ng, có mưu đồ gây rối, Hoàng thượng sai nô tài đem cung nữ to gan lớn mật này đến đây cho người xử lý.”
Lý Đắc Nhàn đem sự tình nói ra, A Uyển nghe xong, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng thật ra nàng nhìn Minh Tử, nhìn thật nghiêm túc, lại có thể tìm được cơ hội âm thầm cài Minh Tử vào đây, thật là cao tay.
Minh Tử lúc này quần áo xốc xếch dập đầu xin tha mạng, “Chủ tử, chủ tử tha mạng a, nô tỳ nhất thời sinh dị tâm, chủ tử tha cho nô tỳ!”
A Uyển còn chưa nói gì, Hoàng thượng tức giận bước vào, thanh âm lạnh như hàn băng không có chút độ ấm nào, “Còn chần chờ gì nữa, trẫm thấy kéo xuống đánh đến chết là được, khỏi phải làm bẩn mắt của ngươi.”
Toàn thân Hoàng thượng bị bao phủ bởi sự tức giận, A Uyển đứng lên đi đến ôm lấy cánh tay Hoàng thượng, “Hoàng thượng xin hãy bớt giận, hôm này là sinh nhật của ngài, không nên có máu, trước hết đem nàng ta xuống giam lại thôi.”
Được Hoàng thượng đồng ý, A Uyễn liếc mắt thông báo với Lý Phúc Mãn, để hắn đưa Minh Tử đi, hảo hảo ‘chiêu đãi’ một chút, giữ lại mạng sống.
“Tần thiếp quản người không nghiêm, chọc Hoàng thượng mất hứng, xin Hoàng thượng thứ tội.” Sau khi xong chuyện, A Uyển nghiêm túc xin lỗi Hoàng thượng, mặc dù nghĩ lại nàng biết chuyện này không đơn giản, phải tìm cho ra kẻ đứng sau màn kịch này, dù sao chuyện này xảy ra ở chỗ nàng, thật sự là trách nhiệm của nàng.
Nhìn vật nhỏ thành thật nhận lỗi với mình, cơn giận của Hoàng thượng cũng tiêu tán đi một ít, “Cung nữ nói là ngươi bảo nàng ta đi vào.”
Lúc vừa nghe xong Hoàng thượng thật sự là tức giận, từ lúc nào vật nhỏ lại hồ đồ như vậy, vừa nhìn qua thì biết không phải là loại chuyện nàng có thể làm ra, bảo cung nữ kia lui ra, nàng ta vẫn không biết xấu hổ dính sát vào, còn muốn bá vương ngạnh thượng cung, Tề Diễn Chi đường đường là chân mệnh thiên tử vua của một nước, sao có thể chấp nhận loại chuyện này, sao lại vì vui vẻ mà chấp nhận.
“Cái gì?!” A Uyển nghe xong cũng nổi giận, “Bản thân tần thiếp còn thiếu ăn đó, khi không phân công cho nàng ta làm gì, nàng ta là na cây mà thông (??? @.@’’) nha!”
Nghe được A Uyển trong cơn nóng giận nói thẳng ra như vậy, bực tức trong lòng Hoàng thượng đều tiêu tan hết, bị vật nhỏ này chọc cười, xem hắn như điểm tâm sao? Chính mình còn ăn không đủ?
Nói xong câu này A Uyển tựa hồ nhận ra lời lẽ của mình không đúng, vội vàng giải thích, “Cái này…Tần thiếp hay so sánh ví dụ như thế, ý nói là…” Vì sao muốn giải thích mà lại không nói nên lời như thế này chứ? A Uyển nghẹn lời, đành buông tha, nhắm mắt lại lớn tiếng nói, “Quay trở lại chuyện chính đi sau này tần thiếp tuyệt đối không để cung nữ đi làm những chuyện này nữa.”
Hoàng thượng gật đầu, thế nhưng điều này hắn tuyệt đối tin tưởng.
Nhìn Hoàng thượng đã nguôi giận, A Uyển lôi kéo Hoàng thượng đi về phía giường ngủ, vừa đi vừa nói chuyện, “Hôm nay là ngày vui của Hoàng thượng, nên nghĩ đến những chuyện vui thôi, đừng quan tâm đến những chuyện đáng ghét đó, mau mau đến xem hạ lễ của tần thiếp cho ngài đi.”
Nói liền ấn Hoàng thượng ngồi xuống giường, Hoàng thượng nghe đến hạ lễ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nổi lên hăng hái, “Oh? Là hạ lễ gì thế?”
A Uyển thoải mái ở trước mặt Hoàng thượng xoay một vòng, “Đây là hạ lễ, biết ăn biết ngủ còn biết làm ấm giường, Hoàng thượng còn không chịu?” Lời này nói ra chọc cho Hoàng thượng vui vẻ, thì ra vật nhỏ này lấy mình làm quà tặng, Hoàng thượng nhịn không được thốt ra ý nghĩ’
“Biết ăn biết ngủ là thật, còn biết làm ấm giường, cái này phải còn quan sát thêm.”
A Uyển nhún vai cười “Hắc hắc”, lấy một quyển tập ra từ dưới gối, hay tay cung kính dâng lên trước ngực, đắc ý nói, “Tần thiếp đã có nghiên cứu qua rồi, khổ công học tập để tăng cường kĩ năng”
Hoàng thượng giương mắt nhìn quyển bí hí đồ kia, ý cười trong mắt càng sâu, thân thủ nhanh nhẹn kéo A Uyển đặt trên giường, “Để trẫm mở quà tặng? Tiện thể kiểm nghiệm thành quả học tập của Tiểu Uyển nhi ra sao.”
Nói là làm, về phần thành quả học tập của A Uyển ra sao, đại khái cũng chỉ có hai người họ biết thôi.
***
Khôn Ninh cung.
Cuối cùng đại quốc yến hội cũng đã kết thúc, phải giữ vui vẻ tươi cười ứng phó với các mệnh phụ cùng quý phụ hoàng thất, thỉnh thoảng còn phải chú ý các phi tần nào đã hồi cung rồi, về đến Khôn Ninh cung, biểu tình hoàn mỹ cả đêm của Hoàng hậu cũng không còn giữ vững được nữa, thần sắc lộ ra tia uể oải.
Sau đó tiểu thái giám báo tin đến, “Nương nương, Hoàng thượng nghỉ ở Chiêu Dương cung.”
Điều này cũng không ngoài dự liệu, từ lúc Hoàng hậu biết được Hoàng thượng cảm thấy hứng thú với vũ nữa Uyển quý tần thì cũng đã đoán được hôm nay Hoàng thượng sẽ nghĩ lại Chiêu Dương cung rồi.
Tiểu thái giám lại nói, “Nô tài còn thám thính được đêm nay ở Chiêu Dương cung có phát sinh sự cố, Hoàng thượng có vẻ không vui, nhưng vẫn ở lại Chiêu Dương cung.”
“Có biết xảy ra chuyện gì không?” Hoàng hậu lại tiếp tục hỏi, nếu là trước đây, Hoàng hậu muốn biết chuyện gì thì dễ như trở bàn tay, nhưng lúc trong cung thay người, bản thân mình lại bị cấm túc, cung quyền bị mấy người Hiền phi phân chia qua, trong khoảng thời gian ngắn muốn khôi phục tai mắt ở lục bộ như lúc trước cũng rất khó khăn.
Tiểu thái giám lắc đầu, “Nô tài không biết, Chiêu Dương cung kín như bưng, nô tài cũng chỉ có thể nghe ngóng được chuyện đó.”
Hoàng hậu gật đầu, cũng không làm khó tiểu thái giám, phất tay cho lui xuống.
Uyển quý tần này thực sự là được Hoàng thượng cung chìu quá mức rồi, Hoàng hậu mơ hồ nghĩ dịu dàng thế này cũng chỉ có uy lực với mấy người Hiền phi, nếu là về lâu về dài, sẽ gặp phải đối thủ, chỉ tiếc là quan hệ mình cùng Hoàng thượng bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại, tất nhiên là không thể lung lay được Uyển quý tần.
Nhưng mà chính mình không thể làm, không có nghĩa là những người khác cũng không có ý định động vào Uyển quý tần, lập tức phân phó Thị Nguyệt đem chuyện Uyển quý tần múa ở yến hội câu dẫn Hoàng thượng đến ngủ lại Chiêu Dương cung truyền ra ngoài, chờ kẻ nào đó cùng Uyển quý tần đấu đá với nhau là được rồi, mình chỉ cần ngồi xem ngư ông đắc lợi thôi.
(Lei: chị này cũng đủ thâm nha, tự nhiên liên tưởng đến mụ hoàng hậu trong phim Hậu cung Chân Hoàng truyện. =.=’’)
***
Có lẽ là vì đêm qua ở trên giường lăn lộn quá mức, thực tế đã chứng minh chân lý chuẩn mực, hơn một nửa quyển sách kia đã bị hai vị này áp dụng thực tiễn để kiểm chứng qua, ngày thứ hai Hoàng thượng tinh thần phấn chấn đi vào triều, còn A Uyển thì lại nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Chuyện buổi sáng thỉnh an để cho Lý Đắc Nhàn đi xin phép Hoàng hậu nương nương, mọi người đều biết tối hôm qua A Uyển đã dụ dỗ bắt cóc Hoàng thượng, bây giờ muốn hảo hảo đâm chọt Uyển quý tần thì người lại không đến, một cây làm chẳng nên non, lúc này Hoàng hậu muốn ngư ông đắc lợi chỉ phải chờ thêm một chút thời gian nữa thôi.
Đến ngọ thiện A Uyển mới yếu ớt tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi bên giường nhìn mình cười yếu ớt, toàn thân tản ra hơi thở vui vẻ, thật là làm cho A Uyển muốn đấm vào giường! VÌ sao sau mỗi lần đại chiến thì chỉ có mình là mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, còn đầu sỏ gây chuyện thì luôn luôn thần thanh khí sảng vậy!
“Mau đừng dậy rửa mặt chải tóc đi, còn phải dùng cơm trưa, buổi sáng ngươi đã không có uống thuốc đó.” Hoàng thượng mặc kệ trong đầu A Uyển đang tìm cách, chỉ dặn dò A Uyển, cũng không biết chuyện bản thân mình ngày càng có xu hướng trở thành một người quản gia.
Đợi A Uyển rửa mặt chải tóc xong, cùng Hoàng thượng đến nơi dùng cơm trưa thì Hoàng thượng đột nhiên nói một câu, “Trẫm thăng cấp tấn vị cho ngươi, thánh chỉ sẽ đến ngay.”
A Uyển chớp chớp mắt, “Đây là bởi vì Hoàng thượng hài lòng với lễ vật của tần thiếp sao?”
Hoàng thượng nghiêm túc nhìn vẻ mặt lưu manh vô sỉ của A Uyển, ho khan hai cái để che lấp nhịp tim đang tăng nhanh của mình, khó có lúc nói lắp, “Cái này…Cứ xem là như vậy đi.”
Thực ra là bởi vì thời tiết đã bắt đầu nóng dần, vật nhỏ thì luôn sợ lạnh sợ nóng, mấy khối băng thì lại quá lạnh không thể để trực tiếp bên trong điện, chỉ có thể chờ đến lúc băng tan ra mới đem vào trong, nên băng của Chiêu Dương cung rất nhanh đã dùng hết, mặc dù đích thân ban thêm cho nàng nhưng đó không phải là cách tốt, hắn lại không muốn vật nhỏ phải chịu khổ, tốt nhất vẫn là tấn vị cho A Uyển, tăng phân lệ mới tốt.
A Uyển cũng không hiểu được khổ tâm của Hoàng thượng, chỉ là nghĩ nếu mình được tấn vị, nhiều nhất thì cũng là thục nghi, thục viện, thục dung,…, cái danh thục này hình như cùng với bản thân mình không có chút liên hệ nào nha.
Lắc lắc đầu, A Uyển lại nói, “Hoàng thượng Hoàng thượng, có thể giúp tần thiếp giữ chuyện này trước nha, tần thiếp cảm thấy mấy cái phân vị danh hào thục nghi thục viện này không có cái nào giống với tần thiếp cả, hay là đợi đến lúc tần thiếp có thể làm chiêu nghi, rồi tấn vị cho tần thiếp có được không?”
Nhìn A Uyển nói năng mạch lạc như vậy, Hoàng thượng không khỏi bật cười, gõ nhẹ vào trán A Uyển, “Trẫm nói là cho ngươi tấn vị từ nhị phẩm lúc nào?” Người khác nghe được tấn vị thì hoan thiên địa hỉ (cực kì vui vẻ, phấn chấn), còn vật nhỏ này lại yêu cầu giữ lại trước. (ý của chị ấy là ‘để dành’ lại, đợi khi nào đủ làm chiêu nghi rồi hãy công khai luôn, nhưng ta không biết diễn tả đoạn ‘đầu cơ tích trữ’ đó ra sao nên đành nói ở đây vậy. ><’’)
“A?” A Uyển có chút không hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, nếu tấn vị cho mình làm chính nhị phẩm thì lại không đủ tư cách nha.
“Được rồi Uyển chiêu nghi, lát nữa thánh chỉ sẽ đưa đến chỗ ngươi, buổi tối trẫm sẽ trở lại gặp ngươi.” Xoa xoa đầu A Uyển, có một vài chuyện Hoàng thượng cũng không muốn nói rõ với A Uyển, đại ca của nàng lần xuôi nam này đã lập công lớn, giúp cho vật nhỏ tấn vị thành nhị phẩm cũng không quá đáng, chỉ là vẫn chưa đủ tư cách làm chiêu nghi, nhưng mình không muốn để những phi tần nhị phẩm khác bắt nạt nàng, nên trực tiếp tấn vị chiêu nghi.
0
Hoàng thượng vừa đi chưa lâu, thánh chỉ cũng đã được đưa đến, A Uyển vui vẻ phấn khởi nhận thánh chỉ, đang lúc thử cung phục của nhị phẩm chiêu nghi thì Lý Phúc Mãn đến bẩm báo, “Chủ tử, Minh Tử đã nhận tội.”
A Uyển gật đầu, nhưng thật ra đầu khớp xương cũng đã cứng lại, Lý Phúc Mãn đi theo Lý Đắc Nhàn nhiều năm như vậy, biện pháp tra tấn cung nhân trong tay không có vài trăm thì cũng có vài chục, Minh Tử có thể chống đỡ được từ tối qua đến giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Chủ tử, Minh Tử khai ra người sai bảo nàng là Di Cảnh cung Hà quý tần.”
Lý Phúc Mãn vừa nói ra, A Uyển nghe có chút kinh ngạc, Hà quý tần này từ lần đẻ non trước đó thân thể vẫn không tốt, liên kết với việc tam phẩm phi tần thay nhau nuôi nấng hoàng tự thì cũng không có phần của Hà quý tần, đã lâu không gặp, sao lại đột nhiên tính kế trên người nàng?
A Uyển sờ sờ cằm, nếu chuyện tối qua Minh Tử thành công, truyền ra ngoài thì mình sẽ bị mất mặt, nhưng Hà quý tần này sao lại bày mưu muốn mình mất mặt? Chẳng lẽ là vì lần trước ở Ngự Hoa viên mình để cho Trương vinh hoa hồi cung sao? Hà quý tần cảm thấy bất mãn nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp thì ẩn nhẫn, tối h