cô phải đi để diễn, cô chỉ nghĩ thôi mà một thân mồ hôi lạnh.
Vừa mới xấu hổ chia tay với Trang Nghiêm, cô còn chưa kịp bàn bạc với anh về chuyện này.
Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới tâm tình tốt của cô.
Ngày mai, cô sẽ gặp Lạc Kì, nói cho anh tất cả.
Ban đêm, trong lúc ngủ mơ, trên mặt cô vẫn chứa ý cười thản nhiên.
====
Nhận được điện thoại của Tề Phàm, Lạc Kì có chút kinh ngạc, cô muốn hẹn anh cùng ăn cơm chiều!
Dọc theo đường đi, vài lúc anh không nén được mà cười ra tiếng.
Cô rốt cục, cũng chủ động tiếp cận anh!
Tuy cô nói địa điểm hẹn trước, nhưng đợi không đến 15 phút Tề Phàm đã tới rồi.
Anh cong khóe miệng, cô vẫn có cái tính ấy, không thích phải để người khác chờ.
“Để anh đoán nhé, hôm nay nhất định em có chuyện gì đó đặc biệt vui vẻ!”
Lúc cô tiến vào, nụ cười trên mặt không hề mất đi, cô như vậy làm cho anh khó có thể dời xa tầm mắt.
“Đúng vậy, có chuyện vui.”
Lấy thực đơn, Tề Phàm cắn môi, vẻ mặt làm như cô thật sự muốn ăn rất nhiều, điều này lại làm cho Lạc Kì ngạc nhiên.
Một cô gái đem giảm béo thành sự nghiệp cả đời, giờ ở trước mặt anh, lại gọi hẳn một núi nhỏ rau, làm sao anh có thể không sợ hãi!
Anh im lặng ngồi, thưởng thức dáng vẻ cô ăn, trong lòng dào dạt hạnh phúc.
“Sao anh không ăn?” Miệng cô đầy rau, lời nói còn không rõ, anh cười dùng khăn giúp cô lau cơm trên khóe miệng.
“Anh nhìn em ăn là được rồi.”
Tề Phàm nuốt hết rau xuống, bưng cái chén nước trong tay uống một hớp lớn.
“Lạc Kì, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô bỗng nhiên thật tình, làm cho Lạc Kì cũng không tự giác cũng nghiêm túc theo.
“Em nói đi.”
“Em mang thai .”
Nụ cười trên mặt Lạc Kì bị kiềm hãm, nháy mắt giận dữ thay thế.
“Tề Phàm, em đang nói đùa với anh đấy à?”
Cô nhất định là lừa anh, cô là muốn nhìn anh không khống chế được, cô chỉ là đang chọc anh vui vẻ thôi!
Phản ứng của anh làm cho Tề Phàm dùng sức nhíu mày, hóa ra, ý nghĩ của cô là sai lầm rồi; hóa ra, đó thật sự chỉ là một thứ ngoài ý muốn; hóa ra, tất cả chẳng qua chỉ là do cô tự mình đa tình!
Dáng vẻ của cô làm cho Lạc Kì như bị hỏa công tâm.
“Tề Phàm, nói chuyện! Nói em đang nói giỡn với anh!”
Anh nhíu mày thật chặt, môi cong lên một nụ cười lạnh.
“Lạc Kì, em không hay nói đùa, em thật sự đang mang thai .”
“Là của ai? Trang Nghiêm?”
Lạc Kì cảm thấy lúc này mình như một thằng ngốc, anh yêu cô gái này, đang suy nghĩ làm mọi biện pháp để cô có thể tin tưởng vào tình yêu của anh, nhưng lúc này đây cô lại hung hăng giáng cho anh đòn cảnh cáo!
Mà cô lúc này không nói tiếp, cứ như vậy nghĩa là cam chịu sao?
“Tề Phàm, anh không dám tin tưởng, em vẫn là Tề Phàm mà anh biết!”
“Vài ngày trước còn ở trên giường của anh, dưới thân anh, vậy mà bây giờ nói cho anh biết, em mang thai đứa con của người khác. Em thật sự vẫn là Tề Phàm mà anh biết đấy ư!”
Tề Phàm rất muốn lớn tiếng mắng anh, cô nói chỉ là cô mang thai, không phải mang thai đứa nhỏ của người khác!
Nhưng phản ứng bây giờ của anh làm cho lòng cô càng ngày càng lạnh.
Anh không tin cô, mặc dù cô biết việc này khó có thể tin thế nào, nhưng anh không tín nhiệm, vẫn là làm cho trái tim cô băng giá.
“Em đương nhiên là Tề Phàm, anh cũng không phải ngạc nhiên như vậy, chúng ta cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi. Lúc đó chẳng phải anh cũng mới từ trên giường Tương Hân xuống rồi tới giường của em đó sao!”
Cô biết lúc này cô nói thế chỉ là thêm dầu vào lửa, nhưng oan ức và tức giận trong lòng cô chồng chất làm cho cô mất đi năng lực sàng lọc từ ngữ.
“Anh chưa bao giờ chạm qua Tương Hân!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Kì càng tức, cô đối đãi với anh như vậy rồi mà anh cũng không nguyện ý để cô có hiểu lầm với mình!
“Anh lừa quỷ! Ngủ ở trên giường cô ta, nói cái gì cũng không phát sinh, anh bảo em tin thế nào được!”
Tề Phàm tức mình càng tức Lạc Kì, rõ ràng Tương Hân nghe điện thoại của cô, rõ ràng biết anh chắc chắn ngủ với Tương Hân ở đó, nhưng Lạc Kì chỉ nói một câu, đã làm cho tất cả hoài nghi của cô tiêu tán không còn một mống!
Mà nếu lúc này cô nói đứa nhỏ là của Lạc Kì, cô đoán, cô nhất định sẽ bị anh hung hăng cười nhạo.
“Tùy em tin hay không tin! Bây giờ nói không phải anh, mà là nói em!”
“Em đâu có gì, chúng ta cùng lắm chỉ là quan hệ bầu bạn, anh có tư cách gì hỏi đến sinh hoạt cá nhân của em? Anh cùng Tương Hân, em cũng không có hỏi.”
“Tề Phàm, em là cố ý sao, dùng phương thức cực đoan như vậy để anh hối hận? Nếu thế, anh có thể nói cho em, mục đích của em đã đạt được rồi, anh cũng đã cảm giác được cái đau đớn ở nơi này.”
Tay vỗ vỗ bên ngực trái, anh đứng lên, lảo đảo rời đi.
Nhìn bóng dáng anh, nháy mắt mắt cô bịt kín một tầng nước mắt, cô lại liều mạng chịu đựng không khóc.
Chương này khá dài, sắp hết rồi, mọi người an tâm, muốn đọc muốn tức muốn buồn muốn giận cũng chả còn nữa đâu.