chơi thả diều nhưng tôi lại không hề cám thấy buồn chán. Trước đây, tôi không biết rằng, một trò chơi mà tôi đã chán ngấy từ hồi nhô qua tay Mạt Mạt lại biến thành một thứ đồ chơi sinh động và đầy húng khởi như vậy. Cô ấy cười, tôi cũng không thể ngăn được khoe môi mình nhếch lèn theo. Trong lúc ngồi nhìn Mạt Mạt chơi thả diều, Uyển Nghi gọi điện cho tôi hai lần. Tôi ấp a ấp úng nói rằng đang đi chơi cùng một người bạn. Tôi vốn không khéo léo trong việc nói dối, sở Uyên Nghi phát hiện ra nên vội vàng tắt máy.
Nghĩ tới Uyển Nghi, tỏi lại cảm thấy đôi chút rầu rĩ.
Dùng lúc đó, cánh diều của Mạt Mạt đã bay lên cao. Con diều hình đầu hổ dược làm bàng giấy của chúng tôi, cuối cúng cùng đã tìm được một chỗ đứng tít tận trên không trung bao la. Mạt Mạt đắc ý cầm sợi dây diều chạy lại bên tôi, chờ đợi ở tôi một lời khen ngợi.
Tôi nói với cô ấy như đang nựng một đứa trẻ: "Giỏi quá, mau cởi áo khoác ngoài ra, không lại bị cảm đấy".
Mạt Mạt ngoan ngoãn cỡi bỏ lóp áo khoác ngoài, cò ấy mặc chiếc áo thun màu trang ngà ở bôn trong, tay áo xắn cao, lộ hai cánh tay trắng nõn nà. Sau đó, cò ấv lại cời đòi giày cao gót màu đỏ ra, đưa dây diều cho tôi cầm, đề chân trần nằm ngay xuống thảm cỏ, bên cạnh tôi, luôn miệng kêu mệt quá. Mạt Mạt chống đôi chân dài, săn chắc của mình lên, bầu ngực phập phồng nhô lèn rồi hạ xuống theo từng nhịp thở, đôi môi hồng khe khẽ cong lên, hàng mi khép hờ chốc chốc lại rung rinh...Nhìn Mạt Mạt lúc đó thật trẻ trung, tươi vui. Cô ấy nằm ngay cạnh tôi, trông giả bộ thướt tha dịu dàng nhung lại khiến người ta không thế xoa đi ham muốn dục vọng, đó chính là một sự báng bổ.
Mạt Mạt nhắm mắt lại hỏi tôi, anh có vui không?
Tôi nói tôi rất vui, tôi hỏi lại cô ấy, thế còn em?
Mạt Mạt quay sang nhìn tỏi, hai mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng mặt trời, chân thành bày tỏ sự biết ơn: "Cảm ơn anh, dã lâu rồi, em chưa được vui như thế này".
Tôi nói, "Ngốc ạ, cám ơn gì cơ chứ".
Sau đó, Mạt Mạt nhắm mắt lại, xa xăm hồi tường lại: "Còn nhớ, lúc em còn nhỏ, khi mẹ vẫn còn sống, mẹ thường dưa em đi chơi thả diều, hồi đó, em cũng có một con diều hình đầu hổ. Con diều đó là do mẹ em tự làm, nó còn dẹp hon những chiếc diều bày bán bày giờ. Trôn bãi cát cạnh bờ sông, em cũng chạy qua chạy lại như thế này, con diều thường quay vòng vòng, không bay lên cao được nhưng em lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trẻ con thường vô lo vô nghĩ, không biết vì sao cứ chạy qua chạy lại như vậy cũng đã thấy vui rồi". Cô ấy quay sang nhìn tôi một cái rồi tiếp lục nham mắt lại, "Anh rất giống với mẹ em, ha ha, mẹ em cũng như vậy, mẹ rất nho nhã yếu ớt, không bao giờ chạy theo em, mẹ thường ngồi một chồ nhìn em chạy qua chạy lại, ánh nhìn không bao giờ rời khỏi người em. Mỗi lần quay lạinhìn mẹ, em đều thay mẹ đang nhìn em gật gật đẩu, động viên, dùng khẩu hình nói với em rằng "Con gái mẹ giỏi quá". Trên tay mẹ luôn là những đồ ăn ngon. Em chạy mệt rồi, liền chạy về bèn mẹ...mẹ giúp em lau mồ hôi, dưa nước cho em...giống như anh...Cám ơn anh...Dù rằng mẹ em chưa bao giờ cùng chơi với em, nhưng em cũng dã rất vui và cảm thấy thật an long.. Bời em biết rằng, mẹ lúc nào cũng ở bôn cạnh em, chỉ cần ngoảnh dầu nhìn lại, là em có thế thấy hình ảnh của mẹ...dang chờ đợi em, đang nhìn theo em...em cười, mẹ cũng cười theo...em giống như một cánh diều đang bay lượn trong gió, còn trong tay mẹ là sợi dây gắn kết giữa mẹ và em, dù em có chạy bao xa đi nữa, mẹ chỉ cần thu sợi dây lại, em đã có thê quay về bên mẹ...em đã rất lo sợ nếu sợi dây đó đứt...đến hôm nay thì sợi dây đó đã đứt thật rồi...mẹ không còn nữa, sợi dày cũng chẳng thấy đâu, còn em, em không biết đã bị gió thổi cho phiêu bạt tận nơi nào rồi...không còn có thể quay trờ về bèn mẹ được nữa... . Lúc ấy, một giọt nước mắt trong vắt từ đuôi mắt Mạt Mạt chảy xuống, lăn vào trong tai. Tôi xót xa đưa tay lau giúp cô ấy.
Tôi hỏi cô ấy, "Em chạy qua chạy lại lâu như vậy có mệt không?".
"Mệt, càng mệt càng tìm lại được cảm giác từ thời thơ ấu! Em vẫn muốn được trài nghiệm lại một lần nữa! Em vẫn luôn hy vọng rằng, kí ức của mình chỉ có quãng thòi gian khi còn bé đó, có trời xanh mây trắng, còn có cánh diều của em, em cố gắng chạy di chạy lại, ánh diều sẽ có thế bay cao hơn, cao hơn...Nhưng tại sao,bây giờ em lại thay đổi, trở thành một con người như thế này...", Mạt Mạt khe khẽ thì thầm, dường như dang hỏi tôi, lại như đang tự hôi bản thân mình.
"Em không thay đổi mà, em vẫn là một cô bé ngoan, nếu không, sao anh có thể yêu quý em cơ chứ?", tôi an ủi cô ấy một cách chân thành. Mạt Mạt mím môi lại, không trà lời, dường như cười mà không phái cười.
"Thế hồi nhỏ, khi em thả diều bay cao rồi, chạy mệt rồi sẽ làm thể nào nữa?", tôi hỏi.
"Sà vào lòng mẹ, ngủ một giấc ngon lành! Ha ha ha..." Mạt Mạt nói xong, phá lên cười vui vẻ, còn tôi, tôi cũng bị lây nhiễm sự ngây thơ trong sáng dó, từ khuôn mặt đến suy nghĩ của tôi lúc đó, tất cả đều được bao phủ một vẻ đon thuần. Tôi ỏm cỏ ấy vào lòng và nói, em hãy ngủ một chút đi.
Sau đó, quá thực cô ấy dã ngủ thiếp di, gối đẩu lèn đùi tòi, một lát sau tôi đã nghe thấy tiếng thờ đều đặn của cô ấy. Tôi sợ ánh nấng mặt trời chiếu vào làm nhức mắt cô ấy bèn lấy tay che ánh
sáng. Tôi cũng sợ cô ấy bị nhiễm lạnh nén đã lấy chiếc áo khoác cô ấy vừa cởi ra, đắp lèn người cô ấy.
Ngay từ nho, tòi đã quen sống trong cánh có người phục vụ cơm ăn áo mặc. Trong tàm trí tôi, chỉ có người phục vụ tôi chứ tôi chưa bao giờ biết đến việc phải quan tâm tới người khác. Vậy mà lúc này đây, tôi đang cam tâm tình nguyện chăm sóc cho cô gái đang gối đầu lên đùi tôi ngủ một cách ngon lành. Tôi thấy mình như một thiếu niên mới lớn, lần đầu sa vào lưới tình, suy tính thiệt hơn, cẩn thận tỉ mỉ nhưng không kém phần ân cần, dịu dàng. Nếu không phái đã quen biết nhau từ kiếp trước, nếu không phải chút ân lình đã an táng cho nhau dưới tấtc đất vàng từ kiếp trước, sao tòi lại có thè có cách đối xử đặt biệt với cô gái này như vậy?
Mặt trời ẩn sau những đám mây rồi lại xuất hiện, khoe khuôn mặt cười rạng rỡ; gió lúc thổi lúc ngừng. Tỏi ngồi yên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm ánh hương tới giấc mơ đẹp của cỏ gái dang gối đầu trôn đùi mình kia. Nghĩ tới thân thô của Mạt Mạt, nghĩ tới những chỗ đau, bất hạnh không phải ai cũng biết mà cô ấy đã trài qua, chỉ cần một biểu hiện nho của cò ấy như khẽ nhãn mặt hay chau mày cũng đủ khiếb tôi thương cảm vô cùng. Nhìn điệu bộ ngủsay sưa một cách yên lành của cô ấy, thuần khiết như thể không chút tranh giành gì với thế sự, tôi có muốn thôi cũng không được.
Chắc hẳn cô ấy dã mệt lắm rồi, một mình cô ấy đã phải vật lộn bao nhiêu năm ròng trong cõi trần tục, một lần đi thà diều, tìm lại chút kí ức từ khi còn ở bên cạnh mẹ mới có dược một khoảnh khắc ổn định và an lành như vậy.
Tôi vốn dĩ vẫn cho rằng, mình không phải là một người đàn ông phong tình, nhưng sau khi gặp Mạt Mạt, tôi bỗng trờ nên nặng tình như vậy. Thực ra, trên thế giới này không có người đàn ông khô khan, chẳng qua họ chưa gặp được một nửa của mình mà thôi. Đợi đến khi gặp được rồi, dù có là người đà ông cứng rắn, máu lạnh đến đàu, họ cũng đều tự nguyện rơi vào đầm lầy "anh em thắm thiết" mà thôi.
Mạt Mại giống như một cày dày leo mòng manh, yêu kiều, nõn nà nhất trong mùa xuân này, cô ấy đã chọn một mảnh đất màu mỡ và mềm yếu nhất trong trái tim tôi, cứ miên man, vấn vít vươn dài.
Con diều giấy hình đầu hổ mà Mạt Mạt phải mất rất nhiều còng sức mới khiến nó bay lên cao dược giờ dã lắc la lắc lư roi xuống mặt đất phía xa kia, nơi tận cùng của ánh nhìn...Nghĩ đến việc Mạt Mạt tự so sánh mình là một cánh diều, tôi cám thấy vô cùng đáng yêu, bất giác mỉm cười một mình.
Giờ đây, Mạt Mạt vẫn là một cánh diều đang bay lượn mông lung trong gió, chi có điều, tôi cần mãi mãi nắm chặt sợi dây gắn kết với cô ấy trong tay.