ng dậy, khoác lên mình bộ quần áo tắm phù hợp do khách sạn cung cấp.
Đúng lúc đấy có tiếng chuông cửa, cô bước ra mở, đó là hai cô nhân viên massage.
“Là phó giám đốc cử chúng tôi tới.” Hai cô nhân viên vui vẻ giải thích. Sau khi được sự đồng ý của cô, hai người họ tiến hành chu trình mát xa SPA trị liệu toàn thân cho hai mẹ con.
Lúc bắt đầu, bà Uông bị cù tới mức cứ cười suốt không ngừng, Uông Ngữ Đạt lo lắng cô nhân viên sẽ bị mẹ dọa cho sợ, nhưng hình như hai người họ sớm đã được chuẩn bị sẵn tâm lý, vẫn tỏ ra rất kiên nhẫn, dần dần, tận hưởng sự xoa bóp nhẹ nhàng, mềm mại, khéo léo dưới đôi bàn tay của cô nhân viên, bà Uông ngủ thiếp đi một cách ngon lành.
“Cám ơn hai cô.” Sau khi kết thúc việc xoa bóp mát xa, Uông Ngữ Đạt định trả tiền boa thì hai người họ lắc đầu, mỉm cười từ chối.
Cô lại một lần nữa mắc nợ Viên Thiếu Tề.
Chờ tới khi hai nhân viên mát xa đi hẳn, Uông Ngữ Đạt mới thở phào nhẹ nhõm.
…
Ráng chiều hoàng hôn phủ đầy bầu trời, ở một góc của khuôn viên khách sạn, trong bể bơi lộ thiên, một người đàn ông đang bơi lội trong làn nước xanh trong, tư thái như một con rồng nước.
Anh chính là Viên Thiếu Tề, đã bơi trong nước hơn nửa tiếng đồng hồ, phong thái bơi đẹp trai hào hoa của anh thu hút sự chú ý của mấy cô gái trong khách sạn, nấp sau khóm cây xanh mướt, nhìn trộm thân hình cân đối tuyệt mỹ của anh.
Anh không hề hay biết, vẫn tận hưởng niềm vui giản đơn nho nhỏ của mình, anh không hiểu sao mình lại như vậy, chỉ biết là trong lòng trào dâng một tình cảm mãnh liệt, chỉ chực muốn vỡ tung.
Gần đây, hầu như người nào nhìn thấy anh, cũng đều nói anh đẹp trai, phong độ hơn nhiều, ngay cả anh bạn thân Kiều Khôn cũng trêu ghẹo anh liệu có phải đang chìm đắm trong bàn tay ma thuật của tình ái?
Là vì tình yêu sao?
Anh đang yêu sao?
Câu hỏi này, anh không chỉ tự hỏi bản thân mình một lần, mà đáp án tự nó mỗi ngày lại càng trở nên rõ rệt hơn.
Anh xoay người, bơi nốt lượt cuối cùng, cuối cùng cao hứng nằm ngửa mình trên mặt nước, tận hưởng sắc trời một cách ung dung tự tại.
Đột nhiên một cặp chân dài thon thả chắn mất tầm nhìn của anh, theo đó là một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
“Anh bơi vui thật đấy!”
Viên Thiếu Tề dụi mắt, đứng thẳng người trong làn nước, anh kéo cao kính bơi, nhìn thấy người con gái mà anh không ngờ sẽ tình cờ gặp ở nơi này.
“Hiểu Tuyên? Sao em lại tới đây?”
“Em gọi điện thoại cho thư ký của anh, cô ấy nói hôm nay anh đi nghỉ ở đây.” Lưu Hiểu Tuyên ngồi xổm xuống, buồn rầu nhìn anh. “Sao anh muốn nghỉ ngơi mà cũng không nói cho em một tiếng? Em có thể đi cùng anh mà.”
Anh vốn dĩ không cần cô đi cùng.
Viên Thiếu Tề lãnh đạm quan sát cô. Cô tự tin mặc một bộ bikini làm lộ rõ các đường cong trên cơ thể, phong cách gợi cảm thu hút sự chú ý của những người đàn ông xung quanh, chỉ có anh là không chút động lòng.
“Thư ký của anh hẳn là cũng nói cho em biết hôm nay anh muốn được ở một mình.” Vô tình hay cố ý, anh nhấn mạnh.
Cô lại như không hiểu ý tứ của anh, ánh mắt nhấp nháy. “Chúng ta đã lâu không gặp nhau kể từ sau hôm vũ hội hóa trang ấy rồi, tối nay cùng ăn cơm đi. Em vừa nói chuyện với quản lý khách sạn rồi, ông ấy hứa sẽ dành cho chúng ta một bàn.”
“Tối nay anh có kế hoạch khác rồi.” Anh từ chối lời đề nghị của cô, một tay chống lên lan can bể bơi, nhún một cái nhảy lên trên thành bể, nhặt khăn tắm vắt lên vai.
“Kế hoạch gì?” Lưu Hiểu Tuyên đi theo sau anh. “Anh có cuộc họp, phải mời cơm khách? Hay… có hẹn với người con gái khác?” Câu nói cuối cùng được thốt ra với giọng điệu lạnh như băng.
Anh thoáng chốc đứng khựng lại, quay đầu nhìn, nhận thấy vẻ giận dỗi trên gương mặt Lưu Hiểu Tuyên, anh chợt hiểu ra. “Vậy ra là em đã biết.”
“Quản lý khách sạn nói với em anh đi cùng một cô gái trẻ và mẹ cô ta. Cô gái đấy là ai?” Cô hỏi không khách khí.
“Vợ cũ của anh.” Anh trả lời ngắn gọn, dứt khoát.
“Cái gì?” Lưu Hiểu Tuyên kinh hãi. “Anh đã từng kết hôn?”
“Phải”
“Khi nào? Ly hôn bao lâu rồi? Vì sao bây giờ hai người lại ở cùng một chỗ? Có phải cô ta cố bám lấy anh không chịu buông tha không?”
“Chuyện của anh không liên quan gì đến em.” Anh không thích cái cách cô chất vấn anh như vậy.
“Tại sao lại không liên quan đến em?” Lưu Hiểu Tuyên không đồng tình, bĩu môi. “Anh biết rõ em đối với anh…” Cô bỗng dưng dừng lại, thẹn thùng liếc mắt nhìn anh. “Đáng ghét!”
Nếu là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ bị cái nhìn hờn dỗi ấy của cô hớp hồn làm cho hồn xiêu phách lạc, nhưng anh chỉ đáp lại với vẻ mặt thờ ơ, bằng thái độ lịch sự, xa cách đã xác định rõ mối quan hệ của hai người. “Hiểu Tuyên, anh chỉ xem em như một người bạn thôi.”
Mặt cô thoáng biến sắc.
Sao lại có thể như vậy? Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở Luân Đôn, cô đã âm thầm thích anh, tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh, nỗ lực thể hiện hết nét duyên dáng, nữ tính của mình để chinh phục anh, vậy mà anh không động lòng một chút nào với cô sao?
“Anh nói dối, nói dối, nói dối mà!” Cô không tin! Anh sao có thể không có một chút cảm tình nào với cô được chứ? Cô rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, bao nhiêu người đàn ông tranh nhau muốn có được cô, anh dựa vào cái gì mà coi thường cô? “Viên Thiếu Tề, anh dám xúc phạm tôi, có tin tôi nói với cha tôi đuổi việc anh không!”
Anh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. Còn cô cũng ngay lập tức thấy hối hận, cô không muốn dùng thủ đoạn này để uy hiếp anh, cô chỉ là quá xúc động mà thôi.
“Nếu hội đồng quản trị vì việc này mà đuổi việc tôi, tôi cũng không phản đối.” Anh lạnh lùng nói nhanh.
“Không, Viên Thiếu Tề, em xin lỗi, em không phải có ý đó…” Cô luống cuống, bàn tay trắng trẻo vội vàng níu lấy tay anh, trong lúc hai người giằng co, cô nhất thời mất thăng bằng, cả người lảo đảo như muốn ngã.
Đúng lúc đó, Viên Thiếu Tề kịp thời giang rộng cánh tay, đỡ vòng quanh eo, kéo cả người cô về phía mình.
Cô toàn thân choáng váng, hết hồn ôm chặt lấy anh, anh muốn đẩy ra, cô lại như bạch tuộc giữ chặt không tha, hai người cứ đứng mãi trong tư thế thân mật mờ ám ấy.
Cảnh tượng này rơi trọn vào trong tầm mắt của Uông Ngữ Đạt, khiến cô bàng hoàng đứng lặng, sau đó cất tiếng cười lạnh lùng.
Thanh âm của tiếng cười châm biếm vang đến bên tai Viên Thiếu Tề, anh quay đầu lại, phát hiện ra cô, nhất thời giật mình.
Đáp lại cái nhìn của anh là sự im lặng, nhưng chỉ một ánh mắt thoáng qua của cô cũng chứa đựng cả ngàn lời nói, nặng nề hướng về phía anh.
Thấy cô nhẹ nhàng xoay người, anh bất chấp phong độ của một người đàn ông, cố sức đẩy người phụ nữ đang quấn lấy mình ra, nhanh chân đuổi theo cô.
“Ngữ Đạt, chờ đã!”
Cô không để ý tới anh.
“Ngữ Đạt!”
Anh bắt kịp cô tại cây cầu theo phong cách Nhật Bản bắc qua ao sen, ôm lấy người cô từ phía sau.
“Anh buông ra!” Cô tức giận giãy giụa.
Anh quyết không để yên, hai cánh tay siết mạnh, đem cô khóa chặt trong vòng tay. “Hãy nghe anh nói.”
“Nói gì nữa?” Cô cười lạnh nhạt. “Anh đuổi theo em đến đây làm gì? Không sợ làm bạn gái anh tức giận sao?”
Anh nghe ra dư vị hờn ghen trong câu nói ấy, không khỏi mỉm cười, thận trọng tuyên bố. “Hiểu Tuyên không phải bạn gái của anh.”
Cô hừ mạnh, hiển nhiên là không tin.
“Anh biết cô ấy ở Luân Đôn, lúc ba cô ấy – cũng chính là chủ tịch tập đoàn Xuân Duyệt, muốn mời anh ăn tối, đấy là lần đầu tiên anh và cô ấy gặp nhau. Sau này khi anh về Đài Loan, cô ấy vẫn thường tìm cơ hội mời anh ăn cơm hoặc dự tiệc, nhưng anh đảm bảo, anh chỉ coi cô ấy như một người bạn, ngoài ra không có ý gì khác.”
“Anh … đảm bảo với em làm gì?” Nghe những lời giải thích của anh, mọi tức giận của cô dường như tiêu tan hết, thân thể cứng nhắc cũng dần trở nên mềm mại, không kháng cự cái ôm của anh. “Em cũng có là gì của anh đâu.”
“Em là vợ cũ của anh!” Anh buồn rầu nhấn mạnh, biết rằng cô luôn luôn muốn phân định rạch ròi mối quan hệ của hai người.
“Vợ cũ … cũng không có nghĩa gì cả.” Cô thì thầm, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, mềm mại tựa như làn nước mùa xuân thấm dần vào ngực anh.
Anh không tự chủ được, vô thức cúi đầu kề sát mặt cô, mái tóc ướt đẫm chạm vào đôi tai mẫn cảm của cô, nhỏ từng giọt như nước mưa theo đường cong gương mặt xuống đến cổ, chảy xuống lớp áo phía trong.
Những tia nắng yếu ớt cuối ngày đang chìm dần về hướng tây, cắt ngang hình ảnh anh và cô đứng trên cầu, đầy mê hoặc trên nền trời xanh bao la, đẹp tựa như một bức tranh thuộc trường phái ấn tượng.
Anh bất kể đến người qua đường, đôi môi không an phận cắn cắn sau cổ cô, hít lấy hương thơm gợi cảm tỏa ra từ cô.
Cô run lên từng hồi, hơi thở dồn dập, tâm thần bấn loạn.
“Nói thật cho anh biết, Ngữ Đạt, em với anh chàng Thái Duệ An kia kỳ thực chỉ là bạn thôi đúng không?” Anh tự tin hỏi, âm điệu khàn khàn như kéo theo trái tim cô.
Cô âm thầm cắn môi. “Anh đã biết rồi?”
“Là dì Bảo nói với anh.” Anh cười nhẹ giọng. “Dì nói Thái Duệ An không phải là bạn trai em, hai người chỉ là đối tác làm ăn thôi, dì còn nói, Thái Duệ An thực sự rất có cảm tình với em, cho nên muốn anh phải cố gắng nhiều hơn.”
“Dì ấy … nói bậy bạ cái gì đó?” Cô xấu hổ lắc đầu quầy quậy, nói nhỏ phản đối. “Muốn anh cố gắng cái gì chứ?”
“Bởi vì dì biết …” Anh dừng lại.
Cô cũng nín thở theo.
Anh bỗng nhiên xoay người cô lại, đối mặt với anh, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt đang hoảng sợ của cô.
“Ngữ Đạt, những lời này anh vốn đã ấp ủ trong một thời gian dài, anh cảm thấy bây giờ đã đến lúc nói ra, cơ hội đã chín muồi, quan trọng là, anh cần phải chứng minh cho em thấy rằng anh làm được, cho nên…”
“Rốt cuộc anh muốn nói điều gì?” Cô đột ngột ngắt lời anh, tâm tư rối bời, bứt rứt không yên.
“Anh muốn nói là…” Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm. “Lấy anh đi!”
Cô quá đỗi kinh ngạc, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, ngây ngốc nhìn anh.
“Lấy anh nhé, Ngữ Đạt.” Anh càng nói càng nồng nhiệt. “Mình kết hôn thôi!”
Cô nhìn anh trân trối. “Anh … điên rồi!”
“Anh rất nghiêm túc!” Anh nắm đôi tay đang run rẩy của cô, đưa lên môi hôn đầy che chở.
“Anh …” Cô thốt nhiên im lặng, không biết phải nói gì. Lời cầu hôn của anh đến quá đột ngột, không báo trước, cô không có thời gian chuẩn bị tâm lý, cũng chẳng dám nuôi hy vọng xa vời.
Sau một hồi dài im lặng, cô cuối cùng cũng cất tiếng nói sâu kín tự đáy lòng, cánh môi giật giật, câu nói mà đến ngay cả cô cũng không thể ngờ. “Đây là lần đầu tiên … anh cầu hôn em.”
Cô đang phản đối sao? Hay là đang làm nũng? Cô u ám nhớ lại cuộc hôn nhân nhiều năm trước mà cha cô đã muốn cô từ bỏ, chỉ tại cô đã sớm phụ thuộc vào anh, đau khổ quyết đấu tranh đến cùng, thậm chí còn sẵn sàng bỏ trốn cùng anh.
Cô không có nổi một chiếc nhẫn cầu hôn, chỉ nhận được một cái nhẫn nắp lon tiện tay nhặt trên đường mà thôi. Hơn nữa, khi đó vẫn là cô chủ động bám lấy anh.
Là cô chủ động, là cô mặt dày quyết đi theo anh đến tận chân trời góc biển … Vừa nghĩ tới đây, Uông Ngữ Đạt bỗng nở nụ cười, nụ