Cảm giác mọi chuyện xảy ra giống một cuộc giao tranh, không đúng, không phải giao tranh, trong trận chiến này, chỉ có một mình cô phải đơn phương chống lại, anh ác ý khi dễ, mà cô không thể phản kích, đành phải bị động nghênh chiến.
Đối với đề án cô đưa ra, anh luôn có ý kiến, luôn không hài lòng, một tháng nay liên tục giằng co mà vẫn chẳng thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Mệt mỏi, nhiều lúc thật sự muốn hô to, bỏ đi, cô nhận thua….
Anh thật sự làm cô cảm thấy thống khổ.
Nhưng anh là một người thông minh, cứ vào thời điểm cuối cùng lúc cô sắp tuyệt vọng lại cho cô một chút hi vọng. Cô như con thú nhỏ trong bàn tay anh, tưởng sẽ bị bóp nghẹt, giãy dụa mà không thể nào thoát ra được.Anh đang vì luyến tiếc mà không buông tha cho cô sao?
“ Trông em có vẻ mệt mỏi”. Giọng nói quan tâm ấy chợt vọng về bên tai Uông Ngữ Đạt. Tính anh vốn không phải là một người lạnh lùng….
Cô thở dài, nhận lấy ly cà phê nóng. Nhấp một ngụm, hương cà phê tràn vào khứu giác, sự mệt mỏi, căng thẳng trầm xuống, đầu óc tỉnh táo trở lại.
Ai, thật đau đầu…
“Lại làm việc suốt đêm sao? Không phải vẫn khách sạn Xuân Duyệt kia chứ?”
“Còn chuyện gì nữa đâu!’ Uông Ngữ Đạt xoa xoa mặt mày một cách mệt mỏi “Thiếu Tề…. À… Tổng giám đốc Viên dường như phải làm em cực khổ chết mới thấy vui vẻ.”
“Nếu vậy thì còn kiên trì làm gì”. Thái Duệ An nhìn cô, không buông tha. “Em rõ ràng có thể bỏ công việc này mà.”
“Không được, em không thể bỏ dở giữa chừng.”
“Vì sao? Biết rõ đối phương có ý phá rối, sao phải miễn cưỡng làm khổ chính mình?”
Tại sao ư…. Bởi vì cô không nuốt trôi cơn tức này…
Uông Ngữ Đạt thầm cắn môi, không biết phải nói ra như thế nào. Cô và chồng cũ yêu hận khúc mắc, rất phức tạp
“ Em xem đi, mỗi đêm, mỗi ngày đều lao lực làm việc, sớm hay muộn, thế nào cũng có ngày thân thể không chịu đựng nổi!” Thái Duệ An nhíu mày, giọng điệu không thể che hết sự đau lòng. “Vì một công việc như vậy có đáng giá không? Xuân Duyệt dù cấp thù lao hậu đã, nhưng em làm vài vụ khác cũng có thể kiếm đủ số đó, thật sự không cần cùng loại người này hao tốn sức lực.”
“Đừng nói nữa.” Uông Ngữ Đạt lắc đầu, cảm kích bạn tốt đã quan tâm. “Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng thôi, để yên đi, lần này là lần cuối cùng, nếu anh ta thật sự không thông qua đề án của em, em sẽ buông tay”.
“Vậy là tốt rồi”. Thái Duệ An thoáng an tâm, đặt lên bàn một hộp cơm, đưa cho cô. “Ăn một chút đi”
“Không muốn ăn”. Lúc này cô thật sự không còn tâm trí, khẩu vị, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn… “Chúng ta đi xem ảnh anh chụp đi.”
“Được.” Thái Duệ An đưa ảnh chụp của mình cho Uông Ngữ Đạt xem. Anh là nhiếp ảnh gia, thường ngày chụp ảnh thuê, nhưng lần trở lại này, anh muốn xuất bản một quyển sách ảnh nên mời Uông Ngữ Đạt viết cảm nhận - một bài thơ ngắn hoặc vài dòng cho mỗi bức.
Xem qua một vài bức, nhân vật, cảnh sắc thật sự chân thật, sống động….
“Có cảm xúc rồi sao?” Thái Duệ An hỏi.
“Anh chụp ảnh tốt như vậy, làm sao có thể không có cảm xúc”. Cô mỉm cười, “Cho em một ít thời gian, em nhất định viết bài giúp anh.”
“Đã định như vậy rồi nhé.” Thái Duệ An bình thường trầm tĩnh, vậy mà vươn ngón út hướng cô “Không cho phép đổi ý.”
Cô nở nụ cười, cùng anh ngoắc tay, ưng thuận ước đinh “Hừm, đến lúc đó không được trách người ta viết không tốt nhé.”
“Wow, em nghĩ rằng anh giống tên họ Viên kia sao? Anh đường đường là một nam tử hán, làm sao có thể làm khó một cô gái yếu đuối như em?” Thái Duệ An nói đùa, lại không ngờ câu chuyện đùa ấy lại vô tâm như một lưỡi đao, đâm thẳng vào tim Ngữ Đạt.
Đau nhói….
Nén xuống sự đau lòng, vài giây sau, cô mới mở miệng cười “Là anh ta không tốt, chỉ có anh là quân tử thôi, haiz, lúc nào cũng đứng đắn ân cần…”
“Em biết là tốt rồi.” Thái Duệ An đắc ý nở nụ cười, không ngờ anh bề ngoài cao lớn đẹp trai nhưng bên trong lại giống một đứa trẻ, thích tranh công, thích được khen ngợi.
Có phải tất cả mọi đàn ông đều có một mặt ngây thơ như vậy không?
Uông Ngữ Đạt nhất thời ngơ ngẩn, nhớ tới bản thân mình trước kia, mỗi lần ngẫu nhiên khen ngợi Thiếu Tề thì anh cũng sẽ lộ ra vẻ kiêu ngạo, tự đắc như thế. Anh sẽ ôm cô trong vòng tay, đòi cô phần thưởng…
Anh cũng từng….. làm nũng với cô.
“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”
“Không có gì”. Cô rùng mình, kiềm chế lại những suy nghĩ mê ly, liếc mắt nhìn đồng hồ “ Cũng không còn nhiều thời gian lắm, em phải sang họp bên Xuân Duyệt.”
“ Ừ, anh đưa em đi.” Thái Duệ An ân cần đề nghị.
“Được rồi, cám ơn anh.”
…
“Cám ơn chú.”
“Đừng khách khí.” Viên Thiếu Tề ngồi xổm người xuống, xoa đầu cậu bé.
Cậu là khách trường kỳ ở khách sạn này, tinh nghịch, quỷ quái nhưng biết nói lời ngon tiếng ngọt nên được nhân viên khách sạn từ trên xuống dưới đều rất yêu thích, chiều chuộng. Có nghịch ngợm, gây sự cũng đều được nhắm mắt bỏ qua.
Tỷ như bây giờ, thấy cậu đá banh trong sảnh, một nữ lao công vội vàng chạy tới ngăn mà không kịp, bóng đã hướng về bình hoa bày chính giữa bàn trà. May mà Viên Thiếu Tề đi qua, phản ứng kịp thời đỡ lấy, mới không gây thành tai nạn. Nữ lao công sợ tới mức vội vàng xin lỗi tổng giám đốc, tự trách mình giám sát không cẩn thận. Anh chỉ cười, nhặt bóng lên, trả lại cho cậu bé.
Cậu ôm quả bóng, mặt mày thanh tú, khuôn mặt nhỏ lấp lánh nụ cười đáng yêu.
Viên Thiếu Tề không nhịn được, cũng cười với cậu. “Cháu là Tiểu Kiệt hả? Không được đá banh ở đây, rất nguy hiểm.’
“Dạ, cháu xin lỗi.”. Tiểu Kiệt biết mình thiếu chút nữa đã gặp rắc rối, bướng bỉnh lè lưỡi. “Nhưng sao chú lại biết tên cháu?”
“Chú là tổng giám đốc khách sạn này, chuyện gì cũng biết.” Viên Thiếu Tề thần bí nháy mắt mấy cái.
“Thật vậy sao?” Tiểu Kiệt không tin. “Vậy chú biết mẹ cháu là ai không?”
“Mẹ con là nghệ sĩ piano, đúng không?”
“Đúng! Mẹ cháu đàn rất hay nha. Toàn bộ mọi người trên thế giới đều muốn mời mẹ biểu diễn.” Tiểu Kiệt đắc ý khoe khoang, dừng một chút, tiếp tục đặt ra câu hỏi “Vậy chú có biết cháu thích nhất cầu thủ nào không?”
“CR (Christiano Ronaldo).”
“Đúng vậy, anh ấy đó! Anh ấy vốn ở Man United, nhưng bây giờ lại ——”
“Chuyển đến Reial Madrid.” Viên thiếu Tề tiếp lời.”Cho nên cháu rất buồn?”
“Đúng vậy, cháu ghét đội bóng đó! Vì sao CR không ở lại Man chứ?” Tiểu Kiệt chu miệng lên, oán hận, oán giận, uể oải một lát, lại cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần.”Thật sự chú cái gì cũng biết nha, chú nè, vậy chú có biết lớn lên cháu cũng muốn trở thành cầu thủ không?”
Không phải cháu đã tự mình nói ra sao?
Viên Thiếu Tề bật cười, lại lấy tay xoa xoa đầu cậu.”Chú biết. Nhưng mà con cũng không thể lấy đại sảnh khách sạn làm bãi bóng, trong cửa hàng ăn có một gian chơi giành riêng cho trẻ em, nên tới đó chứ nhỉ?? *****
Bạn đang đọc truyện tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
“Cháu biết, nhưng cháu không thích chơi với mấy đứa ở đó.” Tiểu Kiệt hoa chân múa tay thanh minh.
“Bọn họ đều tốt, rất ngây thơ nha!”
Chẳng phải cháu cũng thế sao? Viên Thiếu Tề không khỏi mỉm cười.
“Chú, chú chơi đá banh với cháu được không?” Tiểu Kiệt chân thành đưa ra lời mời.
Viên Thiếu Tề ngẩn người, đang muốn nói chuyện, nữ lao công khách sạn đứng bên đã giành mở miệng trước:”Tiểu Kiệt, không thể, tổng giám đốc rất bận rộn, dì Tú chơi với cháu được không?”
“Cháu không muốn.” Tiểu Kiệt rất không nể tình cự tuyệt, chu cái miệng nhỏ.”Cháu muốn chú này chơi với cháu.”
“Nhưng. . . . . .”
“Không sao.” Viên Thiếu Tề ngăn nữ lao công lại, cười nhẹ.”Đúng lúc chú có 20 phút rảnh rỗi. Như vậy đi, Tiểu Kiệt, chúng ta đến công viên đối diện chơi được không?”
“Dạ!” Tiểu Kiệt vui vẻ đáp.
Viên Thiếu Tề nắm tay dẫn Tiểu Kiệt qua đường sang công viên đối diện làm một đám nhân viên kinh ngạc.
Công viên có diện tích không lớn, nhưng cũng đủ để rong chơi, làm người ta sảng khoái tinh thần. Viên Thiếu Tề chơi đá banh với thằng bé, kẻ tiến người lùi, thập phần hăng say.
Lúc còn làm phục vụ trong một khách sạn ở Anh, cũng có một đứa trẻ rất thích anh, luôn dán lấy anh. Lúc ấy, anh vừa ly hôn được hai năm, không hề nở nụ cười với một ai trừ những lúc phục vụ khách, chỉ có đứa trẻ đó mới có thể làm cho anh cười thật lòng.
Anh thích trẻ con, chỉ có nụ cười trẻ thơ mới có thể khiến anh thực tâm vui sướng, anh biết, không phải vì chúng ngây thơ, mà cũng chỉ bởi vì anh muốn kiếm tìm bong dáng người con đã mất của mình trên những đứa trẻ đó.
Anh và Uông Ngữ Đạt từng có một đứa con, một sinh linh chưa kịp ra đời. Khi cuộc hôn nhân của hai người dần đến giai đoạn rạn nứt, một tiểu thiên sứ bỗng từ trên trời giáng xuống.
Lúc ấy anh đã nghĩ, đứa con này chính là ông trời từ bi ban ân, khởi tử hồi sinh cuộc hôn nhân của bọn họ, đi vào một thời kỳ mới.
Bọn họ sẽ không còn tranh cãi ầm ĩ nữa, sẽ không còn vì khoảng cách gia thế mà kích động giằng co, bọn họ sẽ học được cách làm cha làm mẹ, học cách nhẫn nhịn trong hôn nhân, học cách gánh lấy trách nhiệm ngọt ngào này.
Anh đã nghĩ, tất cả sẽ thay đổi.
Cho đến ngày đó, anh bay đến Đài Loan muốn dỗ cô trở về từ nhà mẹ đẻ, cô lại vô tình quẳng cho anh một câu —— Chúng ta ly hôn đi!
Anh không thể tin được, không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân của hai người đã đi đến hồi kết, anh không thể thừa nhận thái độ lạnh lùng của cô khiến trái tim anh bỗng trở thành một cánh đồng tuyết hoang vu.
“Em điên rồi!” Anh như dã thú mất đi phương hướng, hoảng hốt rít gào.”Chúng ta sao có thể ly hôn? Em đã quên trong bụng mình còn có con của chúng ta sao?”
“Đã không còn nữa.”
“Em nói cái gì?”
“Em nói, con đã không còn. . . . . . Chảy mất rồi.”
Cô gằn từng tiếng, ngoan tuyệt khoét cắt tim anh.
“Uông Ngữ Đạt! Em đang nói đùa sao? Sao em có thể từ bỏ con của chúng ta? Em có biết anh mong chờ nó sinh ra đến thế nào không? Em có thể nhẫn tâm như vậy sao? Sao có thể ——”
Anh hận cô!
Đến nay khi anh nhớ lại ngày hai người chia tay, cảm giác đó vẫn khắc sâu trong ngực, quặn thắt, không thể thở nổi.
Anh chưa bao giờ hận ai sâu tận tim như vậy, chỉ có cô, người phụ nữ anh từng thề phải bảo vệ bằng cả tính mạng.
Anh thật sự, thật sự rất hận cô. . . . . .
Quả bóng xẹt qua không trung, rơi trúng hông anh, Tiểu Kiệt cười vui vẻ.
“Chú đang mải nghĩ gì thế? Sao không tiếp cầu?”
Anh run môi, thoáng chật vật nhặt bóng lên “Được rồi, Tiểu Kiệt, chú phải trở về họp rồi, lần sau lại chơi cùng con.”
“Hả? Nhanh vậy sao?” Tiểu Kiệt chu miệng, không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.”Vậy cũng được, sau này chú phải chơi với cháu nha!”
“Được.” Viên Thiếu Tề mỉm cười đồng ý, đá bong trả lại cho cậu.