n bộ thời gian ấy, chúng tôi để dành cho tình yêu.
Những lúc ăn tối xong, rỗi rãi không có việc gì, chúng tôi lại chọn một con đường ven đô có ít xe cộ qua lại để nắm tay nhau cùng đi bộ, đi rất xa dọc theo con đường rồi lại bắt taxi trở về nhà. Nghe ra thì có vẻ nhàm chán nhưng khi thực hiện lại cảm thấy vô cùng nồng thắm và thoải mái. Nhiều năm sau này, mỗi lần nhớ đến người bạn gái cũ Uyển Nghi, ký ức lại đưa tôi về với những buổi chiều tối tay trong tay dạo bộ dưới ánh đèn đường, cả hai cứ đi về phía trước, không có điểm dừng chân cuối cùng rồi cùng cất giọng ca vang. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, vung thật cao ra phía trước rồi vòng ra phía sau, hưng phấn cực độ. Hai đứa đều cảm giác như mình đang cùng di chuyển với chim mùa và gió vậy. Mặt trời sau khi lặn xuống, bầu trời như một tấm vải vừa bị nhuốm mực, nửa đỏ rực như máu, nửa lại biêng biếc xanh.
Uyển Nghi thường hay ngốc nghếch hỏi tôi một câu, nếu cứ đi như thế này, tới phía cuối cùng của con đường, nơi đó sẽ là nơi đâu.
Sau đó, chúng tôi thi nhau phát huy trí tưởng tượng của mình, đầu tiên, chúng tôi tưởng tượng ra đó là biển cả, cuối cùng, đáp án được chọn là Tây Tạng.
Bởi vì, cả hai chúng tôi đều mơ ước được đến Tây Tạng - vùng đất nơi trời đất mênh mông bao la, nơi thiêng liêng huyền bí như miêu tả trong truyền thuyết đó.
Tiếp theo sau, Uyển Nghi thường hát vang lên, cô ấy hát rằng:
“Nhìn kìa, nụ cười trên khuôn mặt anh sao mà rạng rỡ vậy,
Lòng đầy tự tin chuẩn bị xuất hành!
Em đã sẵn sàng, em đang đợi xuất phát,
Dùng tất cả sức mạnh mà em có được.
Vũ trụ này rốt cuộc lớn như thế nào,
Không ai biết được điều đó.
Ôi, em chỉ muốn được cùng anh xông pha!
Đã có hàng triệu, hàng triệu vì sao làm bạn,
Em không hề cảm thấy sợ hãi,
Chúng ta đều là những kẻ mạo hiểm.
Chỉ có một suy nghĩ duy nhất,
Tay nắm chặt tay tạo sức mạnh vô biên,
Mộng tưởng cũng khơi nguồn từ đó.
Nếu không trèo qua được đỉnh núi cao,
Vậy hãy cùng học cách bay lượn,
Cuộc sống là như vậy,
Dù khó khăn cũng phải quyết một phen!”
Uyển Nghi đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ nổi tên bài hát và tên ca sĩ hát bài đó. Tôi rất thích nghe giọng hát mềm yếu của Uyển Nghi, rằng hát như vậy mới lột tả được hết cảm xúc trong từng ca từ của bài hát.
Nghe vài lần rồi tôi cũng thành quen, cũng ngân nga hát theo Uyển Nghi.
Có nhiều khi, hai chúng tôi cứ mải miết đi, đi rất xa nhà từ lúc nào mà không ai hay biết. Đến lúc các vì sao đua nhau xuất hiện, hai chúng tôi mới cảm thấy chân tay mệt mỏi rã rời. Thế nhưng, con đường trước mắt vẫn còn dài hun hút, vẫn chưa thấy điểm tận cùng của con đường, nó giống như nỗi nhớ nhung của các cặp tình nhân, cứ liên miên kéo dài tới vô tận.
Những lúc ấy, chúng tôi bèn dừng lại đợi xe taxi để trở về nhà.
Lúc đợi xe, hai chúng tôi thường ngồi lên kè đá bên đường, rất nhiều lần, vì mệt quá, Uyển Nghi đã ngồi dựa đầu lên vai tôi, ánh đèn đường từ trên cao nhẹ nhàng lan tỏa, bao trùm lên hai chúng tôi. Thứ ánh sáng màu trắng ngà ấy như những giọt nước phun ra đều đặn từ đầu vòi nước, ào ào dội xuống nhưng lại vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng lan tỏa trên đầu chúng tôi, lan tỏa xuống đôi vai, xuống dưới chân, bao trọn chúng tôi trong thứ ánh sáng lung linh đó.
Hai đứa chúng tôi ngồi ở bậc đá ven đường, giống như hai thiếu niên không nhà không cửa, ở con đường ngoài rìa của thành phố huyên náo cùng diễn tưởng giấc mơ được lưu lạc tới cao nguyên Tây Tạng. Còn Uyển Nghi, cô gái đang gục mái đầu nhỏ xinh lên vai tôi kia đang đều đặn thở cùng với giấc ngủ. Tất cả đều vô cùng yên lặng, không có bất kỳ ham muốn gì, cũng chẳng có điều gì để mất.
Phần đầu cũng đã nói rồi, tôi không phải là mẫu đàn ông thích theo đuổi sự lãng mạn, nhưng trong quãng thời gian cắp sách đến trường của tôi ấy cũng đã có vài lần lãng mạn. Mà kỷ niệm cùng Uyển Nghi đi tìm nơi tận cùng của con đường ấy vẫn mãi mãi được lưu giữ trong ký ức của tôi về một thời đi học, mãi mãi không thể thay đổi màu sắc lãng mạn của kỷ niệm ấy.