“Không phải, chỉ là dạo này nhiều việc, em không phải nghĩ loạn.”
Trong quầy bar, Đại Tả vừa làm lòng anh bối rồi, giờ nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy vốn là suy nghĩ lo lắng giờ lại khó tuân theo.
Tương Hân tiến lên từng bước, ôm lấy anh từ phía sau, như là sợ anh sẽ rời đi mất.
“Lạc Kì, anh làm sao vậy? Em biết, anh chia tay với Tề Phàm, trong lòng anh phải chịu khổ sở. Em cũng không muốn bức anh, em cũng không muốn phải lập tức ở cùng anh. Nhưng em xin anh, đừng né tránh em được không!”
“Hân, tôi thật sự không né tránh em, tôi ly hôn với Tề Phàm, nhưng chúng tôi sẽ không chia tay, chúng tôi còn có Thiên Ân.” Còn nữa, đó là chưa tính còn một còn cục cưng còn chưa rõ là trai hay gái.
“Lạc Kì, anh nói cho em biết, anh còn yêu em không?”
Tương Hân được ăn cả ngã về không, cô chỉ có một mục đích, cô muốn Lạc Kì!
Lạc Kì bỏ tay cô ra, xoay người, nhìn Tương Hân, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.
“Hân, tôi ……”
“Không cần nói! Không cần nói gì cả!”
Lạc Kì vừa định mở miệng, Tương Hân lại che lỗ tai ngăn anh nói tiếp.
“Tương Hân, em biết không, tôi thường nghĩ, nếu lúc ấy tôi tích cực một chút tranh thủ với em, tôi và Đinh Cừ, em sẽ chọn ai. Đáp án của tôi, là Đinh Cừ, tôi nghĩ, của em cũng vậy. Tôi cũng nghĩ, nếu lúc ấy em lựa chọn tôi, có phải tôi sẽ không kết hôn với Tề Phàm không, có phải như vậy cô ấy sẽ không bị tôi thương tổn không.”
“Nhưng, tất cả chỉ đều là nếu nó chưa từng có. Tề Phàm đã từng nói với tôi, nếu, là một từ đặc biệt làm con người ta khổ sở, con người chỉ có thể hối hận sau này hoặc là chịu kết quả đau khổ, mới có thể nghĩ đến từ này.”
“Trước kia tôi không hiểu, mà khi cô nói, Lạc Kì, nếu em không yêu anh người chả tốt đẹp gì, tôi mới hình như đã hiểu chút ít.”
“Lạc Kì, đừng đau lòng như vậy, nhìn anh như vậy, em rất khổ sở.”
Tay Tương Hân muốn ôm lấy mặt anh, anh lại quay đầu.
“Em ngồi lại đi, tôi đi trước, muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Tay giơ lên, giữa không trung do dự nửa ngày, cuối cùng, chỉ vỗ vỗ vai cô.
Anh đi rồi, Đại Tả đến bên Tương Hân, đưa cho cô một ly đồ uống.
“Không có rượu sao?”
Tương Hân nhếch môi, giọng não nề hỏi anh.
“Rượu là độc dược, nếu đã không uống được thì đừng nên uống.”
Đại Tả cười cười, Tương Hân thông minh, nghe hiểu được lời anh nói.
“Nhưng, làm sao bây giờ, em đã nghiện nó rồi, bỏ không được.”
Tương Hân hai mắt thẳng tắp nhìn hướng Lạc Kì đi, thẳng đến khi nơi đó không còn bóng người, cũng không chịu thu hồi tầm mắt.
======
Lái xe Phàm gia, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Tề Phàm đi rồi, dù thế nào anh vẫn về ở chỗ cô.
Tuy anh không có chìa khóa, còn cô Tề Phàm nói, sau khi trở về, cô sẽ đổi khóa .
Giờ cô thậm chí không muốn dính dáng một chút gì với anh.
Mở laptop, theo thói quen gõ ngày sinh nhật anh vào, anh ấn nút cuối cùng chờ một chút.
Bị lỗi, cô đã đổi mật mã, cắn môi một chữ một nghĩ, lại một lần nữa gõ sinh nhật Thiên Ân vào, tiến vào không gian tư mật của cô.
Cô vẫn có thói quen chụp ảnh cùng Trác Thất và Khởi Linh.
Cô cũng giữ ảnh bọn họ cùng nhau, nhưng sau ly hôn, đều bị cô bỏ hết.
Mấy ngày cô về Australia, chuyện mỗi ngày anh làm, chính là xem ảnh chụp mới của cô, xem cô mỗi ngày đang làm gì.
Anh rất muốn cô, rất nhớ Thiên Ân.
Hôm nay hẳn là trên đường phố và nhà hàng, trên bàn đã chiến đấu sạch sẽ, ba mẹ Tề Phàm ôm Thiên Ân ba người cười khoa trương lại rất vui vẻ.
Kìa, Thiên Ân cầm thìa chỉ vào đối diện.
Đối diện gương, chiếu ra là người đang giúp bọn họ chụp ảnh, Tề Phàm cũng đang cười vui vẻ như vậy.
Cô cắt tóc ngắn, so với lúc mang thai Thiên Ân, có vẻ tinh thần thoải mái hơn.
Anh nói anh thích cô để tóc dài, nên sau khi sinh Thiên Ân cô vẫn để tóc dài, mà vốn nó đã dài tới thắt lưng.
Nhưng, về Australia, cô lại cắt.
Anh biết, cô muốn cắt bỏ luôn liên hệ với anh, cắt đứt luôn nhưng kỉ niệm về anh.
Hàn Phi cùng cái tên kì cục xinh đẹp kia cũng đi Australia, bọn họ hẳn là lo lắng cho cô, nên đi cùng cô. Dù sao cô nghỉ ngơi, bọn họ cũng không cần làm việc.
Hóa ra hai người kia là một đôi, anh đã nghĩ, vì sao đang êm đang đẹp Tề Phàm lại nói muốn nhà tạo hình, cô luôn hy vọng mọi người bên mình được như ý, nhưng lại rất ít khi nghĩ cho mình.
Sau còn có mấy tấm ở bờ biển, cô mặc váy dài ôm lấy ngực, chân trần ôm Thiên Ân đi trên bờ cát, Thiên Ân hình như cũng chẳng mặc gì, tay nhỏ bé khăng khăng che chắn bộ phận trọng yếu, mặt vùi vào lòng Tề Phàm thẹn thùng.
Ở bên cô, ngồi hay đi, đám đàn ông phương tây chăm chú nhìn cô làm anh rất không thoải mái!
Anh không thể không thừa nhận, rời khỏi anh, cô rất tốt, rất vui vẻ, như thật sự đã bỏ thói quen không có anh trong cuộc sống.