g có ô tô nên rất bất tiện. Thôi thì đến lúc đền bù chúng ta nhận tiền chứ không lấy nhà. Chúng ta gom thêm tiền mua căn hộ rộng hơn một chút ở khu vực quanh đây. Sau này con có phòng riêng, Thanh Tuyền cũng có phòng riêng, tiện lợi biết bao. Tìm một khu chung cư yên tĩnh một chút, để bố con có thể ngủ ngon giấc."
Sống mũi Tô Mạt cay cay, cô thầm thở dài: "Bố mẹ cũng nên đổi nơi ở, mất ngủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Bà Tô lập tức tiếp lời: "Thì vậy đó. Mấy ngày trước bố mẹ đi xem một căn hộ cũng không tồi. Căn hộ đó nằm ở khu vực giao thông tiện lợi, hoàn cảnh rất tốt. Bố mẹ gom hết tiền tiết kiệm và tiền bồi thường nhà để thanh toán một nửa căn hộ mới nhưng vẫn không đủ. Gần đây giá nhà đất tăng không ít."
"Còn thiếu bao nhiêu ạ?."
"Khoảng hai trăm ngàn."
Tô Mạt ngẫm nghĩ: "Lúc trước ông nội Thanh Tuyền có đưa hai trăm ngàn, bố mẹ hãy cầm lấy dùng đi ạ. Còn lại để con nghĩ cách."
Bà Tô nói: "Đó là số tiền của hai mẹ con con, bố mẹ không nên động đến. Bố con có chơi cổ phiếu coi như đầu tư nhỏ. Sau này nếu kiếm được tiền, bố mẹ sẽ trả dần cho con sau. Con thấy có được không?"
Tô Mạt rất hổ thẹn, vội nói: "Đó là tiền dưỡng lão của bố mẹ, không cần trả cho con. Bố mẹ khỏi lo lắng chuyện nhà cửa, muốn mua thì cứ mua đi. Con vẫn còn trẻ, ngày tháng kiếm tiền còn dài."
Bà Tô rất vui mừng, mỉm cười: "Đúng vậy, bây giờ con đổi công việc, mức lương khá ổn. Bố con cũng nói con có tiền đồ. Bố mẹ cảm thấy tình hình tốt hơn nên mới có ý định mua nhà, chứ bố mẹ già rồi cần gì chuốc khổ vào thân? Bố mẹ mua nhà cũng vì mục đích muốn để lại chút tài sản cho Thanh Tuyền. Thấy con ở đó có công việc ổn định, bố mẹ cũng yên tâm. Con đừng lo lắng chuyện con cái, bố mẹ sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng con bé thật tốt. Nếu con nhớ con bé, lại không có thời gian về nhà, bố mẹ sẽ đưa nó tới thăm con."
Tô Mạt nói: "Mẹ không cần tới chỗ con ngay, đợi Thanh Tuyền lớn một chút rồi tính, bởi vì đi đường dài cả người lớn lẫn trẻ con đều rất mệt. Hơn nữa, chỗ con ở chật lắm, không tiện chút nào."
Bà Tô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Bà còn muốn tiếp tục trò chuyện, ống nghe điện thoại đã bị ông Tô giật lấy. Ông Tô cười nói: "Chuyện con cái không cần con bận tâm, con ở bên đó hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đồng thời làm tốt công việc. Bố tin con gái của bố không phải là người sống trong cái bóng của quá khứ, suốt ngày oán trách trời đất...Bố mẹ già rồi, bây giờ con là trụ cột của gia đình, ai có thể gục ngã, chứ con thì không thể..."
Tô Mạt vâng vâng dạ dạ. Cho đến lúc tắt điện thoại, đầu óc cô vẫn mơ mơ hồ hồ. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, bắt đầu tính toán: bây giờ cần mua nhà, tiền bồi thường dỡ nhà vẫn chưa đâu vào đâu, gom mọi khoản tiết kiệm cũng chỉ có thể miễn cưỡng thanh toán đợt đầu, sau này mỗi tháng trả góp một ít. Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng sốt ruột lập tức tan biến, cô lại tràn đầy tinh thần hăng hái, đến cuối cùng rơi vào trạng thái ủ rũ như thể cưỡi trên lưng hổ khó leo xuống.
Sáng ngày hôm sau, Tô Mạt đi công ty tìm Tùng Dung, hỏi thẳng: "Chẳng phải chị nói nhận tôi vào làm chính thức hay sao? Lúc nào mới được tăng lương?"
Tùng Dung hỏi ngược lại: "Không phải cô nói sẽ xin nghỉ việc sao? Bao giờ mới bàn giao công việc?"
"Chị...chị..." Tô Mạt bám tay vào mép bàn, nhìn Tùng Dung chằm chằm. Tiếp theo, cô bật ra một câu đè nén trong lòng từ lâu: "Chị đừng ức hiếp người quá đáng."
Tùng Dung chẳng bận tâm, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống bàn rồi từ tốn lên tiếng: "Tôi đã nộp danh sách cho phòng nhân sự. Mức lương của cô vào đầu tháng sau chắc sẽ có thay đổi." Chị ta hất cằm về phía tập tài liệu đặt trên bàn: "Ở đây tôi có đơn đặt hàng, cô cầm lấy, đi giải quyết đi."
Tô Mạt kinh ngạc, như không tin nổi vào tai mình. Cô giơ tay cầm tập tài liệu rồi lại đặt xuống: "Ý chị là gì?"
Tùng Dung nói với vẻ bất lực: "Tiểu thư, trên tờ giấy không dính thuốc độc đâu, cô sợ gì chứ? Tôi thật sự bận đến mức thở không ra hơi. Nếu cô không nhận, tôi sẽ giao cho người khác."
Tô Mạt cầm tập tài liệu lên xem rồi quay người bỏ đi.
Tùng Dung cất cao giọng: "Cô mau trở lại cho tôi, cô có thái độ gì vậy?"
Tô Mạt dừng ở cửa ra vào, Tùng Dung nhìn cô chăm chú: "Phản ứng không bằng người khác, gặp phải chuyện gì là luống cuống. Ngoài ra, hễ cô lên tiếng là đắc tội với người khác. Cô thử nói xem, cứ như vậy thì sau này cô tồn tại kiểu gì? Bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng không được rụt rè, sợ hãi. Dù sợ chết khiếp cũng phải cố gắng đối mặt...Được rồi, cô ra ngoài đi."
Tô Mạt quay lại bàn làm việc của mình, bắt đầu nghiên cứu đơn đặt hàng. Tim cô đập thình thịch, trực giác của cô mách bảo sắp có chuyện xảy ra.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Tô Mạt dè dặt cầm ống nghe, không ngờ là phòng nhân sự mời cô đi ký hợp đồng dài hạn. Lúc này, dây thần kinh căng thẳng của Tô Mạt mới thả lỏng đôi chút. Rời khỏi văn phòng, Tô Mạt định đi cầu thang bộ, bởi phòng nhân sự chỉ cách hai tầng. Nhưng khi đi qua thang máy, Tô Mạt chợt nhìn thấy thang máy đang chạy lên trên, cô vô thức bấm nút.
Vài giây sau, cửa thang máy mở ra, Tô Mạt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vương Cư An một mình đứng trong đó.
Cuộc chạm trán bất ngờ khiến Tô Mạt luống cuống. Cô dừng bước, tiến thoái lưỡng nan.
Vương Cư An liếc nhìn cô, gương mặt lộ vẻ thản nhiên và cao ngạo. Dáng vẻ của anh ta rõ ràng là bộ dạng của lãnh đạo cao cấp, cố ý giữ khoảng cách với nhân viên thấp cổ bé họng.
Đằng sau có người đi qua thang máy, cung kính chào một tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Vương tổng."
Vương Cư An gật đầu với người đó.
Không khí xung quanh lại tĩnh lặng. Sau vài giây đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi nhưng vô cùng kịch liệt, Tô Mạt cố gắng kìm nén nỗi hoảng sợ, đi vào trong thang máy. Mặc dù cố coi đối phương như người vô hình, nhưng người đó cao lớn và uy nghiêm. Tuy anh ta không có bất cứ cử chỉ nào, Tô Mạt vẫn cảm thấy một sự áp bức mãnh liệt từ từ bủa vây.
6.
Cảm giác sợ hãi khiến Tô Mạt gần như nín thở.Trong tay Tô Mạt trống không, lúc này cô chỉ muốn túm lấy thứ gì đó. Cô cúi đầu liếc nhìn thanh kim loại gắn trên tường trong thang máy nhưng không động đậy, bởi cử chỉ nhỏ của cô cũng sẽ bộc lộ sự nhút nhát trong nội tâm. Tô Mạt cố gắng trấn tĩnh. Cô nhủ thầm, nếu đã quyết định ở lại, trốn tránh cũng không phải là cách, chi bằng thăm dò ý tứ của đối phương rồi tính tiếp.
Thang máy dừng lại ở hai tầng tiếp theo. Cả quá trình đó, Vương Cư An không hề nhìn Tô Mạt. Động tác duy nhất của anh ta là cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Tô Mạt chậm rãi rời khỏi thang máy, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tô Mạt thuận lợi ký hợp đồng. Bản hợp đồng có nội dung đâu ra đấy, phúc lợi của công ty điện tử An Thịnh không tồi. Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Mạt không gặp hai anh em họ Vương, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm đó. Điều này khiến Tô Mạt rất xấu hổ, cô hy vọng bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Hoặc giả nếu có ngày gặp lại, cô có thể ngẩng cao đầu.
Tô Mạt dần lấy lại tâm trạng, lao đầu vào công việc.
Tùng Dung không những giao đơn đặt hàng cho cô, mà còn chỉ bảo cô từng chút một. Tô Mạt dần nắm bắt bí quyết, thành tích công việc có chuyển biến tốt. Về sự thay đổi thái độ của Tùng Dung, trong lòng Tô Mạt hết sức nghi hoặc, nhưng cô không tìm ra đầu mối, chỉ có thể tạm thời cho rằng "con người ai cũng có lòng trắc ẩn".
Thấy Tô Mạt được Tùng Dung coi trọng, các đồng nghiệp đều đối xử tốt với cô. Tô Mạt hiểu rõ nguyên nhân, nhưng tính cách của cô ôn hòa nhã nhặn, sau vài tháng đã tạo lập được mối quan hệ rộng rãi. Nhân duyên tốt khiến công việc của cô gặp nhiều thuận lợi. Một số khách hàng thấy cô là người thật thà, không cần e dè đề phòng, nên muốn hợp tác với cô.
Tất nhiên không phải ai cũng như vậy. Có một số người thích kiểu quan hệ toan tính thiệt hơn. Về phương diện này, Tô Mạt còn là người mới. Vì vậy, dù cô nỗ lực học ngoại ngữ, học tiếng địa phương, vất vả mệt nhọc đến mấy cũng không kêu ca, thành tích của cô vẫn chỉ dừng ở mức trung bình.
So với Tô Mạt, Tào Nhược Thành mới là ngôi sao của phòng kinh doanh. Hai năm nay, thành tích của anh ta luôn dẫn đầu.
Anh ta chưa đến ba mươi tuổi nhưng mồm miệng sắc bén, có mạng lưới quan hệ xã hội rất rộng. Nhược điểm duy nhất của anh ta là tính cách tương đối nóng nảy. Đặc biệt đối với những đồng nghiệp có thành tích kém cỏi, anh ta sẽ không giữ thể diện cho người ta, chửi thẳng vào mặt họ.
Tào Nhược Thành hành sự quá đáng, các đồng nghiệp bất mãn từ lâu, nhưng vẫn phải qua lại với anh ta. Đến Tùng Dung cũng tỏ ra độ lượng , thường khen ngợi thành tích chứ không hề đả động đến cách đối nhân xử thế của anh ta. Thái độ nhân nhượng của Tùng Dung khiến đám người trong phòng đều cảm thấy hoang mang, nhưng cũng chỉ dám tỏ thái độ bất bình ở sau lưng.
Tùng Dung không hề bận tâm. Tào Nhược Thành được thể ngày càng ngạo mạn, hễ gặp ai là gây tổn thương cho người đó. Anh ta thích nhất mắng người khác "ngu xuẩn". Đặc biệt khi mắng các đồng nghiệp nữ, vẻ mặt anh ta vô cùng sảng khoái. Ví dụ như: "Cô đúng là đồ ngu xuẩn, cô đã ngủ với người ta rồi, người ta đương nhiên không ký hợp đồng với cô", "cô suốt ngày bám lấy người ta, người ta không coi cô là nhân viên bán hàng mà coi cô là osin" hoặc "con bé ngu xuẩn này chỉ biết lên giường là giỏi"...
Tùng Dung đứng bên cạnh nghe Tào Nhược Thành mắng người, vẻ mặt điềm nhiên như không. Thậm chí chị ta còn gật đầu tán thành: "Tiểu Tào nói đúng, không để người khác ăn "đậu hũ" mà vẫn ký được hợp đồng mới là có bản lĩnh thật sự. Chúng ta bán hàng chứ không bán thân. Người ta coi thường cô thì còn bàn chuyện làm ăn thế nào được nữa? Ít nhất, mối quan hệ giữa nhân viên bán hàng và khách hàng là bình đẳng..."
Tào Nhược Thành càng đắc ý, dần dần không coi quản lý của phòng kinh doanh ra gì. Tuy nhiên, anh ta chưa từng nặng lời với Tô Mạt. Cô làm việc kín kẽ, đối xử hòa nhã, lễ độ với tất cả mọi người, ngay cả với cô quét dọn vệ sinh. Tính cách không bao giờ nổi nóng hay tức giận của Tô Mạt khiến Tào Nhược Thành chẳng biết làm thế nào để phê bình cô. Cùng lắm, anh ta chế nhạo cô tốn nhiều công sức cũng chỉ kiếm mấy đơn đặt hàng nhỏ, hoặc nói cô bề ngoài luôn tỏ ra đứng đắn một cách giả tạo. Tô Mạt coi như không nghe thấy, chỉ tập trung làm tròn phận sự của mình.
Một buổi sáng đến công ty, Tô Mạt còn chưa vào cửa đã nghe thấy Tào Nhược Thành mắng người ta "ngu xuẩn" ở trong văn phòng.
Người bị mắng là một đồng nghiệp nữ có thành tích bán hàng chỉ xếp sau Tào Nhược Thành. Hai người cạnh tranh gay gắt từ lâu. Đồng nghiệp nữ này có nhan sắc vào loại khá, nhưng tiếng tăm thì không hay lắm. Đối với chuyện nhân viên có quan hệ mờ ám với khách hàng, cấp trên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng tình hình lần này hoàn toàn khác, cô vợ của một khách hàng hung hăng xông vào tận văn phòng, chỉ vào mặt cô ta, quát mắng: "Cô là đồ dâm phụ trơ trẽn..." Cô vợ còn nói: "Loại người ỷ vào tuổi trẻ và nhan sắc mà dụ dỗ đàn ông thì chẳng có bản lĩnh gì. Sông Trường Giang lớp sóng sau dồn sóng trước, đám con gái trẻ trung xinh đẹp hơn cô như rau hẹ cắt mãi không hết..."
Cô ta cũng không phải loại vừa, lập tức cất cao giọng: "Cô không giữ nổi chồng thì đến đây sủa bậy bạ sao? Nếu cô có thể giữ anh