i tiền, chỉ vào đứa con nghe nói bị đụng đến hỏng đầu óc nói muốn 3000 đồng tiền hòa giải.
Thẩm Phong nhìn đứa trẻ miệng đầy dớt dãi cười ngây ngô, lại nhìn bà bác đanh đá, hùng hổ kia, nhíu mày nói” “Bà có chứng cớ gì chứng minh con bà là bị anh ta đụng phải đến hỏng não, mà không phải đầu óc vốn đã hỏng từ trước rồi?”
Giọng bà bác kia lại còn lớn hơn. “Được! Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra! Tới lúc đó, có phí tổn gì các người phải trả! Các người nói xem còn có lý trời hay không a, đâm phải người ta rồi còn đòi chứng cớ!”
Nhìn nét mặt kia của Vệ Dực, nếu có sợi dây thừng, cậu ta nếu không tự treo cổ mình, thì chính là treo cổ bà bác đối diện. Cậu ta ủ rũ khoát tay nói: “Đưa cho bà ta đi …”
Tôi đưa 5000 cho Vệ Dực, bà bác kia vừa thấy tiền một cái là mắt dính chặt, đầu lưỡi nhất thời thắt lại, “Đợi, đợi chút! Ba, ba ngàn đồng là tiền chữa bệnh, còn có, có phí tổn thất tinh thần, phí nghỉ làm, phí đó, phí đó …”
Tôi cười cười. “Bác gái, bạn cháu là người tỉnh ngoài, nhưng cháu là người địa phương. Tính tình cậu ấy tốt, chứ tính cháu thì chẳng tốt chút nào. Người trong giới các bác nói kẻ chân trần không sợ người đi giầy, kẻ không cần mặt mũi sợ kẻ không muốn sống nữa, nhưng mà cháu nói cho bác, người trong cục cảnh sát này cháu quen thân đến nửa, bạn cháu coi như tiền đi trừ họa, chứ cháu thì muốn tống cổ ôn thần, bác nếu thật muốn xài công phu sư tử ngoạm, thì để bạn cháu đi trước, cháu chơi cùng bác! Bác xem cháu vỗ tay một cái có bao nhiêu người hưởng ứng! Bác nếu thật không muốn sống, thì để cháu giúp bác! Khuất phục trước kẻ ác không phải tính cách của cháu, cháu chưa náo loạn giang hồ nhiều năm rồi, bác đừng ép cháu ra tay a!”
Tôi vỗ vỗ tay, lập tức có bảy người buông bài poker, di động, máy chơi game, tiểu thuyết trong tay xuống, đứng dậy.
Bà bác kia vừa nhìn thấy, lập tức đờ người.
Thẩm Phong và Vệ Dực đều quay đầu đến trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt rất là khiếp hãi.
“Vậy … Vậy 3000.” Bà bác nói xong liền vươn tay muốn giật tiền, tôi lại rút lại tiền từ trong tay Vệ Dực, cười tủm tỉm nói, “Bây giờ thì không phải giá đấy nữa!”
Tôi từ từ rút ra ba tờ 100, đưa lại cho bà ta. “300 đồng, bác trả lại cho cháu 50 đồng. 250 đồng, coi như là phí diễn xuất của bác.”
Thẩm Phong co vai lại.
Lưu đại gia trong cục trực tiếp lấy ra 250 đồng từ ván bài đang đánh dở trên bàn. “Tiểu Kỳ, có lẽ bà ta không có tiền lẻ, lấy ở đây đi.”
Khóe mắt và khóe miệng Vệ Dực cùng giật giật.
Cuối cùng bà bác kia dẫn con cầm 250 đồng chạy té khói.
Cho nên nói so với lớn tiếng mà vô dụng, càng nhiều người sức mạnh càng lớn, đoàn kết chính là sức mạnh.
Tôi cùng chào hỏi mấy người bạn trong cục cảnh sát, lấy 15 tờ trong xấp 5000 đưa cho mọi người mua trà nước, cười nói vài câu liền dẫn Vệ Dực đi khỏi.
May mà cậu ta không phải điều khiển xe sau khi uống rượu, nếu không sẽ không dễ giải quyết như vậy.
“Chu Tiểu Kỳ… Kỹ xảo biểu diễn của mày còn lão luyện hơn bà bác kia nữa …” Thẩm Phong thán phục vỗ vỗ vai tôi, “có thế lực mạnh như vậy, lúc đầu sao còn để Vệ Dực coi 3000 kia như rác làm gì?”
“chuyện này mày không biết phép tắc rồi, bà bác kia muốn phí diễn xuất, bạn bè tao làm diễn viên quần chúng chả nhẽ không cần a? phép tắc trong giới là một phần, để bọn họ nhúng tay cũng không tốt lắm. Dù sao Vệ Dực nhiều tiền như vậy, tao coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Tôi trước sau vẫn coi Vệ Dực là kẻ cho vay nặng lãi. Những người này thật ra cũng biết ba tôi là Chu Dịch, chẳng qua “ ba tôi là Chu Dịch” xem ra còn không bằng “trong tay tôi có nhân dân tệ”, cho dù bọn họ bằng lòng làm diễn viên khách mời vì tình nghĩa, tôi cũng ngại để cho bọn họ làm không công. Bảy người vừa đứng lên trong đó là mất 1500, lại vừa đưa 250 nữa, thật không rẻ nha!
Thẩm Phong phụt một tiếng, “Đồ hèn”
Tôi đưa chỗ tiền còn lại cho Vệ Dực, xe cậu ta đỗ ở bên ngoài, nhìn qua không có vấn đề gì. “Hay là cậu tìm một khách sạn nghỉ một giấc trước đã? Tỉnh táo lại chút rồi tính tiếp.”
Tôi đoán cả đời Vệ Dực cũng chưa từng khốn khổ như vậy.
Vệ Dực gật gật đầu, cười cười với tôi. “Mấy hôm sau sẽ gọi cho cậu, tiền khi khác tớ sẽ trả.”
“Không vội không vội, hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được.” Tôi cười tủm tỉm nói. Lúc này tôi cũng ngại hỏi cậu ta sao không tìm ba Tần giúp đỡ.