ra ngoài, đồng nghiệp của cô tò mò hỏi.
"Có Case có thể ký." Là nghiệp vụ của việc làm của cô.
"Chậc chậc, Thảo luận về Case vẫn không quên đem thức ăn trở về, Anh Luật Nhân của cô thật sự rất tốt số."
"Đáng tiếc quá..., kiếp sau nhớ đến sớm đó." Cô lạc quan cười, nụ cười hiện lên má lúm đồng tiền ngọt ngào khiến cho mấy đồng nghiệp nam ngơ ngẩn.
Mặc dù cá tính của cô thiếu một chút thẹn thùng rụt rè, nói chuyện lại hơi lớn một chút, thế nhưng ánh mắt lại sáng mà ngoại hình cũng rất xuất sắc, cộng thêm giọng nói có thể ngọt đến mức có thể lấy mạng người khác, còn có vài phần vẻ đẹp ngây thơ của các cô bé đang tươi cười, thật sự khiến cho mấy người đàn ông động tâm, rất nhiều đồng nghiệp mới vừa vào công ty làm đã từng thử theo đuổi cô.
Nhưng trong mắt người đẹp này lại hoàn toàn không để ý đến các người đàn ông dáng dấp mạnh mẽ khác trong công ty, những chàng trai tuổi trẻ diên cuồng, từ đầu đến cuối trong lòng cô chỉ tồn tại người kia, cố gắng uyển chuyển từ chối tất cả những người khác, người đẹp này có bộ dáng người gặp người say mê nên không thể khống chế được, lâu ngày, đám người từ lúc bắt đầu nhìn thấy người đẹp thì kinh diễm, yêu thích, theo đuổi, đến kinh sợ, thất vọng, sau đó chuyển thành đồng tình.
"Đi đi, đừng ở chỗ này kích thích đám người đang độc thân như bọn tôi!"
"Đâu có đâu, tôi cũng đang độc thân này." Ai, cô cũng muốn thoát khỏi cái kiếp độc thân này nữa. "Đi đây, nhớ giúp tôi nói một tiếng đó! Bye!" Vừa mới về công ty, cô lại vội vàng đi ra cửa.
Người khác quá vội cũng muốn uống cùng cô uống chén cà phê, còn Sở Tiểu Thiến chỉ lo bận rộn làm việc cho Luật Nhân, cho nên đồng nghiệp trong công ty bí mật đặt cho cô một cái biệt danh "7-ELEVEn”, chỉ vì cô cả năm không ngừng, lại còn là tình nguyện không lương bắt đầu những công việc như thế này....
Sau khi Sở Tiểu Thiến đi được gần mười phút, thì Chu Luật Nhân trở lại.
"Anh A Nhân, tình yêu của cậu mang đồ ăn nhanh đến kìa!" Vừa thấy được được nhân vật chính xuất hiện, thì âm thanh mọi người đồng loạt vang lên.
Vừa vào cửa đã bị một màn chào hỏi long trọng như vậy hoan nghênh, anh chau mày: "Sạo lại nói ăn ý đến như vậy?"
"7-ELEVEn có dặn dò." Người ngồi cạnh anh chỉ thức ăn nhanh trên bàn.
"Cảm ơn." Thời gian vừa đến mười hai giờ, anh đã trở lại chỗ ngồi của mình, mở ra hộp đồ ăn vẫn ấm áp lên để ăn.
Rõ ràng là không chấp nhận tình yêu của bên gái, nhưng vị đại ca này cũng không cự tuyệt sự hỏi han ân cần của cô, đưa đồ ăn nhanh thì ăn đồ ăn nhanh, mời trà thì sẽ uống trà, có một người con gái vì mình mà muốn làm một chân chạy vặt anh tội gì không vui vẻ mà tiếp nhận, trên đời này con có người nào được sống sung sướng như vậy nữa chứ?
Hương thơm của hộp cơm bento nhẹ nhàng lan khắp không trung, kích thích dạ dày của mọi người, chủ nhân của hộp cơm bento kia cũng kích thích tầm mắt của một đám con trai rảnh rỗi ở xung quanh.
"Anh A Nhân, em gái Tiểu Thiến tốt như vậy, sao anh không động lòng chút nào vậy?" Đại Đầu nhìn anh chằm chằm, không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.
Bàn tay đang cầm đũa của Chu Luật Nhân hơi dừng lại, giương mắt nhìn về phía anh ta. "Cậu đã hỏi như vậy rất nhiều lần rồi." Thái độ vẫn như cũ không nóng không lạnh, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì nụ cười yếu ớt trầm ổn.
"Là vì vấn đề tuổi tác sao? Hai người kém nhau bảy tuổi cũng nhiều mà! Hơn nữa từ lúc học đại học Tiểu Thiến đã tới chỗ chúng ta làm việc, dù sao cũng đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy rồi, tôi thật sự chưa từng thấy người con gái nào có nghị lực như vậy."
"Đúng vậy, hiện tại già trẻ kết đôi chạy đầy đường, có khối người kém nhau tới hai mươi, ba mươi tuổi, bảy tuổi coi như là vẫn còn rất nhỏ đấy." Một đồng nghiệp khác ở bên cạnh nghe thấy, cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.
"Làm không tốt thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, anh A Nhân, anh thử cùng Tiểu Thiến ở chung một chỗ xem sao, nếu thật sự không hợp thì lại tách ra, như vậy chẳng phải là được rồi sao." Từ đó làm không tốt, sau khi tiểu mỹ nhân hết hy vọng, mọi người sẽ có cơ hội.
Chu Luật Nhân vẫn mỉm cười yếu ớt, nói ra câu trả lời thứ một trăm lẻ một, "Tình cảm không thể miễn cưỡng."
Ôi, cũng biết vị lão đại này là một người vô cùng ngay thẳng không thể nào làm ra mấy hành vi bỉ ổi mà họ vừa nêu ra, so sánh với bọn họ, khó trách tiểu mỹ nhân chỉ nhìn trúng anh ấy, tư tưởng của bọn họ quả thật là dơ bẩn đến nỗi chính bản thân họ cũng cảm thấy khinh thường.
"Được rồi được rồi, anh A Nhân, còn lại giao cho anh trông coi, những tiểu tử số mệnh không tốt như chúng tôi phải tự mình đi mua cơm ăn rồi." So sánh với người khác sẽ chỉ làm mình tức chết mà thôi, dù sao đi nữa bọn họ một người muốn đánh một người chịu bị đánh, người ngoài ngoan ngoãn xem kịch là được rồi.
Anh mỉm cười xua tay.
Vài người bắt đầu rời đi, văn phòng vốn dĩ cũng không nhiều người lắm bây giờ chỉ còn lại ba con mèo nhỏ, Chu Luật Nhân vừa ăn cơm, vừa xem tài liệu mà ông chủ vừa mới mang về.
Công ty bảo hành Kiệt Xuất khởi nghiệp từ vùng phía nam, lúc anh học đại học thì đã vào Kiệt Xuất làm việc, anh được đích thân ông chủ dẫn dắt, sau này Kiệt Xuất mở rộng nghiệp vụ, do hệ thống bảo hành đơn giản lại có con người tham gia vào quá trình giữ gìn bảo hành, cho nên các cứ điểm cũng phát triển nhanh từ vùng phía nam dọc theo miền tây hướng ra bắc.
Hiện nay công ty bảo hành Kiệt Xuất vẫn lấy hệ thống bảo hành lúc mới thành lập làm chủ, nghiệp vụ mới là công ty bảo hành Kiệt Uy do ông chủ thành lập và tiếp quản.
Mới vừa rồi ông chủ tới tìm anh, người giữ chức vị nguyên lão là để bàn bạc, gần đây Kiệt Uy không đủ nhân viên, muốn anh qua đó giúp đỡ vài vụ, cùng với Kiệt Xuất tiếp tục mở rộng kế hoạch tuyển người.
Nhân viên cơ động của Kiệt Xuất cũng giống như những công ty bảo hành khác đều luôn ở bên ngoài đợi các mệnh lệnh khác nhau, phạm vi nghiệp vụ của bọn họ là lấy các cứ điểm làm trung tâm, mục tiêu quan trọng là trong vòng năm phút có thể chạy tới chỗ khách hàng, tập trung hỏa lực và phạm vi, giảm bớt tiền xăng và những mệt nhọc của nhân viên ở bên ngoài đợi lệnh. Mặc dù tiền thuê cứ điểm và tiền điện nước dự tính sẽ tiếp tục tăng cao, nhưng mà đồng nghiệp cùng nhau ở chung lâu ngày, tình cảm của mọi người cũng không tệ, khiến cho tỷ lệ nhân viên lưu động có cấp bậc thấp hơn người cùng ngành cũng rất ít.
Rất nhiều thương gia đều thích những khuôn mặt cũ của bọn họ, sự ổn định của công ty khiến cho các thương gia làm ăn lâu năm thích hợp tác lâu dài với bọn họ, nếu có bạn bè cần họ cũng sẽ giới thiệu vài vụ tới đây, vì vậy Kiệt Xuất không cần phải tốn quá nhiều kinh phí vào việc quảng cáo, thì thành tích công việc vẫn luôn luôn phát triển vững mạnh.
Mà khi phạm vi khoảng cách tới chỗ khách hàng tăng lên, thì chính là lúc bọn họ cần phải mở rộng thêm nữa.
"Hệ thống LALA dân quyền đường phía đông gặp sự cố……." Còn chưa ăn cơm xong, thì điện thoại trên bàn đã vang lên khuếch đại âm thanh lời nhắn từ trung tâm theo dõi phục vụ khách hàng.
Để hộp cơm bento chưa kịp ăn xong xuống, Chu Luật Nhân nhanh chóng đứng dậy, "Để tôi đi là được rồi." Anh nhìn về phía hai nhân viên mới vào làm dặn dò."Gọi điện thoại kêu bọn Đại Đầu mua cơm hộp xong thì mau trở về." Cầm chìa khóa xe treo trên tường lên, bắt đầu rời đi, động tác của anh cực kỳ nhanh chóng.
Trong chốc lát, đã lái xe tới chỗ mục tiêu, vừa đỗ xe xong xuôi, thì đã có một khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ áp mặt lên cửa sổ xe.
"Anh A Nhân."
"Lại ký Case nữa à?" Vừa xuống xe, Chu Luật Nhân đã đưa tay xoa nhẹ đầu của cô một cái, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Sở Tiểu Thiến lập tức đi theo, "Ha ha, đoán đúng rồi."
Quay đầu lại liếc cô một cái, cái liếc này khiến cho khuôn mặt tươi cười không thua kém gì ánh mặt trời mới mọc đều được bày ra trong đáy mắt anh, độ cong trên khóe miệng của Chu Luật Nhân cũng lặng lẽ giương cao.
"Còn phải báo cáo nữa, có thể phải đợi một chút."
Cô có thói quen luôn trình báo tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cho anh biết, đã đến chỗ khách hàng công ty, anh nói mà không quay đầu lại, rồi xoay người đi vào.
Người đi theo ở phía sau hiểu rất rõ đặc tính công việc của anh, cho nên không có chút ý kiến nào cả, cũng không đứng ở bên ngoài chờ, mà theo sát phía sau anh đi vào trong cửa hàng.
Vào LALA, cô vừa thấy ông chủ liền mở miệng chào hỏi trước.
"Hello, anh Trần."
"Ồ? Tiểu Thiến?" Ông chủ Trần nhìn thấy cô thì có chút kinh ngạc, "Em chuyển sang làm nhân viên sửa chữa rồi sao?"
"Mới không có, em làm nhân viên sửa chữa thì sao có thể năm lần bảy lượt đến tán dóc với anh chứ? Bậc thầy đang ở đây nè." Cô mỉm cười rạng rỡ, hỏi han trò chuyện với khách hàng giống hệt như bạn bè lâu năm.
Hình thức nghiệp vụ của Kiệt Xuất rất đặc biệt, khiến cho phần lớn thời gian của cô đều là đảo quanh những khu vực giống nhau, cộng thêm cái miệng nói chuyện tự nhiên ngọt như mật trong lúc làm việc, càng khiến cho khách hàng không muốn nhớ rõ cô cũng khó.
"Cô bé này miệng toàn mật ngọt, không làm nghiệp vụ cũng thật đáng tiếc." Ông chủ Trần nghe vậy thì cười cười, "Hôm nào muốn đổi nghề thì nhớ tới tìm anh Trần này nhé, tiền lương sẽ không bạc đãi em đâu."
"A, anh Trần anh đang trù em thất nghiệp sao, không được, không được, không được, vậy em càng phải cố gắng nhiều hơn nữa để kiếm ít tiền, tiền lương nhất định phải nhiều đến nỗi khiến cho anh không muốn khai thác em mới được."
"Quả thật là một cô bé quái lạ." Công việc được ngồi trong phòng có máy lạnh thì không cần, chỉ thích chạy qua chạy lại ở bên ngoài.
Mặc cho ông chủ Trần và cô vừa nói vừa cười, Chu Luật Nhân vẫn im lặng chờ đợi ở bên cạnh, năng lực nghiệp vụ của Tiểu Thiến rất cao, theo tới đây cũng có thể giúp đỡ thêm một tay, anh chỉ cần đợi cô một lát, cô bé này sẽ tự động kéo chủ đề cuộc trò chuyện trở về vấn đề chính.
Quả nhiên không bao lâu sau, khi chủ đề vòng lại vấn đề chính, anh mới đúng lúc tiến lên mở miệng.
"Ông chủ Trần, là cảm ứng khí trong kho hàng xảy ra vấn đề phải không?"
"Đúng vậy, ôi trời, nói chuyện một lúc thì đã quên mất chuyện chính rồi…….. Tối hôm qua kho hàng trên lầu bị rỉ nước suốt cả một đêm, mới vừa rồi công ty của các anh đã gọi điện thoại nói phía trên cảm ứng khí từ tính gì đó có khác thường……..” Ông chủ Trần ra hiệu bảo một nhân viên khác ở bên cạnh trông coi cửa hàng, rồi dẫn hai người đi tới kho hàng.
Tới kho hàng, Chu Luật Nhân nhìn sơ qua vị trí và môi trường của tất cả thiết bị và dụng cụ ở xung quanh, sau đó, không tới năm phút đồng hồ đã giải quyết toàn bộ sự cố, còn lần lượt kiểm tra đo lườn