n nàng, nhắc nhở thân phận giả trang của nàng, nhắc nhở Thiệu Chi Ung là chồng của chị nàng, nàng không có tư cách có được tình cảm của hắn. Mà khi nàng muốn bản thân từ bỏ, lại có âm thanh nhảy ra cổ động nàng là người kết hôn với Thiệu Chi Ung, cùng sống chung với hắn, người ngủ bên cạnh hắn cũng là nàng, cho dù nàng giả làm Bạc Khả Vân nhưng tình cảm của nàng đối với hắn là thật. Lý trí và tình cảm giằng co, hại nàng thống khổ không chịu nổi. Nàng quay đầu liếc nhìn Thiệu Chi Ung một cái, thấy hắn đã ngủ, nàng liền xuống giường ra ngoài phòng khách, trong lòng thực sự buồn bực. Nàng cầm điện hoại lên gọi về nhà. “Alô……”. Giọng nói mang theo tiếng buồn ngủ từ đầu dây bên kia truyền tới. “Ba, rốt cục có tìm được tỷ tỷ không?”. “Khả Di, ngươi tại sao lại gọi điện về nhà? Thiệu Chi Ung đâu, ngươi không sợ bị hắn nghe thấy sao?”. Bạc Vĩnh Chinh lập tức hỏi. “Trả lời ta, ngươi rốt cục tìm được tỷ tỷ không?”. Nàng ngẹn ngào nói Bạc Vĩnh Chinh trầm mặc không trả lời. Trời ạ, nàng rốt cuộc còn phải buồn khổ bao lâu nữa, đầu dây bên kia vẫn im lặng, nàng chỉ cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng. Nhưng mà Bạc Vĩnh Chinh vẫn trầm mặc, kỳ thực sau hôn lễ một tuần, hắn đã tìm thấy Bạc Khả Vân. Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới chuyện đại nữ nhi cao ngạo của hắn vì một kẻ không người thân, không địa vị, mà bỏ qua một đối tượng tốt như Thiệu Chi Ung mà bỏ trốn ngay trước hôn lễ một ngày, chuyện này hắn làm sao có thể chấp nhận được. Hắn uy hiếp đại nữ nhi căt đứt quan hệ cha con, nghĩ là như vậy có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý, nàng luôn thuận theo ý hắn nhưng lần này cư nhiên cố ý đi theo kẻ kia. Đại nữ nhi kiên trì từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng hắn lại phải dựa vào danh tiếng của gia tộc họ Thiệu mà phát triển sự nghiệp, không còn cách nào khác, hắn đành phải giấu diếm Khả Di, để nàng tiếp tục giả làm Khả Vân mà sống tiếp trong nhà họ Thiệu. Dù sao thì cũng đã lừa rồi thì cứ cố giấu được tới bao giờ thì giấu. Tuy là hắn đã hứa với Khả Di kì hạn là 2 tháng, nhưng nói không chừng Khả Di đã sớm yêu Thiệu Chi Ung, như vậy kéo dài được thời gian không phải là không có khả năng. Hắn không phải là người cha nhẫn tâm, cũng không phải là không cần người con này, hắn chẳng qua cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, huống chi là hắn đã nuôi nàng bao nhiêu năm, nàng hy sinh một chút cũng có là gì, coi như báo đáp công lao hắn đã nuôi nàng bấy nhiêu năm, mà Thiệu gia lại hết sức giàu có, cuộc sống của nàng về sau này lại chẳng cần lo lắng. Hôm sau, khi Thiệu Chi Ung tỉnh lại,đã sớm phát hiện ra nàng không có ở bên cạnh, lập tức chộp lấy đồng hồ báo thức mà nhìn thời gian, ngô-lại bị muộn rồi. Dạo này không biết làm sao, hắn càng ngủ càng ngủ càng trầm, càng ngủ càng trễ, như kiểu nằm trên chiếc giường này cả người không tự chủ được mà hoàn toàn thả lỏng, thật không biết là tốt hay xấu nữa. Hắn lấy tay sờ sờ vị trí bên cạnh, thấy đã lạnh lạnh, xem ra nàng đã rời giường từ rất lâu rồi, hắn tham ngủ nhưng nàng thì mỗi ngày đều dậy rất sớm, ngay cả ngày cuối tuần khi hắn tỉnh dậy cũng không thấy nàng còn trên giường, không biêt tiểu nữ nhân lại tìm việc gì làm cho hết thời gian. Vừa mới nghĩ như vậy, trong lòng liền có mong chờ, Thiệu Chi Ung vội vã đứng dậy xuống giường, rất nhanh chải đầu rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bữa sáng đã đặt trên bàn, di, nàng đâu rồi. “Khả Vân”. Hắn kêu. “Em ở ngoài ban công”. Hắn xoay người hướng ra phía ban công, nhìn thấy nàng cầm một bình nước nhỏ, thật cẩn thận hướng phía những khóm cây mà tưới nước. “Đó là cây gì?” “Phiên gia, chờ tới lúc nó nở hoa, kết quả, sẽ rất đẹp”. Nghe khẩu khí của nàng có vẻ rất sung sướng, nàng giống như loại hoa mãn phiên gia, không bao lâu có thể đại mùa thu hoạch, nhưng rõ ràng chỉ là một gốc cây nho nhỏ, có thể nói rất kì diệu, ngữ điệu nói chuyện của nàng khiến người ta nhịn không được mà muốn chờ mong. “Anh đi ăn sáng trước đi”. Thiệu Chi Ung không có rời đi, ngược lại vẫn đứng tại chỗ, chuyên chú dừng ở nàng, khi ánh mắt hắn lơ đãng nhìn nàng, cái gáy trắng nõn của nàng, hắn lập tức nhớ tối nụ hôn đêm hôm qua….. Hắn không biết nàng lại dễ thẹn thùng như vậy, hôm qua hôn gáy nàng có một chút, nàng liền thẹn thùng, cả đêm không dám nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy chính mình như là một tên đại sắc lang, nếu ngày nào đó hắn thật sự làm gì nàng, nàng chẳng phải là vẫn muốn trốn ở trong chăn không dám gặp người.thật là một cô nàng ngốc nghếch. Không nghe thấy tiếng bước chân, Bạc Khả Di hồ nghi quay đầu, phát hiện hắn vẫn đang đứng tại chỗ, thân thiết hỏi “Làm sao vậy? Anh không đói sao?” Hắn chẫm rãi đi về phía nàng “Hôm nay thời tiết đẹp thât”. “Đúng vậy, ánh mắt trời rất ấm, rất thích hợp đi ra ngoài ngắm cảnh”. Đột nhiên , trong đầu hiện lên ý tưởng, Thiệu Chi Ung hướng nàng vươn tay “Còn chờ gì nữa, nhanh đi thay quần áo, chúng ta lập tức xuất phát”. “Gì cơ?” “Đừng ngạc nhiên, đi nhanh a”. Cho tới khi ngồi trên xe, Bạc Khả Di vẫn không hiểu “Chúng ta sẽ đi đâu?” “Đợi rồi sẽ biết, em yên tâm, anh cam đoan không phải lò sát sinh”. Lò sát sinh, tên xấu xa này, lại trêu trọc nàng. “Ngày nào đó thừa dịp anh không chú ý, em nhất định cho thuốc xổ vào bữa sáng của anh”. Nàng giả bộ hung ác cảnh cáo. Hắn không nhíu mày, hoàn toàn không sợ hãi, Bạc Khả Di nhìn bộ dạng này của hắn lại càng buồn bực, liếc trắng mắt, đơn giản nhìn về phía cửa sổ, không thèm để ý tới hắn nữa.