ạnh lẽo, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, cô kéo anh, thở hổn hển nói: "Tô Nam, anh bình tĩnh một chút có được hay không? Em cùng anh ấy. . . . . ."
"Im miệng!" Tô Nam rống lên một tiếng, An Nhiên ngậm miệng. Anh lôi cô vào trong ngực, điên cuồng hôn cô, gặm cắn cánh môi lạnh lẽo của cô, "Đừng nói!"
Tay An Nhiên chống đỡ ô từ trong tay rơi xuống, cô chết lặng bị anh hôn, nói không rõ là cảm giác gì. Tô Nam buông môi cô ra, đầu chống đỡ lên vai cô, lẩm bẩm nói: " Dáng vẻ anh rất khó coi phải không? Là anh không có bản lãnh, trong tay Nam Tịch Tuyệt nắm chứng cứ ba anh tham ô, ba anh trải qua hơn nửa đời người rồi, anh không thể để cho ông ấy có chuyện."
Chuyện đến như vậy rồi, anh còn có tư cách gì mà nói với cô: bắt đầu lần nữa?
An Nhiên giơ tay lên ôm anh, an ủi khẽ vuốt lưng đang run rẩy của anh, "Tô Nam, chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, công việc nơi đó không thích, liền sa thải. Em thích dáng vẻ trước kia của anh, không cần vì em mà đem mình thay đổi hoàn toàn, không đáng giá. Em chưa bao giờ trách anh, anh vì em làm nhiều như vậy, chịu cho Lâm Lâm một mái nhà, em rất cảm kích anh. Chúng ta về sau, làm bạn bè tốt."
Nhớ tới mình trước kia còn có thể ghét bỏ nữ chính trong phim ảnh kiểu cách, nhưng đến mức này, cô có thể nói cái gì? Nói không bao giờ nữa gặp nhau? Nói chúng ta vẫn còn ở cùng nhau? Cô vì con gái mình mà tiếp nhận người đàn ông mà cô không yêu, chuyện này có một lần là đủ rồi. Cô cũng không cần thiếu Tô Nam quá nhiều nữa. Một Khâu Thiểu Trạch đã chết, một Nam Tịch Tuyệt đối với cô yêu hận lẫn lộn, còn có anh, người cô đều vác không nổi rồi.
Tô Nam không hiểu lời nói của cô, chỉ là ôm cô thật chặt, hôn cái trán cái mặt cái mày của cô. Anh không cam lòng!
An Nhiên thấy xa xa có hai chiếc xe hơi màu đen lái vào cửa chính chung cư, hướng về bọn họ tới. Xe dừng lại sát sau lưng Tô Nam, tung tóe nước bùn lên cả người anh.
An Nhiên trực giác có chuyện không tốt, ngẩng mắt nhìn cửa sổ nhà mình, vừa hay nhìn thấy Nam tịch tuyệt đứng ở phía trước cửa sổ .
"Đi mau." An Nhiên lôi kéo Tô Nam chạy đi, nhưng đã không kịp rồi. Từ trong xe xuống sáu bảy người, đều mặc tây trang màu đen, An Nhiên thậm chí nhìn thấy bên hông bọn họ có súng.
"Các ngươi làm gì, buông anh ấy ra!"
Trong mưa to, An Nhiên phát hiện tiếng hét của mình nhỏ đi rất nhiều, cô giống như muốn biến thành người điếc.
Tô Nam bị một báng súng đập sau ngáy làm hôn mê, mấy người gọn gàng mà đem anh nhét vào trong một chiếc xe. Một người lưu lại ngăn trở An Nhiên, còn cố gắng che dù cho cô. Người trong xe phía sau xuống động tác nhanh chóng lên lầu.
"Các ngươi muốn làm cái gì?" An Nhiên đột nhiên hiểu ý đồ của bọn họ, cô liều mạng kêu Nam tịch tuyệt, "Mang người của anh đi, để cho bọn họ cút!"
Nam Tịch Tuyệt rất nhanh xuống, trong ngực anh ôm Lâm Lâm đã ngủ. Lâm Lâm bị quấn cực kỳ chặt chẽ, xem ra giấc ngủ rất sâu. Mấy người che chở anh, không cho một giọt mưa dính vào cô bé.
"Nam Tịch Tuyệt, anh định làm cái gì với con gái của em? Đặt bảo bối xuống! Đưa bảo bối cho em!" An Nhiên đi đến đoạt lấy con gái, lại bị người phía trước mạnh mẽ cản cô lại.
Nam Tịch Tuyệt không để ý đến cô, đem Lâm Lâm cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong xe, phân phó mấy người tới đấy: "Coi trọng con gái của tôi, đưa đến nhà mới ở thành phố S cho Aron, thiếu một cọng lông tơ bảo bối, tôi tự tay phế các ngươi!"
Mấy người cùng nhau rùng mình một cái, nói "Vâng" , động tác lưu loát lên xe.
Người lúc trước ngăn An Nhiên cũng đi theo lên xe, An Nhiên liền xông ra, rồi lại bị Nam tịch tuyệt cản lại, anh ôm lấy eo cô vác ở trên đầu vai, sải bước mang theo cô đi vào nhà.