quá mức tỉnh táo khiến An Nhiên có chút sợ hãi, cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế chạy xuống lầu.
Nhập Hồng làm trứng chiên cùng bánh tráng, rót sữa tươi cho mình cùng An Nhiên, thấy An Nhiên đứng ở bên cạnh bàn ăn sững sờ, gọi cô ngồi, "Ăn cơm trước."
An Nhiên lo lắng nhấp một hớp sữa tươi, nhìn trứng gà chiên vàng trong bàn ăn, lại không nuốt trôi.
Nhập Hồng sau khi ăn xong, nói với cô: "Nhiên Nhiên, mẹ suy nghĩ một đêm, quyết định đem An thị bán đi. Con trước nghe mẹ nói hết lời." Bà hít một hơi thật sâu, "Ba con phạm phải những chuyện kia, cũng đủ khiến ông ấy phải ngồi tù mấy chục năm, nói thật, hiện tại mẹ rất hận ông ấy, con cũng không cần trông cậy vào mẹ sẽ đi giúp ông ta tìm luật thoát tội. Mấy năm đầu Khâu Thiếu Trạch vào ở , An thị đã sang tên cho hai mẹ con mình. Hôm nay ba con xảy ra chuyện, mấy ngày nay cổ phiếu của An thị rớt lợi hại, không có ông ấy, tự mẹ cũng không chống đỡ được. . . . . . . Mẹ dẫn con trở về Trung Quốc, lúc này nên rời đi thôi. Ba con về sau như thế nào, tự ông ta cầu phúc thôi"
"Con không muốn!" An Nhiên không dám tin nhìn Nhập Hồng, "Mẹ muốn bỏ mặc ba con sao?"
Nhập Hồng cúi đầu đùa nghịch miếng trứng còn dư lại trong đĩa, "Con bảo mẹ phải giúp ông ta như thế nào? Bảo lãnh ra ngoài, sau đó lại trơ mắt nhìn ông ta phản bội mẹ sao?"
An Nhiên nói không ra lời. Cô hiểu, hiện tại tất cả lời biện hộ cho An Diệc Bác cũng giông như gián tiếp làm tổn thương Nhập Hồng, chỉ là, sự việc đến quá đột nhiên lại có chút kì lạ, "Mẹ, nhà chúng ta chắc chắn là bị người khác gài bẫy, trước tiên đem ba bảo vệ ra ngoài rồi thương lượng một chút có được hay không?"
Nhập Hồng thở dài, "Hắn muốn lợi dụng, sẽ để cho hắn làm thật tốt. Người nào bán đứng ba con, hiện tại trong lòng mẹ cũng cũng lờ mờ đoán được, Anh tử chết oan nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có khả năng nhịn xuống đi. Quyết định như vậy, con ăn đi, mẹ có hẹn với bác Nam nói chuyện." Bà lau miệng, không cho An Nhiên cơ hội mở miệng, nhanh chóng ra khỏi nhà.
An Nhiên một mình ngồi bên cạnh bàn ăn trống rỗng, trong lòng buồn phiền khó chịu. Sau khi ăn cơm xong, cô lấy cái túi giấy kia ra lật tới lật lui nhìn, rốt cuộc nhìn ra một chút đầu mối.
Trong góc dưới bên trái phía sau của túi giấy có in nhãn hiệu quen thuộc. An Nhiên vỗ đầu, "Yến tử!"
Yến tử thường nói cả nhà bọn họ đã từng là lưu manh, cái tính khí nóng nảy của cô ấy được di truyền lại từ ông nội cô, chính cô ấy cũng là một tiểu lưu manh. Nhà Nam Cung bắt đầu khởi nghiệp chính là từ trộm cướp, buôn bán không đứng đắn, tổ thượng chính là côn đồ đầu đường xó chợ, về sau dần dần phát triển thành một thế lực hắc đạo. Sau tẩy trắng, liền tiến vào nghê giám thị theo dõi, phát triển nhất là hệ thống giám sát, số lượng thám tử tư không biết có bao nhiêu. Nhà Nam Cung làm ăn có chút giống thổ phỉ, chỉ cần là nhận hóa đơn, cho dù là vi phạm pháp luật, cũng sẽ hoàn thành.
Nhãn hiệu này chính là kí hiệu đặc biệt của nhà Nam Cung., những thứ đồ này nếu là nhà Nam Cung phụ trách làm được, trong tay nhất định sẽ có tài liệu của người nhờ thuê.
An Nhiên mới vừa bấm số của Nam Cung Yến, liền bị cô ấy rống một trận: "Cậu chết đi đâu rồi? Chuyện ba cậu bị bắt đã truyền đi khắp nơi, mẹ cậu hôm nay sẽ phải bán An thị, gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận!"
An Nhiên nghe cô rống một hồi, đợi cô ấy bình tĩnh lại, lời ít mà ý nhiều nói sáng tỏ tình huống, cô đắn đo nói: "Mình hiểu rõ nhà cậu nhận tài liệu của khách sẽ không lộ ra ngoài, chỉ là...."
"Tớ sẽ tra giúp cậu." Yến tử đồng ý rất sảng khoái. "Cậu yên tâm."
"Yến tử..." Hốc mắt An Nhiên nhất hời ươn ướt, "Cám ơn cậu....Cậu có thể cho tớ mượn ít tiền được không? mẹ tớ mặc kệ ba tớ, tớ cần tiền bảo lãnh..."
"Muốn bao nhiêu?"
An Nhiên nói một con số, Nam Cung Yến trầm mặt một lát: "Cậu tới nhà tớ đi, nhiều tiền như vậy còn phải đả thông quan hệ, tớ thật sự không có bản lãnh này. Tớ để cho ba tớ giúp cậu."
Về sau, An Nhiên vì cuộc điện thoại sáng sớm hôm đó của mình mà cơ hồ hối hận cả đời. Nếu như cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, cô sẽ không bao giờ tự chủ trương đi vay tiền, cũng không cần kéo Khâu Thiếu Trạch đi cùng...
Có lẽ là bởi vì không có nữ chủ nhân, trong nhà Yến tử có vẻ rất lạnh lẽo, mặc dù tất cả đồ đạc đều rất xa hoa, nhưng trong đại sảnh những tấm đệm trên ghế salon đều phản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hiện tại chỉ có Yến tử còn trong nhà, sau khi Nam Cung Quân Như tìm Trương Nghiên về liền cùng cô ấy kết hôn rồi khỏi bang C. An Nhiên là từ trong miệng Nam Tịch Tuyệt biết được Trương Nghiên bị sảy thai, chuyện về sau, cô muốn hỏi tiếp, đều bị anh lấy các loại lý do khác chuyển hướng.
Ông cụ Nam Cung đang ở trong sân đánh Thái Cực, đối với mấy tiểu bối như An Nhiên đều hờ hững.
Yến tử dẫn An Nhiên và Khâu Thiếu Trạch đi lên lầu, cô vào thư phòng của Nam Cung Kỳ Áo trước, sau khi ra ngoài nói: "An An, ba tớ muốn gặp một mình cậu.... Ông ấy có chút hung hãn, chỉ là không sao," cô ôm An Nhiên một cái, "Có tớ cùng Khâu Thiếu Trạch ở đây, ông ấy cũng không thể ăn cậu."
Nam Cung Kỳ Áo ngồi ở đằng sau bàn nhìn thấy An Nhiên, chỉ chỉ môt bên ghế da, lạnh lẽo nói: "Ngồi."
Nam Cung Kỳ Áo đi thẳng vào vấn đề: "Muốn mượn tiền?"
An Nhiên gật đầu một cái.
"An thị không có An Diệc Bác chính là một cái thùng rỗng. Nhập Hồng đề phòng Khâu Thiếu Trạch, nên không đem nó bồi dưỡng, hiện tại giao An thị vào trong tay hắn cũng không thể xoay chuyển được tình thế."
An Nhiên không biết ông ta tại sao lại nói mấy câu này, chỉ là trong lòng rất không thoải mái. Cái loại giọng nói tính toán cùng khinh thường kia.... Ông ta thật sẽ giúp cô sao? An nhiên lần đầu ý thức được quan hệ hai nhà có lẽ vẫn không tốt như cô vẫn tưởng tượng.
Nam Cung Kỳ Áo buông cái bút màu vàng trong tay xuống, đứng lên, từ phía sau bàn thong thả bước tới, "Nhà Nam Cung chưa bao giờ làm mua bán lỗ vốn. Muốn ta giúp cô, sẽ được thù lao gì?"
"Thù lao?" An Nhiên ngây ngốc hỏi ngược lại.
Nam Cung Kỳ Áo dừng lại ở trước mặt cô, nụ cười lành lạnh, "Đúng là một tiểu cô nương chưa rành việc đời, cùng quỷ nhỏ Yến tử kém hơn nhiều."
An Nhiên cười gượng hai tiếng, không ngại khi bị Nam Cung Kỳ Áo nắm lấy cằm.
Ngón tay thô ráp của hắn vuốt ve gương mặt trơn bóng của cô.
An Nhiên sẽ không ngu đến mức cho rằng đây là biểu hiện yêu mến của trưởng bối, trong mắt Nam Cung Kỳ Áo lộ ra tia xâm lược nguy hiểm.
Cô muốn chạy trốn, còn chưa kịp đứng lên liền bị hắn đẩy vào trong ghế. Hắn nắm được mặt của cô, một bàn tay khác mò tới trên đùi cô, hướng dần về phía giữa hai chân cô, "Ta thích thân thể của những cô gái trẻ tuổi."