A Uyển nào biết đâu rằng rượu hoa lê ngọt ngào này tác dụng tuy chậm nhưng lại to lớn như thế, lúc trước còn chưa phát hiện, hiện tại tác dụng bắt chậm rãi mà thấm vào người, làm cho A Uyển đầu có điểm lờ mờ, thấy không rõ người vừa mới tới, nhưng vẫn nói năng lưu loát.
Câu hỏi mang theo chí khí bá vương đó, bị A Uyển kiều kiều nhu nhu mang theo men say tiếng nói nói ra thật sự là một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại giống như là đang làm nũng, lời này chính là đại nghịch bất đạo mà Hoàng thượng nghe xong cũng rất khó sinh lòng tức giận, chỉ là không nhịn được nghĩ muốn cười mà thôi.
Lắc đầu, nhìn nàng ngôn ngữ thông thuận, thật không giống như là say mèm, Hoàng thượng cất bước dự định đi tới giáo huấn một phen bé con không biết trời cao đất rộng này, ai biết vật nhỏ hô xong câu này, còn muốn đi tới chỗ của hắn, vừa mới bước một bước, cũng không biết là làm thế nào, một giây sau đó liền trượt chân suýt ngã nhào.
Thấy thế Hoàng thượng liền kinh hồn táng đảm, bước nhanh về phía trước đem A Uyển kéo lên, ôm vào trong lòng, nhìn nàng phồng má muốn trợn to hai mắt đầy sương mù một bộ dáng chọc cho người khác thương tiếc.
Tề Hành Chi vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của A Uyển, chờ vật nhỏ này thấy rõ ràng bây giờ là tình huống gì, hảo hảo tỉnh rượu, chỉ tiếc Hoàng thượng lần này thật sự là đánh giá cao A Uyển, con mèo nhỏ trong ngực hắn đã là say đến lục thân không nhận rồi, căn bản thấy không rõ lắm trước mặt là người nào.
“Nha! Tiểu tặc này ngươi ôm ta làm gì! Đăng đồ tử không biết xấu hổ!” A Uyển biểu tình mờ mịt lắc lắc đầu, muốn xua tan sương mù giăng đầy trước mắt, mơ hồ nhìn thấy tiểu tặc trước mặt đang ôm mình, lập tức bắt đầu uốn éo, nỗ lực giãy khỏi bàn tay to lớn hữu lực đó.
Nhóm nô tài đang đứng chờ lệnh bên cạnh liền trưng ra một bộ dáng ‘ta chỉ là khúc gỗ’, đối với sự tình trước mặt này liền xem như không thấy gì cả.
Thấy động tác như thế của A Uyển, Hoàng thượng liếc mắt nhìn Hách quản sự cách đó không xa, cái này mà gọi là hơi say thôi?! Bộ dạng này so với con ma men không có khác biệt gì cả! Lập tức ôm ngang lấy A Uyển, lạnh lùng nói, “Ngươi xem một chút trẫm là ai!”
Nghe xong lời này, A Uyển càng không bình tĩnh, lúc trước chỉ là giãy giụa, bây giờ là trực tiếp quyền đấm cước đá, “Tên đăng đồ tử này ngươi thật to gan! Còn dám giả mạo hoàng thượng! Đánh ngươi đánh ngươi đánh ngươi!”
Tề Diễn Chi bây giờ là vừa bực mình vừa buồn cười, A Uyển khoa chân múa tay đánh vào người, đối với người trường kỳ tập võ như Tề Diễn Chi mà nói thì chỉ như gãi ngứa một chút mà thôi, không làm hắn đau, lập tức liền đem vật nhỏ này đặt xuống, bàn tay to ấn nhẹ nàng xuống ghế, “Ngươi nhìn rõ ràng xem trẫm là ai! Trẫm chính là hoàng thượng!”
A Uyển nghe vậy nhưng thật ra trấn định lại, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, cái mũi nhỏ cau lại, thăm dò về phía trước ngửi quần áo của hoàng thượng, hơi có nghi hoặc, có thể vừa thấy người trước mắt này bộ dáng chật vật, người đầy bụi đất liền tức giận!
“Tên đăng đồ tử này ngươi thật là không biết xấu hổ mà, tuy là trên người ngươi có mùi vị giống với hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng của chúng ta làm gì mà xấu xí chật vật như vậy!”
Dứt lời, liến bắt đầu quyền đấm cước đá loạn xạ, không khống chế được, Hoàng thượng thầm than một tiếng, vốn cho là nữ nhân lúc khóc là khó xử lý nhất, hiện tại xem ra không đúng rồi, nữ nhân uống say mới là khó dỗ nhất!
“Giống hệt như một con cún con! Còn có thể ngửi mùi?! Trẫm có xấu sao!” Hoàng thượng chỉ chỉ vào đầu A Uyển, đều bị nàng chọc cho nở nụ cười, hôm nay bởi vì ra khỏi cung vẫn chưa mặc long bào, chỉ là khoác thêm cái áo choàng tím vào thôi, bởi vì vừa mới trở lại, vẫn chưa rửa mặt chải đầu, có vẻ hơi chật vật, nhưng là tuyệt không có xấy đến nông nỗi này.
Hoàng thượng nhìn chính mình một thân khói bụi chưa tắm, cũng không biết là người nào làm hại! Lập tức không cùng vật nhỏ này giảng đạo lý nữa, chặn ngang đã đem A Uyển khiêng trên vai, mặc nàng tay đấm chân đá cũng không bỏ xuống, phân phó các nô tài vội vàng chuẩn bị giường ngủ, lại để cho trù phòng tức tốc nấu canh giải rượu đưa tới.
Tuy là cảm thấy bây giờ A Uyển thực sự rất phiền toán, nhưng Hoàng thượng một chút cũng không có ý định nhắm mặt làm ngơ mặt kệ A Uyển ở lại chỗ này.
Mà trong lúc này, A Uyển bị Hoàng thượng vác trên vai liên tục kêu to, nói năng lưu loát không giống như một kẻ đã uống say chút nào.
“Mau mau buông ra! Ta sẽ nói với Hoàng thượng đánh ngươi! Tống giam! Chém đầu!” Trực tiếp bị làm lơ.
“Ta muốn cắn ngươi cắn ngươi cắn ngươi! !” Câu này nói ra thế nhưng chính khí mười phần, chỉ tiếc thân thê hiện bị vác ngược không tiện để cắn nên thôi.
Nhìn nàng còn có thể cõng sách dạy nấu ăn (???), có lẽ là mới vừa rồi làm ầm ĩ đã mệt nhọc, hiện tại mí mắt A Uyển đã bắt đầu trên dưới đánh nhau, tốc độ nói chuyện càng ngày càng chậm, tâm tình Hoàng thượng tốt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Uyển, ừ, xúc cảm thật ra rất tốt, vật nhỏ này uống say lúc ngoại trừ không nhận biết được người khác, còn lại thật ra vẫn lanh lợi, nói tới nói lui còn đặc biệt lưu loát, rất thành thật.
Nhìn A Uyển sắp ngủ, Hoàng thượng định ôm A Uyển trở về phòng trong, chỉ là vừa mới cử động một chút, hơn nữa A Uyển còn không phối hợp, thoáng cái Hoàng thượng liền ngã đè trên người A Uyển.
Lúc này Tề Diễn Chi đối với con ma men A Uyển một chút ý đồ cũng không có, chỉ thầm nghĩ mau mau đứng dậy đem nàng trở về phòng ngủ, ở bên ngoài chỉ sợ gặp gió lạnh sẽ bị bệnh, cũng không chờ hắn hành động, A Uyển cảm thấy như có vật nặng đang đè trên người mình, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn hoàng thượng, đột nhiên liền nói ra một câu.
“Hoàng thượng, chúng ta này tư thế có phải là nhất cây lê hoa áp hải đường không chứ?” Này Đại Tề cũng không có Tô đại thi nhân, lúc này Hoàng thượng còn đang cho rằng người bên dưới chính là say đến hồ ngôn loạn ngữ , tuy là không giải thích được A Uyển vì sao nói nhất cây lê hoa áp hải đường như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Vừa vặn nhóm tiểu nhân cũng không cầm được nở nụ cười, Hoàng thượng liền cảm thấy kỳ quái, ôm lấy nàng, “Cái gì gọi là nhất cây lê hoa áp hải đường?”
“Ừ. . . là một lão nhân tóc hoa râm, cưới, cưới một tiểu cô nương mười tám tuổi, hình dung thành chồng già vợ trẻ. . . Nhất cây lê hoa áp hải đường, quá chuẩn xác, ha hả, Hoàng thượng không biết sao?” Chậm rãi nói xong, mơ hồ đi qua A Uyển còn rất nghi hoặc, câu này thơ coi như cũng rất nổi danh nha, Hoàng thượng lại không biết?
Lão già? Chồng già vợ trẻ? Nhất cây lê hoa áp hải đường?!
Hoàng thượng cảm thấy vật nhỏ đêm nay uống say như đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, trẫm tuổi còn trẻ sức lực cường tráng từ lúc nào thì già? Đáy lòng trầm xuống cảm giác hờn giận không rõ lại tràn ra, chi bằng khiến vật nhỏ này biết lợi hại mới được.
Vốn định chấp pháp với tiểu gia hỏa này ngay tại chỗ, nhưng nghĩ đến giáo huấn như thế, sợ là ngày mai người này sẽ bị bệnh, Hoàng thượng liền nhanh chân hướng vào phòng trong mà đi.
Nếu như lúc này A Uyển thanh tỉnh, tất nhiên hận không thể đâm đầu đụng vào cây lê hoa biểu đạt long trung thành và tận tâm với Hoàng thượng của mình không gì sánh được, nhưng đáng tiếc, trạng thái hiện tại của nàng lại là mơ mơ hồ hồ.
A Uyển nằm trên giường mềm mại, tuy là đầu óc mê man lại có thể cảm giác cái gì đó lành lạnh đang tác quái ở trên người mình, mùi vị quen thuộc để cho nàng biết người kia là ai, nhưng động tác của hắn so với trước đây có chút không giống, như là muốn châm lửa ở trên người nàng mới bằng lòng bỏ qua.
“Khó chịu. . . Không cần. . .”
Đã lâu chưa thị tẩm, đối với loại nỉ non trêu đùa như vậy, A Uyển chỉ muốn thoát khỏi tình trạng khiến bản thân khó chịu này, nhưng tình trạng bây giờ đã khác, Hoàng thượng đâu có nghe lọt tai lời của nàng. Chỉ chốc lát sau, A Uyển đó là cảm thấy cái miệng nhỏ của mình bị một vật mềm mềm ấn lên, đem nước canh khó khăn chuyển vào trong miệng nàng, bất đắc dĩ lực đạo nắm giữ nàng thực sự quá lớn, A Uyển tránh không thoát được, chỉ có thể khó khăn đem nước canh nuốt xuống.
Như vậy hai môi kề nhau, chỉ chốc lát sau, Hoàng thượng liền đem một chén canh giải rượu rót hết vào trong bụng A Uyển, vừa đưa qua khí giải rượu, đặt lọ thuốc ở dưới mũi cho A Uyển hít vào, thật sự là làm cho A Uyển thanh tỉnh rất nhiều, vì vậy mở mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị vỗ nhẹ, A Uyển rốt cục nhìn rõ ràng khuôn mặt của người kia, chỉ là hắn đang cười, dáng vẻ tươi cười như thế này khiến kẻ vừa mới tỉnh rượu như A Uyển cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm, dưới ánh nhìn thẳng tắp của hoàng thượng, A Uyển nhịn không được co rúm lại, sau một khắc đã bị giam ở trong vòng tay của hoàng thượng.
Ở giữa bộ ngực cỡ bánh màn thầu đang có xu thế phát triển thành bánh bao lớn của nàng, điểm hồng nhỏ ở giữa bánh màn thầu bây giờ đã bị Hoàng thượng hái đi, bên bánh màn thầu còn lại cũng không có bị vắng vẻ, bàn tay to còn lại đang nhào nặn rất thoải mái.
Lúc này ý thức của A Uyển đã muốn thanh tỉnh hoàn toàn liền nhận thấy bộ dáng của mình giống như chữ đại, vật nóng đặt giữa hai chân thật khiến người khác không thể làm ngơ, vả lại trước mắt còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng đùa mình như thế nào, A Uyển mắc cỡ liền nhắm mắt lại.
“Mở mắt ra.”
Phát hiện A Uyển xấu hổ, Hoàng thượng bỏ dỡ công việc trên miệng, đơn giản nói quẳng một câu như vậy, hạ thân còn ác ý va chạm, ý tứ chính là tối nay tuyệt không buông tha A Uyển.
Vô luận A Uyển làm nũng xin khoan dung như thế nào, mặc dù là hai mắt đẫm lệ mông lung chọc người thương tiếc như vậy, Tề Diễn Chi đều bất vi sở động, tất cả động tác đều là liên túc đổi mới khiến cho A Uyển cảm thấy thẹn, làm cho A Uyển sung sướng đến cực điểm rồi lại treo không cho nàng thỏa mãn.
“Hoàng thượng dễ chịu hơn. . . Ta không cần. . .”
Luôn luôn bị đùa đến thể xác và tinh thần sung sướng như vậy nhưng lại cảm thấy không đủ, nhưng Hoàng thượng hay ác ý không thỏa mãn nàng, qua lại vài lần, A Uyển rốt cục không nhịn được, bộ dáng sẽ đẩy Hoàng thượng ra.
Hoàng thượng đâu có để cho nàng thực hiện được, ôm lấy A Uyển rồi thay đổi một tư thế khác, để cho A Uyển ngồi ở trên người của hắn, lập tức liền hung hăng đi vào, lực đạo to lớn khiến A Uyển kêu lên một tiếng đau đớn, khóe mắt đều nặn ra nước mắt.
“Làm sao? Trẫm có già hay không?” Nặng nề va chạm một chút, Hoàng thượng khàn giọng hỏi lại đem đầu chôn ở cổ vật nhỏ.
A Uyển cắn chặt môi dưới, gắt gao ôm cổ hoàng thượng, hung hăng lắc đầu, lúc này lại còn chưa biết mình rốt cuộc là làm cái gì, chọc cho Hoàng thượng hành động như vậy.
“Hoàng thượng thật xấu. . .”
Thần trí vốn là chưa hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này lại đắm chìm trong sung sướng lớn lao này, A Uyển hiện tại chính là đầu óc thì hỗn loạn còn thân thể thì lại bị nhấn chìm trong sung sướng, bị Hoàng thượng chơi đùa thành bộ dạng mềm yếu vô lực, kiều mị thở gấp liên tục.
Nhưng như vậy còn chưa xong, đi cùng với động tác mãnh liệt thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ truy vấn A Uyển vài câu, nếu là đáp án khiến hắn không hài lòng, liền hảo hảo đùa một trận.<