Có điều, tuy mối tình này đã trở thành quá khứ nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn một biện pháp thông minh, đó là im lặng, chỉ có mình cô bé, có lẽ vì quá nhàn rỗi nên lập tức tìm cho mình một cái cớ để chuồn về nước.
Sau khi gặp Nhiếp Lạc Ngôn, cô nàng mới biết, hóa ra bạn gái của anh ba thật xinh đẹp.
Nhưng chỉ có mỗi gương mặt đẹp thì có tác dụng gì chứ? Trước đây cô nàng đã không ít lần gặp những cô gái khác, họ đều là giai nhân với phong thái yểu điệu thiết tha. Có người xuất thân danh gia vọng tộc, có tiền đồ, có học thức, dáng người thì hết chỗ nói, khiến bất kỳ ai cũng phải đê mê khi nhìn thấy họ mặc đồ dạ hội.
Đó là miêu tả của anh năm, lúc anh nói trông bộ dạng vô cùng buồn cười.
Nên tuy là lần đầu gặp gỡ, Ninh Song Song đã không khách sáo quan sát Nhiếp Lạc Ngôn một lượt từ đầu tới chân, lòng thầm suy đoán, cô gái này rốt cuộc có điều gì khác đám bạn gái của anh ba mà trước đây mình từng gặp?
Nhưng xem ra chẳng có điểm gì khác cả, cô nàng không tránh khỏi cảm giác thất vọng, chẳng qua cũng chỉ là một kỹ sư thiết kế nội thất, chỉ có vẻ ngoài là đẹp hơn người khác một chút.
Mong mỏi mãi sự xuất hiện của Giang Dục Phong, cuối cùng cô nàng cũng phải bất ngờ, hay nói chính xác hơn, là kinh ngạc.
Cô nàng thực sự kinh ngạc, không ngờ lại có người dám nói với anh ba như vậy, cứng rắn, lạnh lùng, chế giễu, thậm chí còn đẩy mọi việc vào trạng thái sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Điều đặc biệt, đây chỉ là một cô gái.
Cô nàng thậm chí còn tưởng mình bị hoa mắt, bởi anh ba của cô chẳng hề giận dữ, trái lại, còn rất cao hứng đối đáp từng câu từng chữ, khóe miệng luôn ẩn hiện nụ cười khi trò chuyện với chị ấy. Chỉ có ông Trời mới biết, lúc đó cô nàng kinh ngạc đến cỡ nào!
Hóa ra, khi gặp được tình yêu đích thực, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì họ đều không phải là họ nữa, đến cả anh ba của cô cũng không phải anh ba trước đây của cô nữa rồi!
Nhưng cô lại thấy thú vị, xem họ đấu khẩu hay hơn nhiều so với việc học hành ở Pháp.
Đặc biệt là Nhiếp Lạc Ngôn, dường như hễ nhìn thấy anh ba là cơn giận lại tái diễn, không bao giờ để anh giữ chút thể diện, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng. Một cô gái thật thần kỳ! Đám bạn gái của anh ba mà trước đây cô bé từng gặp, người nào người nấy đều hết sức giả tạo, chả trách Giang Dục Phong không yêu nổi ai.
Bởi thế cô nàng quyết định là sẽ ở lại! Ở lại để được xem nhiều trò vui!
“Em đang cười ngây ngô gì thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá tan những suy nghĩ viển vông của cô một cách tàn nhẫn.
Lúc này, Ninh Song Song mới định thần lại, cô bé ho lên một tiếng, rồi giả bộ ngồi thẳng dậy, đáp: “Không có gì”.
Dường như chẳng muốn truy hỏi nhiều, Giang Dục Phong chỉ quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, rồi đột nhiên hỏi: “Vừa nãy em và cô ấy đã nói chuyện gì?”.
“Chuyện gì là sao?”
“Lúc anh đi nghe điện thoại, chẳng phải hai chị em đang trò chuyện sao?” Lúc nghe điện xong rồi đi xuống, vừa hay anh thấy Nhiếp Lạc Ngôn đang cười, điệu bộ rất hả hê, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, ánh mắt cô càng trở nên trong trẻo và long lanh như đá quý.
“À, phải rồi”, Ninh Song Song vội vàng đáp: “Nói chuyện vui thôi, chẳng có gì quan trọng”. Đương nhiên cô nàng không ngốc tới mức chủ động đầu thú, vừa rồi rõ ràng là cô kể tội Giang Dục Phong cho Nhiếp Lạc Ngôn nghe.
Giang Dục Phong nhìn cô nàng một cái, khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao thì thời gian này em cũng rảnh, anh còn phải xử lý công việc của công ty, nên em giúp anh đi thảo luận các chi tiết thiết kế với cô ấy nhé!”.
“Thật không anh ba?”, Ninh Song Song cười ranh mãnh, “Em lại tưởng việc thiết kế ngôi nhà này là thủ đoạn anh bày ra để tiếp cận chị Nhiếp.”
“Thế nào gọi là thủ đoạn?”, anh thờ ơ nhìn cô nàng, “Nếu không đồng ý, em chỉ còn nước phải về Pháp thôi, bởi nếu ở lại cũng chẳng có cống hiến gì”.
Cô nàng lập tức gật đầu tích cực: “Đương nhiên là đồng ý, giờ anh bảo em làm gì em cũng đồng ý. Huống hồ, chị Nhiếp lại là người tốt bụng và dễ gần như thế”.
Giang Dục Phong khẽ hừ một tiếng, vẻ như không tán đồng: “Vậy sao, anh lại chẳng nghĩ thế”.
Cô nàng bất giác quay đầu thì thầm: “Đương nhiên rồi, tính khí nóng nảy của chị ấy dành trọn cho anh mà”. Sau đó lại quay sang Giang Dục Phong dò hỏi: “Vậy sau này anh sẽ không xuất hiện nữa, phải không?”. Ai ngờ ngay lập tức bị Giang Dục Phong cốc vào đầu đau điếng. Cô nàng ôm đầu, chau mày rên rỉ: “ Ui, sao thế?”.
“Trẻ con, quan tâm nhiều chuyện thế làm gì? Sau này không được hỏi lung tung nữa.”
“... Vâng!”
Về tới nhà, Ninh Song Song nhìn chòng chọc vào bóng người dong dỏng, nho nhã đi phía trước, lòng thầm nghĩ, cùng sống dưới một mái nhà nên đành nhẫn nhịn trước, sau này ắt sẽ có người báo thù thay mình, hì hì.
***
Nhiếp Lạc Ngôn tới công ty sắp xếp tài liệu một chút rồi mới ra, lúc này đã là năm giờ bốn mươi bảy phút, chẳng mấy khi mới có tuần không phải làm thêm giờ, các đồng nghiệp bên kia tâm chắn thủy tinh đã về từ lâu rồi.
Chỉ còn Chung Hiểu Linh ở đó, cô nàng đang dựa vào cửa sổ nói chuyện điện thoại. Thấy Nhiếp Lạc Ngôn bước vào, Chung Hiểu Linh buông điện thoại xuống, nói: “Mình tưởng hôm nay cậu không về công ty”.
“Về chứ!” Nhiếp Lạc Ngôn một tay đeo túi, tay kia xách cặp vi tính, quần áo, tóc tai gọn gàng, trông bộ dạng rất thoải mái. “Thế còn cậu? Hôm nay không phải tăng ca chứ?”
“Không, lát nữa mình sẽ về”, Chung Hiểu Linh khẽ giơ điện thoại lên, “Gọi xong cú điện này đã”.
“Vậy mình không chờ cậu nữa.”
“Ừm”, tạm biệt
“Mai gặp lại!” Nhiếp Lạc Ngôn giơ tay coi như lời tạm biệt.
Xuống dưới lầu, từ xa Nhiếp Lạc Ngôn đã nhìn thấy một chiếc xe con đang chậm rãi tiến tới. Lúc dừng lại trước mặt cô, cửa xe tối màu mới hạ xuống, Nghiêm Thành thò đầu ra cười nói: “Cô gái ơi, lên xe đi nào!”.
Nhiếp Lạc Ngôn rất bất ngờ, chỉ biết “hả” một tiếng rồi hỏi: “Anh tới làm gì?”.
Nghiêm Thành vẫn cười. “Nếu nói là tiện đường thì chắc chắn em sẽ không tin. Mau lên xe rồi nói, đang đi ngược chiều mà. Không thì lát nữa sẽ có cảnh sát giao thông tới làm biên bản phạt đấy!”
Điều hòa trong xe đang bật, phả ra luồng gió ấm áp, Nhiếp Lạc Ngôn ngồi xuống và thở đều, vừa rồi khi ở bên ngoài, cô thấy cột sống mình như cứng đờ ra vì lạnh.
Mặc dù đã ở thành phố này lâu như vậy, cô vẫn không thể quen được khí hậu nơi đây, mỗi khi mùa đông tới thời tiết lại trở nên ẩm ướt, lạnh giá, khiến người nào người nấy chỉ muốn co ro trong nhà.
Cô tháo khăn quàng cổ, không biết có phải bị gió lạnh thổi lâu, hay là lúc này nhiệt độ trong xe nóng quá khiến má cô nóng bừng. Nghiêm Thành đưa mắt nhìn rồi hỏi: “Hình như em rất sợ lạnh?”.
Cô gật gầu: “Vâng. Thực ra bây giờ đỡ hơn trước nhiều rồi đây, hồi còn đi học, bọn em thường xuyên trốn học khi trời lạnh”.
“Em không thổi phồng lên đây chứ?”
“Mấy năm gần đây khí hậu đang nóng dần, nên không hay có tuyết rơi. Trước đây khi còn học trong trường, hầu như năm nào cũng nhìn thấy tuyết, hễ vừa bước chân xuống nền đường là không thể nhìn thấy gót giày đâu do lớp tuyết quá dày, chỉ thế thôi là có thể tưởng tượng được nhiệt độ thấp thế nào”.
“Anh thì lại rất quen với khí hậu mùa đông có tuyết rơi, hồi nhỏ anh chỉ mong chờ đúng hai việc, một là Tết, hai là đắp người tuyết”, Nghiêm Thành vừa nói chuyện vừa lái xe lên cầu vượt.
Xe của họ hòa vào giữa đoàn xe với ánh đèn lấp lánh, như đang di chuyển trong dải ngân hà.
Nhiếp Lạc Ngôn ngó ngược ngó xuôi một hồi rồi tò mò thắc mắc: “Anh đang đi đâu vậy?”.
“Trước tiên tìm chỗ ăn cơm đã, sau đó mời em đi xem ca kịch.” Anh lịch sự hỏi: “Tối nay em rảnh không?”.
Rảnh thì có rảnh, bởi tối nay cô không có dự định gì, chỉ ở nhà đọc tiểu thuyết hoặc xem ảnh cũ, có điều... Cô ngạc nhiên hỏi: “Thật trùng hợp, sao anh biết em thích xem ca kịch?”.
Nghiêm Thành có vẻ lúng túng trước câu hỏi của cô anh nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Chẳng phải trong bữa cơm lần trước chính em đã nói sao?”.
“Thế à?” Cô cười. “Lâu quá nên em quên mất.”
Anh cũng cười, dưới ánh đèn xe, nhìn dáng anh cười thật dịu dàng.
Không ngờ lại là đoàn kịch Hoàng gia Nga tới Trung Quốc công diễn, thành phố nơi cô ở là trạm dừng chân thứ hai của họ và cũng là buổi diễn đầu tiên, cả rạp hát trung tâm không còn chỗ nào trống.
Tiết mục được biểu diễn là vở ca kịch Kẹp hạt dẻ [1], một tác phẩm không thể kinh điển hơn, lúc hạ màn, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay rầm trời. Ra khỏi rạp, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn cảm thấy phấn khích, nhưng chỉ một lát san thở: “Xem ra gần đây em thực sự mù tin tức quá, lại không biết có đoàn kịch Hoàng gia tới biểu diễn”, rồi quay sang nhìn dòng người đang ùn ùn đi ra, “Cũng không biết rằng, thì ra bên cạnh mình còn có nhiều người hâm mộ ca kịch như vậy”.
[1] Kẹp hạt dẻ: Vở kịch có hai phần viết dựa theo câu chuyện cổ tích Kẹp hạt dẻ và vua chuột của nhà văn người đức E.T.A.Hoffmann với phần âm nhạc của nhà biên soạn tài ba Pyotr Ilyich Tchaikovsy.
“Trong đó không thể loại trừ một bộ phận học đòi phong nhã.” Bởi có rất đông người, nên lúc bước xuống bực thang Nghiêm Thành phải dìu cô.
Cô bất giác bật cười: “Có cần nói thẳng thế không?”, tiếp đó ghìm giọng nói: “Hình như những người anh nói tới vừa đi ngang qua đó”.
“Chỉ là đánh giá khách quan thôi mà.” Dẫn cô tới chỗ ít người qua lại, anh mới chịu bỏ tay cô ra. “Ví như anh, đang xem nửa chừng thì ngủ gật.”
Cô không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ khẽ rướn mày thắc mắc: “Vậy tại sao còn cố ý mời em đi xem ca kịch?”.
“Một khách hàng tặng anh hai vé, nhưng đồng nghiệp của anh đều không có tâm hồn nghệ sĩ như anh, hằng ngày chỉ quan tâm tới các vụ án đại loại như ly hôn, kinh tế..., đâu có tâm trạng nào để thưởng thức thứ vui nho nhã thế này chứ? Nên nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì của người phúc ta, còn về anh, nhân cơ hội này tôi luyện bản thân một chút cũng không thiệt.”
Cô lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật: “Anh tự chế giễu bản thân một chút cũng được, hà cớ gì phải lôi cả đồng nghiệp của mình vào chứ? Thật chẳng tốt bụng chút nào”.
Để xem ca kịch, Nhiếp Lạc Ngôn đã phải quay về nhà thay váy, tuy khoác thêm chiếc áo khoác dày nhưng vẫn không chống được cái lạnh đêm khuya, cô bất giác rùng mình, Nghiêm Thành mở cửa xe rồi đề nghị: “Hay là đi uống chút gì đó rồi hãy về?”.
Cô buột miệng: “Uống gì?”.
“Trà sữa, cà phê, tùy em chọn, anh thì gì cũng được.”
Cô đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chặp vào anh dưới ánh đèn: “Lẽ nào lần trước em vẫn chưa nói với anh rằng hai thứ trên em đều không thích uống sao?”.
“Thế ư?” Anh cố gắng nhớ lại, có lẽ do quá lâu, lần ăn cơm cùng nhau ấy đã là chuyện cách đây một tháng rồi, nên anh không thể nhớ kỹ được, anh nhã nhặn cười nói: “Hình như em có nói, nhưng anh không thể nhớ nổi. Em có thể nhắc lại một lần nữa được không?”.
Nhiếp Lạc Ngôn không cười, cô chỉ nheo mắt nhìn anh chàng có vẻ ngoài đẹp trai, tính cách hiền lành kia hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Thực ra em chưa từng nói, cả chuyện thích xem ca kịch, em chưa từng nói với anh”. Cô ngừng lại một chút, trong mắt ánh lên tia nhìn khác lạ, ngữ điệu chắc chắn: “Em nhớ