huật thở, thư giãn và liên tưởng. Kỹ thuật này cần phải được thực hành đầy đủ trong suốt thai kỳ vì khó mà đạt được chỉ trong một thời gian ngắn lúc chuyện dạ.
Đồng nghiệp nữ giúp Vương Cư An lấy cà phê, nghe nói vậy liền lên tiếng: “Ái chà, Phó phòng Triệu đúng là thông thái thật đấy, không sinh con cũng biết”.
Triệu Tường Khánh cười. “Nói đùa chứ, làm nghề của chúng ta, cái gì cũng phải tường tận. Trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, tài chính, chính trị... gặp khách hàng thế nào cũng có thể chiều”.
Vương Cư An uống một ngụm cà phê. “Phương pháp của lão Triệu, người mổ đẻ chắc không biết vận dụng”.
Nghe câu này, Tô Mạt đang cúi đầu gặm bánh mì suýt cắn vào lưỡi, đầu óc trống rỗng. Đến khi định thần, cô liền ngẩng đầu nhìn đối phương.
Trợ lý Hồ cười hì hì. “Vương Tổng, câu nói này thật sâu sắc, sao anh biết điều đó?”
Vương Cư An giở tờ báo, hỏi lại: “Biết điều gì?”
Trợ lý Hồ liếc nhìn Tô Mạt, không tiện nói thẳng.
Triệu Tường Khánh tiếp lời: “Còn phải nói, hiện tại Trung Quốc là nước có tỷ lệ mổ đẻ đứng đầu thế giới. Dù sao cũng chỉ được sinh một đứa, các bà các cô cần gì khổ sở?”
Đồng nghiệp nữ không kìm nổi, nói xen ngang: “Phó phòng Triệu, mớ sáng sớm mà anh đã nhắc những điều này, có cho người ta ăn uống không hả?”
Triệu Tường Khánh nói: “Các cô không hiểu đâu. Bây giờ chưa cần căng thẳng. Khi kết thúc, quá trình đợi kết quả mới thật sự suốt ruột, giống như đợi đứa trẻ ra đời ấy”.
Đồng nghiệp nữ bĩu môi. “Anh lại thế rồi!”
Vương Cư An cười cười. “Cô gái nhỏ chắc không biết Phó phòng Triệu của cô đã có nhà, có xe, giờ chỉ thiếu vợ con nên mới sốt ruột”.
Mọi người đều cười, Tô Mạt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Vương Cư An hỏi cô: “Trợ lý Tô còn căng thẳng không? Lúc căng thẳng nên nghĩ đến những chuyện không liên quan, phân tán sự chú ý. Cách của tôi so với cách của lão Triệu thì thế nào?”
Tô Mạt thầm nghĩ: Anh đã nói xong chưa? Ngoài mặt, cô vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Cảm ơn sếp tổng, bây giờ tôi đỡ nhiều rồi”.
Vương Cư An liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục đọc báo.
Ăn sáng xong, cả nhóm tới địa điểm dự thầu. Đơn vị tổ chức sắp xếp mấy phòng hội nghị cho các bên nghỉ ngơi, đợi đến lượt mới vào phòng họp lớn báo cáo.
Công ty An Thịnh phải đợi đến hai giờ chiều, buổi trưa ăn uống qua loa cho xong bữa. Ngoài Vương Cư An và lão Triệu, những người khác đều không có bụng dạ ăn uống. Đến trợ lý Hồ cũng cảm thấy hồi hộp. Trong thời gian chờ đợi, anh ta nhận được hai cuộc điện thoại của Vương Á Nam. Anh ta quay đầu, nói với Tô Mạt: “Kỹ sư Vương bảo tất cả trông chờ vào hai người”.
Mọi tâm tư của Tô Mạt đang để ở chỗ đồng nghiệp phòng kỹ thuật. Chứng kiến anh ta mượn cớ đi mua bao thuốc, chạy vào nhà vệ sinh hai lần, cô thầm than khổ trong lòng.
Một công ty đối thủ trình bày xong. Khi đi ra ngoài, sắc mặt bọn họ có vẻ mệt mỏi, làm Tô Mạt càng cảm thấy bất an. Cô vỗ vai đồng nghiệp, khẽ cười. “Cậu hãy coi đám người ở trong đó như em bé nhà cậu. Cậu nói gì, bọn họ đều phải nghe theo”. Đồng nghiệp nam giới có con trai cách đây không lâu, nghe câu này, anh ta bất giác cười cười.
Không bao lâu sau, một nhân viên mời bọn họ vào trong. Phòng hội nghị bật đèn sáng trưng. Khách hàng ngồi một bên bàn hội nghị hình bầu dục, nhóm của Vương Cư An ngồi một bên. Hai bên bắt đầu hàn huyên, sau đó Tô Mạt bắt đầu giới thiệu sản phẩm.
Đầu tiên Tô Mạt còn hơi căng thẳng. Dần dần, cô phát biểu càng lúc càng trôi chảy. Đến vân đề chuyên ngành, cô giao cho đồng nghiệp nam của phòng kỹ thuật giải thích. Biểu hiện của anh ta tuy không bằng ngày thường nhưng cũng tạm ổn. Trong lúc giải đáp thắc mắc, Tô Mạt gặp một đối tượng rất khó đối phó, vấn đề anh ta đưa ra giống thật mà lại là giả. Ban đầu, Tô Mạt còn tưởng đụng phải cao thủ trong nghề. Nhưng càng trao đổi, Tô Mạt phát hiện người này thắng ở khí thế, chứ phương diện kỹ thuật cũng lơ mơ. Cách đối phó với hạng người không để đối phương dọa nạt. Cuối cùng, cô và đồng nghiệp nam cũng vượt qua cửa ải.
Gần cuối buổi thuyết trình, người của phía chủ thầu ghé đầu thì thầm trao đổi ý kiến. Vương Cư An tranh thủ dặn dò cấp dưới: “Tiếp theo đến lượt công ty ô tô Bắc Trung. Khi đi ra ngoài, mọi người nhất định phải mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm. Đầu tiên, chúng ta không thể thua về khí thế”.
Đơn vị tổ chức ra hiệu cuộc thuyết trình kết thúc, cảm ơn sự tham gia của bọn họ. Nhân viên của công ty ô tô Bắc Trung đợi sẵn ở cửa ra vào. Nhóm của Vương Cư An đi ra ngoài, ai nấy tươi cười rạng rỡ. Triệu Tường Khánh giơ tay về phía Tô Mạt. “Nào, người đẹp, give me five, cô phát biểu không tôi”.
Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, đập tay với anh ta. Trợ lý Hồ cũng giơ tay, cô lại đập vào tay anh ta. Sau đó, bàn tay Tô Mạt dừng lại giữa không trung.
Vương Cư An đút tay vào túi quần nhìn bọn họ.
Tô Mạt thu tay về. Vương Cư An rút máy di động khỏi túi quần, quay người, bắt máy: “Lão Trương, từ giờ chú trông chừng thằng nhóc cho tôi. Tôi sẽ ngồi chuyến bay sáng sớm ngày mai, chú đưa nó đến công ty đợi tôi... Lát nữa chú hãy lái xe tới sân bay... Chú không cần đi đón, tôi sẽ lái thẳng về công ty”.
Buổi tối, Vương Cư An mời mọi người ăn cơm, nhân tiện bố trí nhiệm vụ tiếp theo. Kết quả đấu thầu một tuần sau mới công bố, lão Triệu và trợ lý Hồ ở lại, những người khác sáng sớm quay về Nam Chiêm.
Linh hồn Tô Mạt đã sớm bay về nhà. Cô vừa gặp Thanh Tuyền lại phải đi công tác bốn, năm ngày nên trong lòng rất áy náy.
Ngày hôm sau quay về Nam Chiêm, vừa xuống sân bay , hai đồng nghiệp lập tức chào tạm biệt sếp tổng. Tô Mạt nhận được điện thoại của Vương Á Nam nên không thể bỏ đi. Dù sao cũng cần một người về công ty báo cáo tình hình.
Đợi cô nói xong, Vương Cư An nói: “Cô đi hướng nào?”
Tô Mạt nghĩ, anh biết rõ tôi phải về công ty còn hỏi. Cô lại nhủ thầm, mình chẳng việc gì phải sợ anh ta. Cô nói thẳng: “Vương Tổng, tôi có thể ngồi xe của anh về công ty không?”
“Không”. Vương Cư An giơ chìa khóa trước mặt cô, lắc lắc. “Trừ khi cô lái xe”.
Chiếc ô tô này quá tốt, Tô Mạt lái không quen, vừa nhấn ga, xe đã lao đi như bay khiến cô phải phanh gấp.
Vương Cư An thản nhiên tựa vào thành ghế, nói chuyện điện thoại. Mấy cuộc điện thoại đầu còn bình thường, không anh ta khẽ cười, hạ giọng hỏi người ở đầu kia điện thoại: “Nhớ tôi ư? Nhớ tôi làm gì?... Đừng giận, mấy hôm nay tôi bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian gọi điện cho em… cưỡi ngựa vậy? Cưỡi ngựa gì chứ?” Đầu óc em toàn chứ những thứ gì vậy? Tôi chẳng có sức lực… Đúng, cần phải tích lũy, cho em… mua ở Nam Chiêm là được rồi… CHẳng phải tôi đưa cho em một chiếc thẻ rồi sao?”
Tô Mạt chợt nhớ ra, thẻ của anh ta vẫn còn nằm trong ví của mình, sao mình lại quên mất, đúng là lẩn quẩn thật đấy. Cô đỏ mặt, trong lòng sốt ruột, đèn tín hiệu vẫn chưa chuyển sang đèn xanh, cô đã phóng xe vụt qua.
Bấy giờ Vương Cư An mới lên tiếng: “Lái xe cẩn thận vào”. Chắc đầu kia hỏi một câu, anh đáp: “Thuê lái xe mới, kỹ thuật rất tệ”.
Xe ô tô dừng lại ở dưới công ty, Tô Mạt đang nghĩ cách trả lại thẻ ngân hàng, Vương Cư An đã mở cửa xuống xe, kéo cậu thiếu niên đang ngồi ở bậc cầu thang nghịch điện thoại. “Mày ở đây làm gì? Lên văn phòng!”
Vương Tiễn buông điện thoại. “Lát nữa con có việc ra ngoài, con nên chào hỏi bố trước để bố khỏi cằn nhằn mãi không thôi”.
Vương Cư An nghiêm trọng: “Lên văn phòng!”
“Lát nữa con có việc ra ngoài, bố đã nghe rõ chưa? Ông già, có phải ông lớn tuổi, tai nghễnh ngãng rồi không?”
“Mày thì có chuyện gì?”
“Không có liên quan đến bố”.
“Bố đẻ mày nuôi mày, sao lại không liên quan? Mày nói xem, mày về đây làm gì, không cần đi học nữa à?”
“Con được nghỉ học”.
Tô Mạt vội đưa chìa khóa cho Vương Cư An, đi vào thang máy trước.
Vương Tiễn dõi theo bóng lưng người phụ nữ, khoác vai bố, cười cười. “Lại kiếm được một em à? Bố giỏi thật đấy!”
Vương Cư An đau đầu, chau mày, đáp: “Trẻ con không biết gì, đừng ăn nói bừa bãi. Cô ta là nhân viên của công ty, bố và cô ta vừa đi công tác về”.
Vương Tiễn bĩu môi khinh thường: “Bố tưởng con dễ bị lừa à? Bố cho đồng nghiệp nữ lái xe của bố từ lúc nào thế? Chẳng phải đều là ông Trương lái xe hay sao?”.
Vương Cư An vừa định lên tiếng, VƯơng Tiễn chỉ tay vào anh ta: “Đừng nói cho con biết mới sáng sớm bố đã uống rượu đấy, tưởng con là trẻ lên ba à? Chắc chắn hai người có quan hệ mờ ám, lấy danh nghĩa đi công tác để cặp kè. Con sẽ mách với bà cô rằng bố “ăn cỏ gần hang”.”
Vương Cư An im lặng vài giây mới nói: “Chẳng phải mày nói có việc cần đi ra ngoài hay sao? Mau đi đi!”
Vương Tiễn được thể mỉm cười. “Là bố cho con đi đấy nhé!” Cậu co giò chạy ra ngoài. Nhưng mới chạy vài bước, cậu ngoảnh đầu, nói với bố: “Lão Vương, trong lòng bố đúng là có vấn đề thật”.
4.
Rời khỏi nơi đó, Vương Tiễn lập tức đi đến trường Nhất trung của tỉnh. Cậu đứng ở cổng trường, đợi đến năm giờ chiều. Sau một hồi chuông dài, học sinh tấp nập đi ra ngoài. Mấy học sinh năm đi tới, đập mạnh cặp sách vào người cậu: “Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng có thể quang minh chính đại tán gái rồi”.
Vương Tiễn ngoác miệng cười: “Giỏi lắm, các ông thi cử thế nào?” Một nam sinh khoác vai cậu, nói: “Dù có giỏi cũng không thể giỏi bằng công tử nhà giàu, chẳng cần thi đại học, ra nước ngoài ngay. Hay là để tôi đổi bố với ông?”
Vương Tiễn xô bạn: “Đi, tôi mời các ông ăn cơm, ăn xong tới quán bar. Các ông muốn tán gái thì gọi thêm mấy bé… Gọi cả Chung Thanh nữa”.
Đám nam sinh cười ồ. “Câu cuối cùng mới là trọng điểm”.
Chúng gọi thêm bạn bè. Chẳng mấy chốc đằng sau xuất hiện khoảng mười học sinh cả nam lẫn nữ.
Chung Thanh vốn không muốn đi nhưng thấy bố mẹ đứng lẫn trong đám đông với vẻ mặt lo lắng, cô đột nhiên không muốn về nhà. Thấy vẻ do dự của con gái, ông Chung động viên: “Thi xong rồi, con cũng nên đi thư giãn. Buổi tối nhớ về sớm là được”.
Vương Tiễn từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Chung Thanh, thấy cô đi về phía mình, cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Chung Thanh và mấy bạn học nữ đi đằng sau. Vương Tiễn kéo một nam sinh chậm rãi đi theo cô. Cậu không dám đi quá gần, sợ cô không thoải mái. Vương Tiễn cảm thấy Chung Thanh khác trước nhưng cậu không rõ khác ở điểm nào. Có lẽ cô không còn vẻ cao ngạo đến mức đáng hận như trước kia nhưng trong mắt cô có vẻ yêu mị và lãnh đạm chỉ có ở người phụ nữ trưởng thành. Phát hiện này khiến cậu vừa rung động vừa đau khổ. Sau đó, cậu lại chìm đắm trong nỗi đau của mình.
Vương Tiễn đắn đo cả buổi tối vẫn không dám động đến Chung Thanh.
***
Trong quán bar, có kẻ lắc lư, có người uống rượu, cũng có người nhảy nhót. Đám con gái uốn éo, lắc mông, lắc ngực nhưng không có sức hút bằng cô gái ngồi yên tĩnh ở góc phòng. Cô có gương mặt trắng ngần, mặc áo sơ mi trắng, thần sắc thờ ơ, lãnh đạm. Có lẽ cô quen biết người đàn ông đó với bộ dạng như vậy, rồi bị hắn thu hút và lừa gạt, cuối cùng mặc bộ đồ này, nằm dưới người hắn... Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Vương Tiễn ngồi thẳng người, giơ tay cầm chai rượu trên bàn.