“Chút tiền này chẳng là gì so với mày, nhưng đối với tao thì lại khác, tiêu ph tiết kiệm một chút, tiền ăn sang năm đã không phải lo nữa rồi, tiền lương sang năm sẽ gửi tiết kiệm.” Mới đầu La Lợi còn khinh bỉ, tôi vẫn không có cảm giác gì, khi nói nhiều hơn nữa, tôi kìm không được phản bác lại, “Mày đừng quên rằng, tao vẫn đang là một người dân lao động nghèo khổ, đâu có giống mày.”
Những lời này vừa nói ra, tôi đã thấy tôi sai rồi, quả nhiên, sắc mặt La Lợi thay đổi ngay lập tức, với tay lấy hộp thuốc lá trong túi, tôi cắn vào môi dưới: “Xin lỗi, tao không có ý đó.”
“Có gì đâu mà phải xin lỗi, những lời mày nói là sự thật mà.” La Lợi cười chua xót, “Bây giờ tiền đến với tao quá dễ dàng, nếu như mày không chê bẩn, khi cần cứ đến tìm tao, nhiều thì tao không dám nói, mấy vạn đồng, không khó khăn gì lắm đâu.”
“La Lợi, mày đừng như thế nữa, tao xin lỗi thật mà.”
“Tao chẳng sao cả, một khi tao đã làm nghề này, là tao đã có sự chuẩn bị như thế, bây giờ chỉ có mày, trong tương lai bố mẹ tao mà biết, còn không biết sẽ nói như thế nào nữa đây. Nếu như bị vợ anh ta phát hiện ra, cũng có khả năng bị đánh đập ngay giữa đường giữa phố lắm. Nói không chừng có ngày mày đang đi trên phố, thì nhìn thấy tao bị người khác đánh đập, giày vò, bị người ta chửi con đĩ, con chó, đồ xấu xa, lúc đó mày nhớ đừng nhận tao nhé, nói thật đó, mày hãy để cho tao còn chút lòng tự trọng trước mặt mày.”
Tôi nghe mà cảm thấy xót xa trong lòng, La Lợi làm vậy không đúng, nếu như làm đúng theo yêu cầu của chuẩn mực đạo đức, lúc này đây tôi phải tránh xa cô ấy ra. Nhưng mà, cô ấy là bạn của tôi. Cô ấy không làm việc gì có lỗi với tôi cả. Cô ấy bán cả lương tri, cả lòng tự trọng, cô ấy biến thành kẻ bị người ta khinh bỉ, nhưng mà, cô ấy vẫn là bạn của tôi.
Trong lòng tôi cứ rối tinh rối mù lên, một mặt tôi biết cô ấy làm như vậy không đúng, nhưng mặt khác, tôi cũng không thể phủ nhận tình bạn giữa hai chúng tôi.
“La Lợi.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói, “Mày phải lên kế hoạch cho tương lai đi.”
“Tương lai gì?”.
Có sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô ấy, tôi nói luôn: “Tương lai gì ư? Tương lai phía trước chứ gì nữa! Bây giờ mày chưa đến ba mươi tuổi, mới đi được một nửa chặng đường của cuộc đời. Bây giờ mày... bây giờ tiết phải nói thế nào, nhưng mà mày không thể nào cứ như vậy suốt được. Cho dù mày muốn, Joseph cũng không chịu, mày đừng trách tao nói khó nghe, đây là sự thật.”
“Nếu có thể cứ như vậy suốt đời, thế thì chắc anh ta cũng yêu tao mất rồi.” La Lợi lạnh nhạt nói, thấy thái độ của tôi không giống bình thường – mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết lúc đó thái độ của tôi nhất định là không bình thường, bởi vậy nên cô ấy cũng nói ngay, “Việc này đương nhiên là không thể nào kéo dài cả đời, đừng nói anh ta không làm được, ngay cả tao cũng không làm được.”
Tôi nghe những lời nói này có vẻ gì đó không bình thường lắm, nhưng nhất thời không hỏi kĩ, liền nói: “Nếu như thời gian ngắn thì khoảng ba đến năm tháng, thời gian dài thì từ ba đến năm năm. Bây giờ tiền đến với mày dễ dàng như thế, thế thì mày phải lên chương trình đi, bao nhiêu để tiêu, bao nhiêu để tiết kiệm. Nếu như anh ta có thể mua nhà cho mày, thì tốt nhất rồi, nếu như không mua được, mày xem tình hình rồi mua đứt luôn hoặc mua trả góp, tương lai cũng có chút cơ sở rồi. Nếu không thì, cũng có chút tiền vốn mà làm ăn.”
“La Lợi, như vậy là không đúng, trong lòng tao không tán đồng hành vi này của mày, nếu như Joseph chưa kết hôn, chưa có người yêu, cho dù tụi mày yêu nhau không với mục đích kết hôn, cho dù mày được anh ta bao trọn gói... điều đó cũng chỉ có thể nói là việc riêng của hai bọn mày. Nhưng mà giờ đây, mày thật sự đã làm tổn thương người khác. Tao biết, không có mày thì cũng sẽ có người khác, nhưng không vì thế mà tao có thể nói mày làm đúng được. Nhưng mà, trong lòng tao thật sự muốn tốt cho mày. Tao thật lòng hy vọng sau khi mày trải qua thời gian này, mày có thể sống một cuộc sống khác. Mặc dù tao nói như thế này, có lẽ là những lời cũ rơ cũ rích, nhưng mà thật đấy, thế giới này rất rộng lớn.” Bạn đang doc truyen online tại: WWW.77F1.XTGEM.COM
La Lợi nhìn tôi trong giây lát, rồi cúi đầu: “Cảm ơn mày.”
“Giữa bọn mình với nhau không cần nói câu này.”
“Cảm ơn mày thật đó Phiêu Phiêu à, thực sự tao biết là trong lúc mày bận rộn thế này không nên kêu mày ra, công việc của mày đang bận, lại bận bịu với Lưu Thụy Căn, tao làm thế này thực ra là quấy rầy mày, nhưng mà thật đó, ngoài mày ra, tao đã không thể tìm được người bạn khác nào nữa. Những người bạn trước đây của tao, mặc dù vẫn muốn giữ mối liên hệ với tao, nhưng hình như ánh mắt bọn nó nhìn tao cũng khác lạ rồi. Không biết là tán đồng hay phản đối, đều không giống với trước đây nữa. Còn những người quen biết khi đi với Joseph, không phải là những người như tao, họ đều là những người vợ đàng hoàng. Dạng người đầu tiên thì tao coi thường, dang người thứ hai lại coi thường tao.” Nói đến đây cô ấy ngừng một lát, “Bản thân tao cũng coi thường mình lắm. Còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần xem ti vi, đọc tiểu thuyết, luôn cảm thấy một người phụ nữ vì tiền bạc, vì vàng bạc hy sinh tình yêu mới tầm thường làm sao, cảm thấy nếu như tao là bọn họ, khổ như thế nào tao cũng chịu đựng được, ai mà ngờ... Bây giờ tao cũng đã trở thành loại phụ nữ đó rồi.”
Thật sự tôi không biết phải tiếp lời như thế nào nữa, tôi im lặng một lúc mới nói: “Thực ra gần đây tao cũng chẳng có việc gì, công việc mặc dù bận, nhưng sau khi hết giờ làm cũng rảnh lắm. Thật đó, đến cuối năm rồi, anh ấy cũng thường xuyên tăng ca, mày cũng biết rồi đấy, trước khi quen biết anh ấy, lúc tao rảnh rỗi cũng chỉ có ăn ăn uống uống rồi lên mạng, bây giờ đi theo mày, được thưởng thức nhiều món ăn ngon như vậy, tao cũng được thơm lây rồi đó.”
Nói đến đây, tôi cố ý nói bằng một giọng điệu khoa trương, làm La Lợi bật cười. Có điều cái này không tính là nói dối, bây giờ tôi thường xuyên đến Âu Nhã, Tử Kinh gì gì đó thật mà. Hôm nay được đến nơi này, nói với nhau là nơi uống trà, nhưng thực ra cũng có thức ăn, có điều chỉ có thức ăn chay. Nguyên liệu thức ăn cũng rất bình thường, cái gì mà cà tím xào, đậu tương xào, mầm tỏi xào, nhưng mà cách chế biến của họ rất ngon, đến cả tôi đang quyết tâm giảm béo, cũng không kìm được ăn thêm vài miếng.
Tôi luôn nghĩ rằng mình là một người ăn nhiều, trong thành phố này chỉ cần nơi nào có đồ ăn ngon, không kể là ngọt, hay là cay, hay là mặn, hay là nồng, tiệm lớn tiệm nhỏ, chẳng có tiệm nào là tôi không biết, bây giờ tôi mới biết, những tiệm ăn trước đây tôi biết, chỉ là những tiệm nhỏ bình thường ai cũng biết. Những người nhiều tiền một khi đã để ý đến ăn uống thì một tiểu thường dân như tôi đây khó mà theo kịp.
“Bình thường chúng mình nấu cơm cũng để ý đến mùi vị, ở đây, người ta chăm chút từ khâu trồng trọt cơ. Những quả cà tím, đậu tương này mày thấy không đẹp phải không, đó là bởi vì họ không bón bất kì một loại phân nào cả. Trứng gà ở đây đều là trứng gà tía, gạo đều được lấy từ vùng Đông Bắc, cũng không phải gạo Đông Bắc mà bình thường mình hay ăn đâu, mà người ta trồng riêng trên một thửa ruộng ở Đông Bắc đó.”
Trước khi đến đây La Lợi nói với tôi, lúc đó đã làm tôi chảy một đống nước bọt, bây giờ nếm thử, quả nhiên danh bất hư truyền. Để chứng tỏ lời nói của mình không phải là giả dối, tôi lại vội vàng gắp thêm mấy đũa, La Lợi nói: “Nếu như mày thích, sau này bọn mình đến lạ đến nơi này phải đặt chỗ trước, nhưng mà cũng chẳng sao cả.”
Thôi đừng, ở đây chắc là cũng đắt lắm, lâu lâu đến một lần là được rồi, thường xuyên đến, là có việc thật rồi đấy. Lúc nãy tao nói rồi, mày phải có kế hoạch. Như thế này đi, tao hoạch định kế hoạch cho mày, nếu như mày không đi theo người nào đó, những nơi như thế này, một tuần đến một lần thôi, còn bình thường chúng mình gặp nhau hả, cứ đến những nơi như Pizza Hut, Kentucky gì gì đó đi, mày cũng phải để cho tao bán máu với chứ.”
La Lợi cười cười, không nói gì nữa, tôi vốn chỉ muốn di dời chủ đề lúc nãy mà thôi, chứ không phải bắt buộc cô ấy phải làm theo những gì mình nói, mặc dù tôi cảm thấy như thế mới đáng tin cậy, nhưng đều là người trưởng thành hết rồi, là bạn của nhau, tôi cũng chỉ biết đưa ra ý kiến mà thôi.
Hai chúng tôi ăn cơm, rồi uống thêm một bình trà, trước khi đi La Lợi còn bảo đóng hộp một phần cà tím xào với đậu tương, tôi cảm thấy ngại ngùng làm sao ấy, nhưng nghĩ đến việc muốn cho Lưu Thụy Căn nếm thử, thôi thì đành mặt dày vậy.
Ở đây không có sảnh chính, đều là phòng riêng. Ra khỏi cửa, La Lợi đi tính tiền, tôi xách túi đi tới đi lui ngắm nghía trong này. Nơi này cố ý tạo dựng đường đi theo phong cách cô xưa, cho nên khắp nơi đều cho mình cảm giác gặp cây cối, tre trúc, cũng may mà lò sưởi ở đây cung cấp đủ độ ấm, nếu không với thời tiết này, ở đây chắc là lạnh cóng luôn.
Mỗi phòng riêng, người ta cũng đặt cho nó những cái tên riêng, phòng này là Phong Vũ Lầu, phòng kia là Tế Vũ Lầu, không phải tôi nhanh nhạy lắm với văn tự, đối với những bài thơ cổ, ca từ cổ hình như mỗi năm một tệ hơn, nhưng mà tôi luôn cảm thấy những cái tên này hình như không được may mắn cho lắm. Tôi nghĩ lúc nào gặp Đặng Linh Linh phải hỏi thử xem sao mới được, không biết những cái tên này có phải có điển tích gì nữa hay không.
Tôi nhìn được hai căn phòng riêng, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người, đầu óc tôi còn chưa phản ứng lại kịp, theo phản xạ tôi đã buột miệng: “Anh Lý?”.
Lý Vĩ Trạch ở phía trước quay người lại, ngơ ngác một lúc, tôi biết là chắc anh nhớ không ra tên của tôi, tôi vội vàng nói: “Em là Hoàng Phiêu Phiêu, trước đây em và chị Vu có gặp mặt anh một lần.”
“Ồ, đúng đúng, chủ yếu là cô Hoàng hôm nay bỗng nhiên xinh đẹp như thế này, thời không nhận ra.”
Tôi cười cười, tôi rất ấn tượng với Lý Vĩ Trạch, hơn nữa tôi cũng biết việc anh và Tiểu Ngưu cũng sắp thành rồi, bởi vậy liền nói: “Thời gian trước có nghe nói anh Lý sắp phải về rồi.”
“Đúng thế, tôi vốn là định trở về, có điều công ty có việc, đành phải ở lại thêm một thời gian nữa.”
“Thế thì tốt quá, anh có thể ở bên Tiểu Ngưu lâu hơn chút nữa.”
“Đúng thế, tôi... Cô Hoàng, ngại quá, tôi gặp một người bạn, lát nữa tôi quay lại ngay.” Lý Vĩ Trạch đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên nói sang vấn đề khác, theo phản xạ tôi cũng nhìn theo hướng đó, ngay lúc ấy tôi sững sờ, thật sự là sững sờ, bởi vì, tôi nhìn thấy Lưu Thụy Căn!
Tôi nhìn thấy anh, đương nhiên là anh cũng nhìn thấy tôi, sững sờ: “Phiêu Phiêu?”.
“Căn... ừm... Thụy Căn.” Tôi nói một cách không tự nhiên chút nào. Từ trước đến nay, tôi không gọi Lưu Thụy Căn theo một cái tên cố định nào cả, anh gọi tôi là Phiêu Phiêu, anh gọi tôi một cách tự nhiên - cũng cái tên đó, bị người ta gọi hơn hai mươi năm nay, thật sự chẳng thấy mắc cỡ hay xấu hổ chút nào, trừ phi anh gọi với giọng điệu mờ ám, nếu không tôi thật sự chẳng có cảm giác gì cả, nhưng mà tôi thì sao? Gọi anh là Căn Căn?
Tư tưởng của tôi thật sự chẳng thuần khiết chút nào, nhưng mà, mỗi lần gọi như thế, tôi không kìm được mà lại nhớ đến “gốc rễ” của người đàn ông...
Cũng may bình thường chúng tôi không hay gọi tên của nhau, mỗi lần nói đương nhiên là nói cho người kia nghe rồi, đột nhiên gọi trước mặt người ngo