luôn về trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi, dì Vương có sở trường giới thiệu trước rồi mới thu tiền. Cảm thấy trung tâm môi giới của chúng tôi không đáng tin cậy ư? Không sao cả, hãy đến thử một lần trước đi, sẽ giới thiệu cho bạn một người, hai người ba người bốn người, chưa kể đến việc ai ai cũng là tinh phẩm, nhưng mà luôn là như vậy, cho dù không đúng với gu của bạn, cũng sẽ luôn rất chính qui, nghiêm túc. Nếu như ngay từ lúc ban đầu bạn có thể trụ vững, nhưng giới thiệu nhiều người vào, chẳng nhẽ bạn còn không chịu bỏ tiền ra? Cái gì, sẽ không liên hệ nữa ư? Không sao cả, chúng tôi có số điện thoại của bạn, chúng tôi sẽ tiến hành liên hệ hàng ngày, thăm viếng hàng giờ hàng phút.
Nói tóm lại, dì Vương đã kéo về được cho trung tâm môi giới hôn nhân bao nhiêu khách hàng thì tôi không biết, nhưng mà điều tôi có thể khẳng định là, số tiền dì Vương được trả cho công việc này nhiều hơn so với lương hưu của dì ấy, đương nhiên, cũng nhiều hơn cả lương của tôi, hai phần lương cộng lại, không biết là còn ưu tú hơn bao nhiêu cô gái công sở, nhân viên văn phòng, cho nên ba cô con gái và hai cậu con trai của dì cứ gọi là cực kỳ hiếu thuận với dì!
Còn chị Vu thì chủ yếu phụ trách những khách hàng hải ngoại, tôi cũng không biết là nguồn khách hàng của chị từ đâu ra, mối quan hệ ở đâu tới, học được “điểu ngữ” ở đâu, tóm lại, trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi, mỗi tháng luôn có thể có được một hai mối quan hệ quốc tế, giới thiệu Ngưu Lang Chức Nữ ở hai đất nước xa xôi cho gặp mặt nhau, có lẽ là không chắc chắn đôi nào gặp nhau cũng có thể thành cặp thành đôi, nhưng mà tôi thấy đã có bảy trường hợp thành đôi rồi. Mà trên thị trường hiện nay, giá khởi điểm của hôn nhân xuyên biên giới là ba vạn, cho nên, mặc dù lượng công việc chị Vu làm rất ít, nhưng trong trung tâm môi giới hôn nhân Hữu Duyên Thiên Lí Tương Ngộ của chúng tôi, tuyệt đối là một bộ phận quan trọng nhất.
Cho dù là cấp trên hay tiền bối đều là người có tài như thế, những việc còn lại như ghi chép hồ sơ, theo dõi trang web, cập nhật những tin tức mới nhất, những việc lặt vặt đương nhiên đều thuộc về tôi, cái việc đi cùng với người ta đến xem mắt vốn là sở trường của tôi, đương nhiên là càng phải phát huy.
Lần này tôi phải đi cùng với cô gái tên Đặng Linh Linh, nói thật rằng, lần đầu tiên khi tôi gặp Đặng Linh Linh, tôi cực kỳ ngạc nhiên, không phải là nói về vấn đề khuôn mặt rất xinh đẹp của cô, hay là vấn đề không đẹp bằng một Băng Băng nào đó, hay là vấn đề không ưu tú bằng một Băng Băng, mà là... Một cô gái như thế này tại sao lại phải đi xem mắt?
Đặng Linh Linh không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà cũng là trên tiêu chuẩn. Mắt phượng, mũi cao, eo thon, chân đẹp, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp thông minh, nói là bằng tuổi tôi, nhưng mà nhìn có vẻ như là trẻ hơn tôi ba tuổi. Hơn nữa cô gái này cực kỳ giỏi giang, mức lương bình quân của thành phố này là ba bốn ngàn tệ, một mình thu nhập của cô ấy thôi là đã trên bảy tám ngàn rồi, ngoài ra còn đứng tên hai căn hộ, một căn hộ một phòng ngủ cô đang ở, một căn hộ mặt tiền cho thuê mỗi tháng được ba ngàn, hai căn hộ này đều do cô ấy mua được! Về tính cách, mặc dù không phải là dịu dàng uyển chuyển, nhưng mà rất có giáo dục, tuyệt đối không phải loại người vô lý, thích gì làm nấy, bất kể đúng sai.
Một cô gái như vậy còn cần đi xem mắt, thực sự làm cho tôi không thể nào hiểu nổi, có điều sau này tôi cũng đã biết được. Cô gái này mặc dù có nhiều điểm tốt, nhưng mà thực sự sống quá khép kín. Người khác khép kín là sau khi đi làm về, còn cô gái này đi làm cũng khép kín, làm công việc giống với Cố Tiểu Bạch[2], không có người bạn nào luôn biết chọc người khác cười như La Chí Tường[3], cô gái này có thể nhốt mình ở trong nhà cả tuần không cần đi xuống dưới lầu.
[2] Cố Tiểu Bạch: Nhà văn tự do của Trung Quốc.
[3] La Chí Tường: Nam diễn viên Đài Loan.
Không gặp gỡ người nào, đừng nói là cô ấy đẹp hơn tiêu chuẩn, cho dù cô ấy có thật là một Băng Băng nào đó đi chăng nữa, không chừng cũng bị ế thật.
Đặng Linh Linh là khách hàng do dì Vương phát hiện ra, có điều vẫn chưa được tính là hội viên của chúng tôi, chính xác là cô hoàn toàn bị tôi ép ra ứng phó, bởi vì mỗi ngày đều bị tôi gọi điện thoại ngày ba lần đến quấy nhiễu, mặc dù cô không nói, tôi cũng biết được cô ấy nghĩ gì – Chị, em chịu thua rồi, em sẽ đi ra ngoài tắm nắng với chị vậy.
Phát giác ra sau này cô ta sẽ là một quân cờ lớn rất tốt cho chúng tôi, lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng cực kỳ thận trọng, chọn cho cô một chàng trai có bố mẹ là công chức, gia đình có một khu biệt thự. Đương nhiên, chàng trai này ngoại hình cũng không đẹp là mấy, theo sự hiểu biết của tôi, Đặng Linh Linh không hề để ý đến dung mạo của người ta.
“Đàn ông, không cần phải đẹp trai cho lắm, mấu chốt là có trách nhiệm, nhân phẩm và có tài cán gì>
Phải nói rằng, Đặng Linh Linh là một cô gái sống khép kín, nhưng mà khép kín một cách rõ ràng, rành mạch.
Tôi và Đặng Linh Linh hẹn gặp nhau ở dưới một biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau đó đi bộ đến quán bò bít tết ở bên cạnh đó. Trên đường đi, tôi nói với cô một chút về tình hình của phía đằng trai: “Anh ta muốn ra nước ngoài, trước mắt đang dạy tiếng Anh cho một lớp ở trung tâm đào tạo, em cũng không bài xích việc ra nước ngoài phải không?”.
“Ừm.”
“Thế thì lát nữa hai người có thể nói chuyện nhiều với nhau rồi.”
Đặng Linh Linh gật gật đầu, có chút ngại ngùng nói: “Đúng rồi, anh ta tên gì?”.
“Trương Tường, Trương mà ghép từ hai chữ ‘Cung’ và ‘Trưởng’, còn Tường ở trong từ ‘phi tường’ đó.”
Tôi và Trương Tường đã gặp nhau rồi, cho nên chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã có thể tìm thấy anh ta, anh ta nhìn thấy chúng tôi liền lập tức đứng dậy, còn tôi vừa nhìn thấy anh ta đã thầm kêu khổ ở trong lòng. Trương Tường nói mình cao một mét bảy mươi ba, xét thấy anh ta thật sự cao hơn tôi, tôi cũng chưa bao giờ để ý kĩ, nhưng giờ đây, Đặng Linh Linh bên cạnh tôi đây thực sự cao một mét sáu mươi chín đó! Mặc dù chỉ chênh lệch nhau một chút thôi, nhưng mà tại sao tôi cứ thấy Đặng Linh Linh có khí thế hơn anh ta cơ chứ?
“Đàn ông cao ngầm, đàn ông cao ngầm, đàn ông cao ngầm...” Tôi vừa lẩm bẩm như vậy, vừa đưa Đặng Linh Linh đi qua bên đó, sau đó giới thiệu hai người cho nhau, Trương Tường đưa danh thiếp qua, xem ra có vẻ không giống danh thiếp lắm, tôi liếc mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một dòng chữ tiếng Anh, hình như là một câu ngắn ngắn gì đó.
“Thật không hổ danh là giáo viên tiếng Anh, tôi đọc không hiểu gì cả.” Đặng Linh Linh mở miệng nói.
Trương Tường nở một nụ cười, để lộ ra mắc cài niềng răng, thành thật mà tự hào cất tiếng nói: “Trước đây tôi đều làm ở Quảng Châu, tiền lương hàng tháng là sáu ngàn.”