ơng Á Nam quá nghiêm khắc, trong khi cảm nhận của cô về Lão Tôn là người có nghĩa khí chứ không giống loại người giở trò sau lưng. Liệu có phải bên trong tồn tại uẩn khúc? Cho đến gần hết giờ làm, Tô Mạt vẫn do dự, không gửi email. Đang nghĩ xem nên giải thích với Vương Á Nam ra sao, hay làm thế nào để thuyết phục bà thu hồi mệnh lệnh, không ngờ Vương Á Nam mở miệng trước, hỏi cô đã gửi email chưa?
Tô Mạt nói tạm thời chưa gửi, Vương Á Nam rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Tô Mạt biết cô đã làm đúng.
Vương Á Nam quả nhiên lên tiếng: “Chúng ta không thể nhất thời tức giận mà đắc tội người khác. Lão Tôn có mối quan hệ rộng trong ngành, hạng người nào anh ta cũng quen, sau này kiểu gì chúng ta cũng cần nhờ đến anh ta.”
Tô Mạt đột nhiên nhớ đến hình ảnh Vương Cư An và vị Tôn tổng gặp nhau ngày hôm đó. Hai người dường như có mối quan hệ thân tình, không biết có liên quan đến vụ này?
Vương Á Nam là người tâm tư nhạy bén. Thấy cô có vẻ ngập ngừng, bà hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Tô Mạt đắn đo rồi kể đại khái chuyện xảy ra hôm đó. Tuy nhiên, cô giấu chuyện đi ăn cùng Châu Viễn Sơn, chỉ nói đi ăn cơm cùng người bạn, tình cờ gặp Vương Cư An và Tôn Trường Dược.
Bắt gặp thái độ nghiêm túc của Tô Mạt, Vương Á Nam cũng không nghi ngờ, bà hỏi tiếp: “Ý của cô là, Vương tổng có liên quan đến vụ này?”
Tô Mạt giải thích: “Tôi chỉ tường thuật lại những điều tôi chứng kiến.”
Vương Á Nam cười cười, bà đứng ở cửa văn phòng trầm mặc một lúc, sau đó lẩm bẩm: “Dự án của công ty, An An không đến mức làm vậy. Tôi cảm thấy, nó thân thiết với Lão Tôn là vì…” Nói đến đây, ba đột nhiên ngừng lại, quay sang mỉm cười với Tô Mạt “May mà cô chưa gửi email.”
Tô Mạt mù mờ khi nghe câu nói của bà, vài giây sau cô mới phát hiện “An An” là chỉ cháu trai bà, có lẽ đây là nhũ danh.
Vương Á Nam nói tiếp: “Không tồi, coi như cô đã tìm ra con đường của nghề trợ lý. Điều quan trọng nhất của công việc trợ lý không phải là thông minh hay giỏi giang, mà là lòng trung thành. Tôi tin tôi không nhìn nhầm người. Hôm nay đến đây thôi, cô về nghỉ sớm đi.”
Thấy Vương Á Nam thu dọn tài liệu trên bàn và túi xách, Tô Mạt lập tức gọi điện thoại bảo tài xế đánh xe đến trước cổng công ty chờ đợi. Vương Á Nam cầm túi xách đi ra ngoài, bà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu dặn Tô Mạt: “Tối mai có bữa cơm tiếp một số lãnh đạo cấp tỉnh. Đây là bữa cơm xã giao không quan trọng nên tôi không đi, cô hãy đi cùng Vương tổng. Gặp những người đó cũng có ích với cô.”
Tô Mạt vâng dạ. Đợi Vương Á Nam đi khỏi, cô bắt đầu sắp xếp lại nội dung công việc của ngày hôm nay. Thời gian qua, cô ép bản thân rèn luyện thành thói quen, công việc của ngày nào “tiêu hóa” ngay trong ngày đó, đồng thời đề ra kế hoạch đại thể của ngày mai, để đề phòng xảy ra sự việc đột xuất khiến cô lúng túng.
Tô Mạt bận đến hơn bảy giờ tối. Lúc này, văn phòng tổng giám đốc không còn một bóng người, hành lang tắt hết đèn, có lẽ cả tòa nhà chỉ còn lại một mình cô. Tô Mạt rút bánh mỳ từ túi xách, đi phòng trà nước pha cốc cà phê uống kèm. Ăn xong, cô vừa vặn đi học tiếng Anh buổi tối.
Tô Mạt thích cuộc sống bận rộn như bây giờ. Nếu hôm nào đó rảnh rỗi, cô về nhà sớm, một mình nấu cơm ăn cơm rồi tắm rửa lên giường từ sớm, cảm giác cô độc sẽ âm thầm lan tỏa. Những lúc như vậy, cô thường gọi điện cho bố mẹ, trò chuyện với con gái, nhưng vẫn không thể xóa bỏ nỗi cô đơn, thậm chí còn cảm thấy phiền muộn.
Cuối cùng, Tô Mạt đành mở tivi đi ngủ. Tựa hồ nghe tiếng người nói chuyện, cô mới đỡ hơn một chút. Từ đó, lúc nấu cơm, lúc đọc sách hay đi tắm, cô cũng bật tivi.
Trong nhà tắm hơi nước nóng mờ mịt, vòi hoa sen xối nước ào ào, thấm vào mỗi tấc da trên thân thể. Tô Mạt mở to mắt ngắm bản thân trong gương. Cô nhìn thấy một người phụ nữ diện mạo vẫn còn trẻ trung, có đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng bởi khí nóng, làn da trơn láng, bộ ngực và cặp mông vẫn đầy đặn…tất cả những điều này mang đến cho cô ám thị cũng có thể nói là tốt hoặc không tốt.
Có người từng nói: “Phụ nữ gần ba mươi tuổi thường non mỡ mềm mại một cách bất bình thường, sau đó trở nên tiều tụy trong nháy mắt.”
Trước đây, Tô Mạt không để ý đến câu nói này. Đến bây giờ cô mới hiểu ý nghĩa của nó, trong lòng không ngừng nảy sinh sự ảo não. Đối với cô, tuổi tác như hiện tượng hồi quang phản chiếu của người sắp chết, nhưng không có ai ngắm nhìn, không ai thưởng thức, không ai kéo vào lòng nâng niu như vật báu. Cô chỉ có thể một mình lẳng lặng nở rộ, cho đến khi khô héo lụi tàn.
Thỉnh thoảng, Tô Mạt bị ý nghĩ tiêu cực đó giày vò nhưng cô không có sức cải thiện tình hình. Vì vậy, khi Châu Viễn Sơn gọi điện đến, Tô Mạt nghĩ: “Nếu anh ta mời mình ăn cơm, hôm nay mình sẽ trốn học.”
Châu Viễn Sơn coi cô như bạn bè thân thiết. Tô Mạt vừa bắt máy, anh liền hỏi thẳng: “Cô đang ở đâu?”
Tô Mạt vui vẻ đáp, cô vẫn ở công ty. Châu Viễn Sơn nói: “Tôi cũng vừa đến công ty, lát nữa sẽ lên tìm cô.”
Tô Mạt nói đùa: “Có phải anh lại định mời tôi ăn cơm không?”
Châu Viễn Sơn ngẩn người, lập tức mỉm cười: “Đương nhiên, cô vẫn chưa ăn tối à? Dù sao bữa cơm lần trước cũng do Lão Vương thanh toán.”
Tô Mạt cảm thấy nửa câu sau có phần “sát phong cảnh”, nhưng nghe tiếng thở của anh phảng phất ngay bên tai, cô không còn để ý đến điều đó. Tô Mạt đứng ngoài cửa phòng trà nước một lúc, thang máy kêu “ding” một tiếng, một thân hình cao lớn đi ra ngoài.
Con người Châu Viễn Sơn hay cười, mỗi lần gặp Tô Mạt, anh ta đều cười cười. Hai người quay về phòng trà nước, Châu Viễn Sơn mở miệng hỏi: “Thế nào, hôm đó Lão Vương không gây khó dễ cho cô đấy chứ?”
Tô Mạt trả lời qua loa: “Không có gì.”
“Con người sếp tổng hơi nghiêm túc, dù sao anh ấy cũng có thân phận đặc thù.”
Tô Mạt không có hứng thú nhắc đến Vương Cư An, cô liền nói thẳng: “Tôi và sếp tổng ít tiếp xúc. Trong ấn tượng của tôi, anh ta chỉ là người có tiền. Loại đàn ông này chẳng qua có vốn chơi bời hơn người bình thường mà thôi.”
Châu Viễn Sơn cười: “Thời buổi này cô cho rằng chỉ đàn ông mới biết chơi hay sao? Tiền bạc và quyền lực đối với đàn ông hay đàn bà đều như nhau. Nếu đạo đức là bề mặt, tiền bạc và quyền lực là nội lực, dục vọng chính là nham thạch không ngừng sôi sục. Kết quả chỉ có thể là, bề mặt giãn nở và trở nên mỏng manh, cuối cùng hình thành núi lửa.”
Tô Mạt mỉm cười nhìn anh: “Anh chuyển sang nghiên cứu địa chất từ lúc nào thế?”
Châu Viễn Sơn cũng cười. Một lúc sau, anh ta ngập ngừng rồi mở miệng: “Tôi biết bây giờ tìm cô thì hơi đường đột, nhưng bản thân tôi cũng không biết phải làm sao…Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Tim Tô Mạt đập nhanh một nhịp, cô cười nói: “Không cần vòng vo tam quốc, anh cứ nói thẳng ra đi.”
Châu Viễn Sơn hắng giọng hai tiếng, cuối cùng mở miệng: “Là như vậy, tôi muốn…xin số điện thoại của Mạc Úy Thanh. Hôm đưa một người đi mua quần áo, tôi tình cờ gặp các cô. Tôi nghĩ quan hệ giữa hai cô chắc cũng thân thiết, vì vậy muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Tô Mạt nhất thời lặng thinh. Cô cúi đầu uống hết nửa cốc cà phê còn lại, mới hỏi: “Anh quen Mạc Úy Thanh?”
“Ừ.” Châu Viễn Sơn nhìn Tô Mạt chằm chằm: “Có thể cho tôi số điện thoại của cô ấy không? Cuộc sống của cô ấy bây giờ ra sao?”
Tô Mạt nghĩ thầm: “Anh hỏi tôi câu này, bảo tôi trả lời anh thế nào?” Cô mở miệng: “Thật ra tôi và Mạc Úy Thanh không thân thiết lắm, chỉ cùng nhau dạo phố vài lần. Nếu anh muốn liên hệ với cô ấy…tôi cần hỏi ý kiến của cô ấy trước.”
Châu Viễn Sơn không miễn cưỡng, anh nhìn chăm chú cốc cà phê trước mặt, hồi lâu cũng không lên tiếng. Tô Mạt cũng lặng thinh.
Buổi tối hôm đó, Châu Viễn Sơn quả nhiên mời Tô Mạt ăn cơm nhưng cô từ chối. Thấy thời gian không còn sớm, Tô Mạt không đi học tiếng Anh mà nhờ Châu Viễn Sơn đưa về nhà. Trước khi chia tay, hai người vẫn chào hỏi như thường lệ. Châu Viễn Sơn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tô Mạt không đành lòng, mở miệng: “Tôi sẽ nhanh chóng hỏi cô ấy, sau đó liên lạc với anh.”
Lúc này, Châu Viễn Sơn mới gật đầu.
Vừa vào nhà, Tô Mạt liền bật tivi, mở tiếng to hơn thường lệ. Sau khi tắm xong, cô lên giường đọc sách. Trước đây, cô thích xem tác phẩm văn học, bây giờ lại có hứng thú với sách quản lý tài chính, lịch sử, chính trị và truyện ký nhân vật. Nhưng buổi tối hôm nay, một chữ cũng không lọt vào đầu cô.
Ngày hôm sau đi làm, Vương Á Nam không đến công ty, công việc của Tô Mạt không nhiều. Gần hết giờ làm, cô mới chợt nhớ ra có việc gì đó cần giải quyết. Mở sổ ghi chép, cô mới nhớ ra tối nay có bữa cơm khách. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, là trợ lý của Vương Cư An gọi tới, nói xe ô tô của Vương tổng đã chờ sẵn dưới tòa nhà.
Tô Mạt hoàn toàn quên mất vụ này. May mà bình thường cô để một bộ quần áo ở công ty, phòng khi dùng đến. Cô vội vàng đi thay quần áo và trang điểm, sau đó cầm túi xách đi nhanh xuống tầng một. Xe ô tô của Vương Cư An rất nổi bật, Tô Mạt vẫn chưa đi đến, đã có người xuống mở cửa xe cho cô. Nhìn thấy Lão Triệu của bộ phận kinh doanh, Tô Mạt vội nói: “Để tôi ngồi ghế trước.”
Triệu Tường Khánh cười híp mắt: “Trợ lý Tô, hiện tại không giống trước kia, cô bây giờ là tâm phúc của kỹ sư Vương. Tôi làm sao có thể để cô ngồi ghế trước. Cô mau lên xe đi, chúng ta muộn giờ rồi.”
Tô Mạt hết cách, đành chui đầu vào hàng ghế sau. Vương Cư An đã ngồi một bên, Lão Triệu ngồi ở ghế lái phụ, còn người trợ lý lái xe. Tô Mạt cất giọng khách sáo: “Xin lỗi, tôi có chút việc nên chậm trễ, để sếp tổng đợi lâu.”
Vương Cư An không tiếp lời, chỉ dặn dò trợ lý: “Lái xe đi!”
Bữa cơm tối nay do An Thịnh mời mấy lãnh đạo của tỉnh, để biểu thị lòng biết ơn khi tập đoàn giành được hợp đồng thuê hàng ngàn mẫu đất vốn là một sân bay cũ. Ngoài ra, An Thịnh còn có mục đích muốn nhờ lãnh đạo tỉnh dắt mối, để An Thịnh nhảy vào dự án đầu tư năng lượng tại một tỉnh thuộc vùng Tây Bắc, dưới danh nghĩa thiết lập quan hệ hữu hảo giữa hai thành phố, cùng tạo ra huy hoàng.
Vương Á Nam không xuất hiện tại bữa cơm này cũng có nguyên do riêng. Bà và Vương Cư An đều bất đồng ý kiến trong việc đầu tư vào ngành năng lượng và thiết bị điện tử ô tô, đến mức không ai nhường ai. Hiện tại, ngoài sản phẩm điện tử và cao ốc thương mại, tập đoàn vẫn đặt trọng tâm vào lĩnh vực bất động sản. Tuy nhiên ngành này lợi nhuận ngày càng ít, tương lai ngày càng mờ mịt, nên tập đoàn buộc phải tìm hướng đi khác. Vương Á Nam cho rằng, đầu tư quá nhiều tiền vào ngành năng lượng, sẽ dẫn đến nguồn vốn bị thiếu hụt. Bà chê người trẻ tuổi làm việc nôn nóng, tầm nhìn hạn hẹp.
Còn Vương Cư An cho rằng, hiện tại đất nước chưa có điều kiện tốt để phát triển ngành kỹ thuật thiết bị điện tử ô tô. Các doanh nghiệp chế tạo xe hơi chủ yếu sản xuất hàng thứ phẩm để tiêu thụ ở thị trường trong nước. Kỹ thuật trọng tâm vẫn bị Âu Mỹ và Hàn Nhật lũng đoạn. Dù có phát triển mới cũng bị mai một bởi chế độ quản lý hiện hành. Hơn nữa, ngành này chưa chắc đã kiếm ra tiền.
Hai cô cháu không đạt được thỏa thuận chung nên mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm. Điểm khác biệt duy nhất, đằng sau Vương Á Nam có hội đồng quản trị chống lưng, bà cũng luôn để ý đến nhất cử nhất động của Vương C