m cô, khi nói cho cô biết đề nghị làm dâu phụ cho Cố Lạc, Nhan Hạ gần như không thể tin được vào lỗ tai mình —— Thi Dạ Triêu lại thật sự bằng lòng cưới Cố Lạc dưới tình huống này.
72 đưa ra giải thích vô cùng đơn giản, nhưng cũng hợp tình hợp lý: “Kinh nghiệm nhiều như vậy, cho tới thời khắc này, coi như bây giờ Cố Lạc chỉ là một đống xương trắng, Evan cũng sẽ mang về canh giữ bên cạnh, để cho anh ấy buông tha Cố Lạc, tuyệt đối không có khả năng.”
Nhan Hạ yên lặng chảy nước mắt, thở dài: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân Cố Lạc cố ý giấu mình, không có người phụ nữ nào không muốn lưu lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trong trí nhớ người đàn ông mình yêu.”
72 hiểu, bởi vì các cô đều là phụ nữ, hiểu được lựa chọn của Cố Lạc.
Trước khi cử hành hôn lễ, Thi Già Việt d%đ#l@q(đ là người khẩn trương nhất, Thi Duy Ân tìm được cậu đang tĩnh lặng sau bồn hoa.
Thi Già Việt ngồi đó sững sờ, Thi Duy Ân mặc bộ váy lễ phục nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt cậu, ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của cậu.
“Già Già? Sao vậy?” Thi Duy Ân lo lắng, đứng cạnh chân cậu: “Khó chịu ở đâu?”
“Không có.” Tầm mắt Thi Già Việt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé. “Đuôi sam bện đẹp lắm?”
“Ừ.” Thi Duy Ân buồn bực chỉ tóc mình oán trách: “Nhưng em không thích mẹ bện.”
“Để anh.” Thi Già Việt cười nhạt, kéo cô bé ngồi yên trên đùi mình, gỡ bím tóc ở hai bên tai của cô bé bắt đầu thay đổi kiểu tóc.
Tuổi hai đứa bé càng lớn, khác biệt về thân hình cũng càng lớn. Thi Già Việt cao hơn cô bé rất nhiều, cho dù ngồi, Thi Duy Ân cũng phải ngửa mặt lên nhìn cậu.
Ánh mắt của cô bé đơn thuần mà thẳng thắn, hai ngón tay Thi Già Việt linh hoạt bện bím tóc, liếc cô bé một cái: “Đang nhìn gì vậy?”
“Ánh mắt của anh và cha em còn có Evan nữa đều không giống nhau, cũng không giống em.” Thi Duy Ân có cặp con ngươi lqd màu hổ phách chứng tỏ người nhà họ Thi, mà tròng mắt Thi Già Việt màu đen giống như Cố Lạc.
“Như vậy không tốt sao?” Thi Già Việt không yên lòng, liền nghe Thi Duy Ân nói: “Dường như càng ngày em càng thích ánh mắt của Già Già rồi.”
Thi Già Việt chột dạ: “Chỉ thích đôi mắt của anh?”
“Ưmh…” Thi Duy Ân nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Chỗ nào của anh em cũng thích, mẹ nói con gái có người trong lòng là muốn gả cho người đó, em muốn gả cho Già Già.”
Lời Thi Duy Ân vừa thốt ra khỏi miệng, động tác trên tay Thi Già Việt dừng lại, ánh mắt nhìn cô bé từ từ phát sinh thay đổi, bé không hiểu vì sao lại có thay đổi này, nghi hoặc chớp mắt.
“Gả cho anh không thể chỉ có yêu mến đơn giản như vậy.” Thi Già Việt nhìn cô bé thật sâu.
“Vậy còn cần gì?”
Thi Già Việt nuốt nước miếng, cầm cằm nhỏ tinh xảo của cô bé lên, ánh mắt quét qua miệng nhỏ màu hồng phấn: “Còn cần —— yêu.”
“Yêu là như thế nào?” Thi Duy Ân quá mức tin tưởng cậu ta, hoàn toàn không hiểu thâm ý trong đó, lại càng không biết mình bất tri bất giác bị người mà mình tin tưởng nhất đưa vào thế giới chưa hiểu rõ.
“Là như thế này.” Thi Già Việt lại gần cô bé, cách môi cô bé mấy centimet thì dừng lại: “Ân Ân.”
“Hả?”
“Nhắm mắt lại.”
“Oh.”
Thi Duy Ân nghe lời nhắm mắt lại, trên môi lập tức có một cảm xúc ấm áp mềm mại ép tới, không biết như thế nào, lòng của bé lqd đột nhiên căng thẳng, lại kèm theo bối rối mà bé không hiểu.
Thì ra là môi Già Già, mềm mại như vậy… Ăn ngon như vậy.
Chỉ rất lâu sau bé mới biết, chuyện đêm hôm đó Thi Già Việt làm với bé, người khác vẫn gọi là: nụ hôn đầu.
Yêu theo như lời của cậu ta, thật sự không chỉ đơn giản là thích như vậy, mà bé muốn gả cho Thi Già Việt, càng không phải dễ dàng như lời bé nói.