Hai người bên trong cánh cửa, một người tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch run rẩy thu mình trong chăn, một người quàng khăn tắm phụ nữ, mặc áo tắm phụ nữ, run rẩy ngồi trên ghế sofa. Mẹ Tiểu Tình chỉ tay vào Hải Châu, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau mới nói một câu khiến đất trời đảo lộn, quỷ thần khóc than: “Chúng mày… chúng mày dám dâm loạn với nhau!”
1
Hải Châu đột ngột quay về khiến Tiểu Tình vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa tức giận. Ngạc nhiên vui mừng dĩ nhiên không cần giải thích, Tiểu Tình giận vì anh không bàn bạc với mình mà từ bỏ công việc tốt như thế.
- Yên tâm, không có ô dù, anh vẫn có thể tìm được công việc tốt! – Hải Châu rất tự tin.
Nhưng một người không có ô dù như Tiểu Tình biết rất rõ, khi lăn lộn trên con đường dự nghiệp, tự tin dĩ nhiên rất quan trong nhưng một ông bố có quyền có thếdường như con quan trọng hơn. Hơn nữa tự tin có thểrèn luyện bồi dưỡng, còn việc có một ông bố như thếkhông phải ai muốn cũng được.
Tối hôm ấy, Hải Châu xách va li về nhà. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lí để hứng chịu cơn giông tố.
Bố Hải Châu không có nhà, mẹ thấy con trai quay vềtưởng con đi công tác ngang qua nhà nên vô cùng vui mừng, ân cần hỏi han. Những lời nói đã đến miệng rồi lại trôi xuống. Hải Châu ăn bữa tối, ngồi trên ghế sofa nói chuyện với mẹ.
Vừa phát xong chương trình thời sự trên tivi thì bốvề. Rõ ràng đây không phải là phong cách quả ông. Thấy Hải Châu ở nhà, bố Hải Châu không hề tỏ ra ngạc nhiên, nghiêm mặt nói một câu:
- Theo bố vào thư phòng!
Hải Châu lập tức biết rằng bố đã biết chuyện mình xin thôi việc. Đột nhiên anh thấy rất buồn: Dường nhưtừ nhỏ đến lớn mình không hề có bí mật. Hồi nhỏ chơi đùa với các bạn ở trường, làm vỡ cửa kính. Vẫn chưa tan học, mẹ đã vác một tấm kính mới đến trường. Hồi đăng kí nguyện vọng vào cấp ba, ý kiến của bố Hải Châu là trường cấp ba nổi tiếng nghiêm khắc nhưng Hải Châu một lòng muốn học trường năng khiếu âm nhạc. Anh giấu bố mẹ lén thay đổi nguyện vọng, cứ tưởng rằng thần không biết quỷ không hay nào ngờ nguyện vọng vừa mới gửi xuống nhà trường, bố như có mắt thần lập tức thông báo cho thầy giáo sửa lại. Điểm sàn của trường kia cao hơn. “Cao cũng không sợ, chúng ta tìm người!” Mẹ Hải Châu nói.
Vẻ mặt như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện của bốkhiến Hải Châu nảy sinh tâm lí muốn làm phản. Anh lềmề đi theo bố lên thư phòng ở tầng hai.
- Con không nói một lời mà tự ý thôi việc như thế à? – Bố Hải Châu hạ thấp giọng nhưng không giấu được vẻ tức giận.
Hải Châu cúi đầu không nói gì.
- Có phải con bé kia dạy con không? – Bố Hải Châu lại hỏi.
- Cái gì ạ? – Hải Châu phản bác – Đây là chủ ý của con, không liên quan đến người khác. Con không muốn chuyện gì cũng phải dựa vào bố mẹ, tự con có thể tìm được công việc tốt.
- Không dựa vào bố mẹ, không dựa vào bố mẹ mày có lớn được bằng ngần này không? – Bố Hải Châu gần như muốn đập bàn.
- Chính vì con đã lớn thế này rồi, không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào bố mẹ! Cho dù con đến một nơi xa như Côn Minh thì vẫn ở trong sự kiểm soát của bố. Con biết ngay cả chuyện buổi tối con đến quán bar, giám đốc của con cũng gọi điện báo cáo với bố. Bố, xin bốhiểu cho con, con cũng muốn có không gian riêng của mình!
- Tao biết! Hứ, tao biết ngay mà! – Bố Hải Châu tức giận – Mày đừng có nói với tao nhiều như thế, tao chỉbiết chắc chắn là con bé kia dạy mày. Đứa con trai ngoan ngoãn của tao đã bị làm cho hư hỏng! Tao bảo người ta cử mày đi Côn Minh… - Bố Hải Châu nhận ra mình lỡ lời nên dừng lại.
- Cái gì! Thì ra con đi Côn Minh cũng là do bố sắp đặt? – Hải Châu hét lên.
- Xem ra con bỏ việc là đúng. – Hải Châu lạnh lùng nói.
- Mày là thằng ngu, sau này sẽ có ngày phải khổ sở.
- Con có khổ sở cũng không cần bố mẹ bận tâm.
- Mày cút đi cho tao!
- Cút thì cút!
TTT
Hải Châu và bố gần như trở thành kẻ thù. Mẹ Hải Châu không hiểu rõ sự tình, từ sáng đến tối chỉ hỏi:
- Kì nghỉ đến khi nào thì kết thúc? Con đến Côn Minh lâu như vậy rồi, rốt cuộc đã cắt đứt với con bé kia chưa? Thà đau một lần còn hơn, con cũng không còn ít tuổi nữa, đừng…
Hải Châu cảm thấy không thể ở lại căn nhà này được nữa. Nhân lúc bố không có nhà, anh lấy cớ nói với mẹphải quay lại Côn Minh rồi xách vali chạy đến chỗ bạn gái.
Tang Tiểu Tình thấy không thỏa đáng:
- Người nhà anh vốn đã không thích em, anh lại chạy đến đây như lánh nạn thế này, mẹ anh lại càng hận em.
- Dù sao thì anh cũng chẳng còn nơi nào, em không thể giống bố anh đuổi anh đi được. – Hải Châu lầm lì nhét vali xuống gầm tủ rồi nằm xuống giường.
Củi lửa gặp nhau sẽ làm bùng lên đám cháy. Đôi tình nhân trẻ quấn lấy nhau, làm cho chiếc giường thô sơtrong nhà kêu cọt kẹt cọt kẹt, chân giường cọ sát với sàn nhà, phát ra âm thanh rung trời.
Lúc nghỉ giữa giờ, Tiểu Tình hỏi Hải Châu:
- Nói đi, anh muốn tìm người vợ như thế nào?
Hải Châu làm ra vẻ suy tư:
- Anh á? Anh muốn tìm một người đầy đặn, ngực căng mông nở, một mình anh ôm không được, giống như tàu thủy, nằm lên trên êm ái, xoay người cũng không bị rơi xuống.
Tiểu Tình không kìm nén được bật cười, vừa cười vừa bò lên người Hải Châu:
- Thế thì em phải tìm một người chồng giống nhưtàu sân bay, không chỉ xoay người không rơi xuống mà có lăn cũng không vấn đề gì.
Diệp Thuần ở phòng bên cạnh lấy bông bịt tai, muốn chờ cho hai người yên tĩnh. Nào ngờ hai người còn hơn cả mới cưới, tình cảm mãnh liệt, đợt sóng này chưa dứt lại đến đợt sóng khác, giống như động cơ không bao giờngừng nghỉ.
Mặn nồng đến tận hai rưỡi đêm, hai người mới thỏa mãn và kiệt sức, nằm đờ ra giường, ngay cả sức để đi tắm cũng không còn. Hai người cứ ôm nhau như thế rồi ngủ thiếp đi, rất dễ chịu, không hề có một giấc mơ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Hải Châu dậy sớm đi mua sữa đậu nành, quẩy và cháo. Sữa đậu nành rót vào cốc thủy tinh có ống hút, quẩy đạt trên bát cháo, cạnh bát là đôi đũa xếp ngay ngắn, còn có bốn món ăn kèm. Thấy Tiểu Tình vừa mở mắt, Hải Châu lập tức chuyển chiếc bàn nhỏ đặt laptop lên giường, bày bữa sáng lên bàn, còn lấy cả giấy ăn. Tiểu Tình cảm thấy rất thỏa mãn, ăn gì cũng thấy ngon, còn ngỡ mình là công chúa.
Công chúa nhất thời nổi hứng, chạy đi siêu thị mua hai khay thức ăn, mặc tạp dề bận rộn trong bếp suốt cảbuổi sáng, bưng ra hai đĩa thức ăn đen sì.
Hải Châu lấy hết dũng khí nếm thử, lập tức bị chấn động. Thấy Tiểu Tình nhìn mình với vẻ mặt chân thành, anh nghiêm túc hỏi:
- Em muốn anh nói thật hay nói dối?
- Dĩ nhiên là nói thật rồi.
- Trên thế giới này còn có món ăn nào khó ăn hơn món này không?
- Nếm thử món này xem.
- Trời ơi, đúng là có thật. – Hải Châu muốn khóc.
Buổi chiều, đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau đi dạo phố, ăn vặt, đến khu vui chơi đi xe đạp đôi, cưỡi ngựa, chèo thuyền… Buổi tối đi ăn lẩu, cho rất nhiều ớt, ăn mới đã.
Thấy đôi tình nhân đi ra khỏi cửa, Diệp Thuần lập tức nằm xuống giường ngủ bù. Vừa mới ngủ điện thoại đã réo không ngừng, cứ như là đòi mạng vậy. Môi trường sống thật khắc nghiệt. Diệp Thuần ngồi bật dậy nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia là Triệu Vân:
- Diệp Thuần à, tôi tìm Tang Tiểu Tình.
Diệp Thuần suýt chút nữa thì ngất xỉu, cô tìm Tang Tiểu Tình, gọi điện thoại cho tôi làm gì? Nhưng vẫn phải ôn hòa giải thích:
- Trưởng phòng Triệu ạ, tôi không ở cũng Tiểu Tình. Bạn trai cô ấy đến, họ đi dạo phố rồi.
- Bạn trai của Tiểu Tình? – Triệu Vân thấy lòng nhói một tiếng, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra - Ồ, chả trách tôi gọi điện cô ta không nghe máy. Khi nào cô ta về cô nói với cô ta một tiếng, bảo tôi tìm nhé!
Sau khi cúp máy, Diệp Thuần không thể ngủ được nữa. Đúng là ngày thứ bảy tẻ nhạt và vô vị. Cô bò dậy, để lại lời nhắn cho Tiểu Tình rồi thay quần áo, đến câu lạc bộ thể dục thẩm mĩ.
Buổi tối, Tiểu Tình và Hải Châu về nhà, nhìn thấy lời nhắn của Diệp Thuần để lại, giấy trắng mực đen, câu trên là “Triệu Vân gọi điện tìm cậu”, câu dưới là “Lần sau xin hãy hạ thấp âm lượng.”
Đôi tình nhân đỏ mặt, khoái cảm lại trào dâng trong lòng, liền đóng cửa hôn nhau. Lần này rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, tiếng rên rỉ cũng cố kìm nén, cảm giác như đang vụng trộm, vì thế càng kích thích hơn. Tiểu Tình để lại vết cào trên lưng Hải Châu, trên vai cô cũng lưu giữ rất nhiều vết môi.
Ngày hôm sau, hai người ngủ mê mệt, trong lúc mơmàng, Tiểu Tình nghe thấy tiếng “reng reng reng reng”.
- Đi nghe điện thoại đi! – Tiểu Tình lay người Hải Châu.
- Kệ nó! – Hải Châu xoay người lại.
Tiếng “reng reng reng reng” không ngừng vang lên. Tiểu Tình khó chịu thò một tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại không dây trên tủ ở đầu giường.
“Alo” một tiếng, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút. Tiểu Tình chợt bừng tỉnh, không phải điện thoại mà là chuông cửa. Cô áp tai nghe, thấy không có động tĩnh gì, lại xoay người chui vào trong chăn.
- Tao? Mẹ mày đây? Mấy giờ rồi mà còn ngủ? – Đầu dây bên kia càng tức giận hơn.
Chết rồi! Lần này thì Tang Tiểu Tình hoàn toàn tỉnh táo, nhảy xuống giường, lật chân, lôi Trương Hải Châu không một mảnh vải che thân ra ngoài:
- Nhanh nhanh, mau trốn đi, mẹ em đến!
2
Mép Hải Châu vẫn còn dính vệt nước bọt, sau lưng thì một đường ngang, một đường dọc, giống như vở ô ly viết chữ hồi còn nhỏ. Anh cũng hốt hoảng, luống cuống tìm quần áo, khẽ kêu lên thảm thiết:
- Trốn ở đâu? Em bảo anh trốn ở đâu?
Chuông cửa vẫn réo không ngừng, Tiểu Tình sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, bí bách đến nỗi muốn đẩy Hải Châu xuống qua cửa sổ tầng năm.
Tiểu Tình dập vào đầu một cái rồi chui ra, gõ cửa phòng Diệp Thuần. Diệp Thuần ngái ngủ vừa mới hé cửa, Tang Tiểu Tình đã đẩy Trương Hải Châu chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi vào trong, nhân tiện ném chiếc khăn tắm vào, không kịp nói một lời mà đóng sầm cửa lại.
Cô đi chân đất chạy về phòng, mặc chiếc áo tắm, chạy đông chạy tây, nhét quần áo, máy tính, giày thểthao của Hải Châu vào tủ quần áo với tốc độ nhanh nhất. Lúc ấy mẹ Tiểu Tình đứng ngoài cửa chỉ muốn tìm thứ gì đó đập cửa.
Mẹ Tiểu Tình vừa vào cửa đã giống chú chó nghiệp vụ với cái mũi thính nhạy, cảnh giác lượn đi lượn lại trong phòng, lại còn lật ga trải trường của Tiểu Tình, quan sát kĩ lưỡng giống như muốn tìm ra manh mối phạm tội.
Tiểu Tình quấn chặt khăn tắm, chăm chú theo dõi từng hành động của mẹ. Trong hơn hai mươi năm đấu trí, Tiểu Tình biết trước mặt mẹ, càng có vấn đề thì càng không thể có tật giật mình, càng phải hùng hồn nói đến cùng, dùng khí thể áp đảo mẹ.
Vì thế khi mẹ Tiểu Tình hỏi con gái với giọng đầy nghi ngờ:
- Làm cái gì vậy? Sao mãi mới ra mở cửa?
Tiểu Tình lớn tiếng:
- Mẹ không biết chủ nhật con phải ngủ nướng à? Mẹkhông thèm nói một câu mà đã đến rồi! Mẹ đến làm gì? Điều tra hay bắt quả tang?
Quả nhiên mẹ Tiểu Tình bị trấn áp, ngượng ngùng nói:
- Mẹ đến thăm mày mà, lâu lắm rồi mày không vềnhà.