- Mẹ tìm người xem rồi, chắc chắn là con trai. – MẹHải Châu cười tít mắt, lại còn huých tay bố Hải Châu - Này, ông đến tìm viện trưởng Trương của viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ trẻ em, bảo ông ta siêu âm 4D xem thế nào…
Trương Kiếm Long đang ngây người suy nghĩ, mấy ngày gần đây, một phó phòng trong cục bị kiểm tra. Nếu theo sợi dây này lên trên thì rất có thể sẽ kiểm tra đến chỗ ông. Là ai đang chơi mình đây? Ông nghĩ ra rất nhiều cái tên trong đầu rồi lại loại trừ rất nhiều cái tên. May mà tuef trước tới nay ông làm việc rất cẩn thận, có lẽ không để cho người khác nắm đằng đuôi. Ông đang tích cực tìm kiếm sự giúp đỡ, muốn kéo phó phòng này ra hoặc kiên quyết lôi anh ta vào nhưng liệu viện kiểm soát bắt được kẻ phạm tội thay có chịu để yên không? Ông nhìn Tiểu Tình, đột nhiên nghĩ đến Diệp Thuần. Hai cô gái đều lớn bằng nhau, một người đang vui mừng chuẩn bị làm cô dâu, làm mẹ. Một người thì cô đơn chờ đợi một người đàn ông đã lớn tuổi. Đột nhiên ông thấy có lỗi với cô gái ấy. Nếu có thể qua được kiếp nạn này thì sẽ để Diệp Thuần cao chạy xa bay còn mình nghỉ hưu. Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên bị vợ hỏi, Trương Kiếm Long buột miệng nói:
- Con trai hay con gái cũng được, tôi đều thích cả.
Tiểu Tình nhìn bố Hải Châu với ánh mắt cảm kích. Bố chồng tương lai đang ngồi dưới ngọn đèn chùm, khuôn mặt hiền từ giống phật Di Lặc. Lúc đang nói chuyện đột nhiên liếc nhìn Tiểu Tình, dáng vẻ như cười và không phải cười, trông rất kì lạ. Bỗng nhiên Tiểu Tình thấy sống lưng lạnh buốt.
Cả nhà quây quần ăn cơm, mẹ Hải Châu gắp cho Tiểu Tình rất nhiều thức ăn:
- - Ăn nhiều một chút, phải béo lên, sau này cho nhà họ Trương chúng ta một đứa cháu trai bụ bẫm.
Lại thế rồi, Tiểu Tình khẽ nhíu mày, miễn cưỡng đưa thức ăn lên miệng.
- Con nhìn con mà xem, không hiểu biết chút nào, lúc này phải ăn nhiều, ăn nhiều! – Mẹ Hải Châu nhìn Tiểu Tình chằm chằm.
- Mẹ.. mẹ cứ ăn đi, mẹ nhìn cô ấy như vậy, cô ấy đâu dám ăn? – Hải Châu trách móc, - Thời buổi này ai cũng đủ dinh dưỡng, chuyện sinh con cần phải thuận theo tựnhiên, ăn nhiều quá cũng không tốt. Một người bạn đại học của con, vợ nó chửa sinh đôi, nâng như nâng trứng, mỗi ngày uống bao nhiêu nước cũng phải đong đưa, kết quả đứa trẻ sinh ra bị bại não…
Mẹ Hải Châu lập tức quát:
- Mày im đi, Tiểu Tình ăn nhiều một chút là tốt, vốn dĩ nó đã gầy rồi, con gái bây giờ chỉ thích gầy, da bọc xương có gì là đẹp, ăn đi, ăn nhiều vào!
Trương Kiếm Long không bao giờ uống rượu khi ăn cơm ở nhà. Tối nay uống nửa chai Mao Đài, quay sang nói với Tiểu Tình:
- Con chú ý giữ gìn súc khỏe. đừng nghe lời mẹ Hải Châu, con trai hay con gái chúng ta đều thích!
Tiểu Tình vui mừng nói:
- Cảm ơn chú, cháu biết rồi!
Ăn cơm xong, Hải Châu đưa Tiểu Tình về nhà. Tiểu Tình nói với Hải Châu:
- Sao hôm nay em thấy bố anh là lạ thế nào ấy.
- Có thể là vui vì sắp được bế cháu trai.
- Cái gì mà cháu trai, cháu trai, khiến em thấy rất áp lực. Ngộ nhỡ sinh con gái thì mẹ anh ăn thịt em mất.
- Lại nói lung tung gì vậy, anh thích con gái. Con gái là người tình kiếp trước của bố, hihi. Đến lúc ấy anh thích người tình kiếp trước không thích em nữa.
- Anh dám? – Tiểu Tình hét lên rồi đánh Hải Châu.
- Ối ối, bà cô của tôi ơi, em đừng có mạnh tay quá. Bây giờ em là động vật trọng tâm được gia đình anh bảo vệ…
Trương Kiếm Long đã uống say, ngả người vào ghếsofa nói vẩn vơ:
- Mình à, tôi có lỗi với bà… Bà nhìn xem, thoắt cái tóc bà cũng bạc rồi, lưng cũng sắp còng rồi. Nếu tôi có thể vượt qua được cửa này, tôi sẽ nghỉ hưu… Nghỉ hưu để ở nhà với bà, đưa cháu trai đi chơi.
Mẹ Hải Châu bưng cốc sứ, khẽ nhấp một ngụm trà:
- Ông lại uống nhiều rồi, mau vào phòng ngủ đi. Hiếm khi ở nhà ông ăn cơm lại uống rượu, ông thật là!
- Tôi không buồn ngủ, tôi phải nói chuyện với bà, nói chuyện với bà, ngộ nhỡ có chuyện gì, hãy nhớ bà không biết gì. Nhà là do tôi trang trí, tôi mời nhà thiết kế rồi mời người trang trí, bà không biết gì cả, không biết gì cả! – Đột nhiên Trương Kiếm Long khẽ nói, đầu óc minh mẫn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Mẹ Hải Châu thấy lòng nhói một tiếng, bước lại nắm tay ông và hỏi:
- Có chuyện gì thế ông?
- Một cán bộ ở công ty bị kiểm tra, cấp trên đã phái một người kiểm tra xuống. Tôi đang thông qua các mối quan hệ trong tỉnh để dàn xếp. Bà đừng lo, sự việc vẫn có thể khống chế được, chỉ sợ ngộ nhỡ. Bà hãy nhớnhững gì tôi nói: Bà không biết gì cả!
Mẹ Hải Châu không nói gì, bàn tay run rẩy lấy thuốc trợ tim, hai chân run rẩy đi vào phòng ngồi trước Quan m Bồ Tát, ngồi xuống, cung kính vái ba vái, lúc ấy mới nói:
- Lão Trương, tôi sẽ đi cùng ông, bất kể là nơi nào!
Trương Kiếm Long rớt nước mắt, ông vuốt ve bàn tay của vợ và nói:
- Bà nghĩ gì thế? Nhất định tôi sẽ bảo vệ bà. Những lời này năm hai mươi tuổi tôi đã nói với bà, Trương Kiếm Long tôi nói lời là giữ lời. Chúng ta sắp có cháu trai rồi, bà còn phải trông cháu cho Hải Châu nữa! Đừng sợ, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, hãy tin tôi.
Dưới ánh đèn ám áp, bố mẹ Hải Châu ngả đầu vào nhau, chiếc đồng hồ ở góc tường tích tắc tích tắc, một tuần nữa là kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới của họ.
3
Nhờ vào sự tính toán và lo liệu về mọi mặt, cuối cùng, phó phùng bị kiểm tra đã thuận lợi trở về, tất cảmoi người đều thở phào. Trương Kiếm Long cũng thấy nhẹ cả người sau bao ngày mất ăn, mất ngủ. Ông gọi điện cho Diệp Thuần:
- Em đợi tôi ở nhà, hết giờ làm tôi đưa em đi ăn sushi.
Vừa nghe thấy giọng nói của ông là Diệp Thuần biết ông không có chuyện gì. Cô nũng nịu:
- Không đâu, em muốn ăn lẩu.
- Được được được, lẩu thì lẩu! – Trương Kiếm Long cười rồi cúp máy.
Diệp Thuần nghe điện thoại rồi bắt đầu trnag điểm thay quần áo để gặp người đàn ông này. Điều nàu đã trở thành điểm sang duy nhất trong cuộc sống của cô hiện nay. Cô soi mình trong gương, dùng phấn che đi làm da tái xanh, dung bút kẻ long mày tô đậm màu sắc và đường cong của đôi lông mày, dung mascara làm đôi mắt to và có thần hơn.
Hết giờ làm lại nhận được điện thoại của cấp trên, nói là phải tăng cường công tác bảo hộ điện lực, ngày hôm sau phải mở cuộc họp khẩn cấp, yêu cầu Trương Kiếm Long tham dự và phát biểu. Chẳng còn cách nào, Trương Kiếm Long vội vàng nhờ thư kí viết báo cáo, viết xong lại phải sửa chữa, đến tận hơn bảy giờ mới về. Gần như cứ cách mười phút Trương Kiếm Long lại nhắn tin cho Diệp Thuần: “Cưng ngoan, sắp đến rồi.”
Làm việc xong, Trương Kiếm Long vội vàng đi đón Diệp Thuần. Đang đi trên đường, một chiếc BMW màu đỏ bất ngờ phóng lên, chặn chiếc Audi của Trương Kiếm Long lại. Trương Kiếm Long phanh kít một cái, sợtoát mồ hôi, xuống xe định chửi, vừa nhìn biển số xe, bỗng chốc thấy da đầu tê nhức. Đây là xe của Triệu Vân. Quả nhiên Triệu Vân chậm rãi ấn cửa xe:
- Tổng giám đốc Trương, sao lại có hứng thú đích thân lái xe thế này?
Trương Kiếm Long chỉ cso thể mỉm cười và nói:
- Cách cô tiếp đón người khác thật đáng sợ!
Nụ cười quen thuộc khiến Triệu Vân chóng mặt. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại, nhìn ông với ánh mắt thách thức:
- Tổng giám đốc Trương rất bận, chỉ có cách này mới thu hút sự chú ý của tổng giám đốc thôi.
Trương Kiếm Long biết Triệu Vân đang trách mình. Ông không muốn xung đột với cô ta, thế nên xoa dịu không khí:
- Dạo này cô khỏe không?
- Tôi không khỏe. – Triệu Vân ngồi ở ghế lái, nhìn Trương Kiếm Long chằm chằm.
Bỗng chốc Trương Kiếm Long có chút ngượng nhịu. Ông nhìn đồng hồ rồi bật cười:
- Đừng giận dỗi nữa được không? Tôi phải đi đón một người bạn, hay là em đi cùng tôi?
Không ngờ Triện Vân lại khởi động xe:
- Đi, ở đâu?
Trương Kiếm Long thầm than phiền trong lòng nhưng không thể biểu lộ ra mặt, đành phải nói một câu:
- Đi theo tôi
Sau đó ông quay người đi lên xe. Thực ra ông cũng không biết đi đâu, vòng vèo trên đường, cuối cùng đến hội quán Lam Sơn. Trên đường đi ông gọi điện thoại cho Diệp Thuần: “Cưng à, tôi có việc không thể đến được. Đừng giận nhé, em chon cho mình một món quà đi, tôi thanh toán, coi như tôi đền em, được không?”
Diệp Thuần đã trang điểm thay quần áo xong xuôi, chờ mãi chờ mãi cuối cùng chỉ thấy thất vọng. Cô khẽđáp mọt tiếng rồi cúp máy nhưng trái tim lại buốt giá như chìm xuống đáy biển. Cô lấy nước tẩy trang, xóa hết lớp phấn trên mặt… xóa được một nửa, một hàng nước mắt trên mặt rơi xuống.
TTT
Trương Kiếm Long và Triệu Vân lái xe của mình đến hội quán Lam Sơn. Quả nhiên nơi đây vẫn vắng khách như xưa, Trương Kiếm Long thở phào.
Đối diện với Triệu Vân, Trương Kiếm Long che tay lên miệng khẽ ho một tiếng:
- Xin lỗi tôi…
- Không có gì là có lỗi hay không có lỗi, em và anh đều trưởng thành rồi! – Triệu Vân ngắt lời ông – Thực ra anh không hẹn bạn đúng không? Anh cũng không ngờ là em sẽ đi theo anh đúng không?
- Em hiểu lầm rồi, em nghĩ nhiều rồi, lúc lái xe tôi nhận điện thoại, người bạn nói có việc bận. – Trương Kiếm Long có chút khó xử, vội vàng giải thích.
Triệu Vân nhìn Trương Kiếm Long với ánh mắt “em biết mọi chuyện”, sau đó cô cúi đầu:
- Nhất định là anh chán em rồi đúng không? Em cũng thấy chán bản thân mình lắm, thậm chí em còn thấy mình hèn hạ. Em phải cố gắng lắm mới kìm chếđược mình không tìm anh, gọi điện cho anh. Hôm nay gặp anh là sự ngẫu nhiên và cũng là điều tất nhiên, bởi vì ngày nào tăng ca em cũng đi vòng quanh công ty anh, có phải là em rất ngốc, đúng không?
Trương Kiếm Long nghe vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên và xúc động. Ông thấp giọng nói:
- Xin lỗi…
- Hôm nay, thực ra lúc đó chờ đèn đỏ ở đường Quảng Châu em đã nhìn thấy anh rồi. Em đi sau anh, lúc nào cũng đỗ ngang với anh ở bên phải. Em hy vọng anh có thể nhìn thấy em, chào em một tiếng, nhưng anh luôn tỏ ra vội vã. Anh nhìn về phía em rất nhiều lần nhưng không phát hiện ra em. Không phải em muốn quấn lấy anh, em chỉ có một số lời muốn giải thích rõ ràng… Em không biết rốt cuộc anh có thái độ gì? Chúng ta kết thúc rồi sao? Chỉ cần anh nói ra một tiếng “phải”, em lập tức bỏ đi, từ bây giờ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước tầm mắt của anh… - Triệu Vân nói rồi, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, cô cố gắng kìm nén nói hết câu.
Trương Kiếm Long không biết phải nói gì. Ông nhìn bàn tay cầm cốc cà phê của Triện Vân run run liền đưa tay nắm lấy tay cô, cảm thấy bàn tay cô lạnh buốt.
Lúc ấy một người đàn ông mặc complet tối màu xuất hiện cạnh bàn ăn của họ:
- Chào tổng giám đốc Trương!
Trương Kiếm Long sững người, lập tức đứng dậy như bị điện giật, cung kính giơ hai tay:
- Thư kí Châu, xin chào!
Triệu Vân thở dài, rụt tay lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông lúc nãy còn dịu dàng như dòng suối trở mặt như trong phim, quay mặt một cái là hèn hạ nhỏ mọn, cô thấy ghê tởm.
- Đây là trưởng phòng Triệu phụ trách phòng quảng cáo của tạp chí thời trang. – Trương Kiếm Long ngượng ngùng giới thiệu. Triệu Vân miễn cưỡng đứng dậy, mỉm cười với vị lãnh đạo mà mình không biết.
Lãnh đạo chỉ gật đầu, không nhìn Triệu Vân, quay sang với Trương Kiếm Long:
- Tôi có vài lời muốn nói với cậu.
Ông ta nói rồi đi thẳng về phía trước. Trương Kiếm Long vội vàng