Trước cổng trường còn dán bảng vàng thành tích thi đại học, thủ khoa vài vị, mấy vị hơn 600 điểm, tỉ lệ đỗ bao nhiêu …
Thẩm Phong nhìn lướt qua, dừng lại một chút, vuốt cằm nói: “Tên này nhìn thật quen mắt …”
Tôi nhìn theo ánh mắt nó — Chu Dịch.
Tôi ngại ngùng sờ sờ đầu: “Đấy là tên ba tao, mày đã từng xem qua trong hồ sơ rồi.”
Học bổng Chu Dịch, hạng nhất bao nhiêu người, hạng nhì bao nhiêu người …
Thẩm Phong đã bị chấn động một lần rồi, lần này cũng rất lãnh đạm, mặt không chút thay đổi lại chỉ cổng tòa nhà dạy học đối diện nói: “Sân vận động Chu Dịch, cũng là mang tên ba mày hả?”
Ông nhiệt tình yêu mến giáo dục và công ích, ờm, tốt nhất là có thể mang một cái tên.
Chẳng qua cái sân vận động này cũng chẳng phải vì công ích, mà là vì thằng em tôi. Chu Duy Cẩn thi lên cấp III thi trượt một môn, để cho nó vào được trường trọng điểm, ba tôi liền quyên luôn một cái sân vận động, chuyện này tuy không nói toạc ra, nhưng vẫn có vài người biết.
Tần Chinh nhất định biết. Cho nên từ đầu ánh mắt anh ấy nhìn tôi, như nhìn 1 cục phân chuột, có lẽ cũng nghĩ là ba tôi lại cho đại học X một tòa nhà rồi đi, nếu không dựa vào thành tích bình thường của tôi làm sao cho thể thi vào đại học X. Tôi bảo anh rằng vận may cũng là một loại thực lực, nhưng loại người thực lực bùng nổ như anh tuyệt đối không thể đồng cảm nổi.
Dù sao … qũy học bổng ba tôi mở ra, sáu năm liên tục anh cầm học bổng hạng nhất, mà tôi ngay cả cái đuôi cũng với không tới.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tần Chinh, chính là ở lễ trao học bổng.
Ý nghĩa của học bổng kỳ thi lên cấp III và thi vào đại học là khác nhau, cho nên tháng 7 năm ấy, học bổng kỳ thi vào cấp III là do ba tôi đích thân trao thưởng, mà tôi là con gái ông, lại chỉ có thể nấp ở phía cánh gà để xem.
Năm ấy, Tần Chinh là thủ khoa thi vào cấp III, tổng điểm gần như hoàn hảo, thiếu niên mảnh khảnh mặc chiếc áo sơ mi trắng trong mắt tôi như đỉnh núi cao 8848m vậy, là hạc trong bầy gà, anh chính là Everest của tôi. Khi đó Tần Chinh sạch sẽ, nhã nhặn, tóc gọn gàng không một sợi rối, mặt mũi tuấn tú, môi mỏng mà nhạt màu, mặt không chút thay đổi nhận giấy khen từ tay ba tôi, thần thái xuất chúng thắng không kiêu, bại không nản, lúc đứng trên bục lĩnh thưởng đại diện cho học sinh phát biểu, giọng nói trong trẻo cũng khiến người ta cảm thấy nâng cao tinh thần. Ngay từ đầu tôi để ý anh không có mang theo tờ viết sẵn bản diễn thuyết, không khỏi khâm phục trí nhớ siêu phàm của anh, nhưng rất nhanh sau đã biết sao anh không mang theo, bởi vì anh chỉ nói chưa đến 10 câu, trong đó còn bao gồm “Kính thưa XX, XX…” Và “Bài phát biểu của em đến đây kết thúc.”
Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần, anh đã đi xuống khỏi bục.
Khi đó mẹ tôi đứng bên cạnh tôi, nhìn bóng Tần Chinh liên tục gật gù, buồn lòng vô hạn: “Vì sao Tần Chinh không phải con tao a …”
“Ba mẹ nó cũng không phải ba mẹ con a …” Khi ấy, trong lòng tôi muốn đáp lại bà một câu như vậy, rất nhiều năm sau cũng muốn đáp lại bà một câu như thế, thực sự không thể nào ngờ có một ngày Tần Chinh có thể thật biến thành con trai bà một nửa, ba mẹ Tần Chinh cũng thành ba mẹ tôi …
Sau khi kết thúc lễ trao thưởng còn có tiệc tối, tất cả học sinh được học bổng và lãnh đạo nhà trường đều tham gia, tối đó Tần Chinh thế mà cũng đi, nhưng mà nửa đường nhìn thấy cái bảng lịch trình 3 vòng, đầu mày nhíu lại, giáo viên chủ nhiệm được xếp ngồi bên anh cứ thế dính lấy ghế đằng đẵng suốt 3h liền.
Mẹ đẩy tôi đi mời Tần Chinh nước trái cây, nói là để dính được tí linh khí đem về, việc này thật có hơi ép buộc, nhưng tôi cũng chỉ có thể cắm đầu mà đi tới. Tối hôm đó, người tới mời anh rượu, mời nước trái cây không đếm xuể, tôi cũng không tự giới thiệu, anh cũng không hỏi, chắc là tưởng tôi là một trong số những học sinh được học bổng, thấy tôi muốn mời anh, anh lập tức từ chối, giương mắt liếc qua mặt tôi một cái, dừng lại một chút, lại nâng chén lên, cùng tôi cụng chén, nhấp một ngụm.
Sau ngẫm lại, có thể là vẻ mặt tôi lúc đó quá đáng thương, lòng trắc ẩn của anh trỗi dậy, nên mới đáp lại lời mời của tôi. Ba năm sau thi vào đại học, anh vẫn là thủ khoa như trước, vẫn là đại diện cho sinh viên, nhưng không phải đi lĩnh thưởng, cũng không tham gia tiệc tối, tôi nấp sau màn nhìn anh năm năm, mời nước trái cây anh năm năm …
Lúc này, Thẩm Phong đột nhiên cắt lời tôi: “Đợi chút! Chu Tiểu Kỳ, không phải đi! Lớp 9, lớp 10, lớp 11, lớp 12 … Đây không phải là 4 năm sao?”
Tôi bẻ bẻ năm ngón tay, lặng lẽ lau mồ hôi bên thái dương: “Đủ rồi, mày không cần phải vạch trần sự thực môn toán vào đại học của tao chỉ được 91 điểm đâu!”
Tôi ho khan hai tiếng, dũng cảm nhận sai, sửa chữa sai lầm đã chôn giấu trong lòng tôi rất nhiều năm.
“Cho nên, đến tận bây giờ, tao vẫn chưa hỏi anh ấy vì sao năm thứ tư lại thất hẹn với ba tao (3) nữa!”
(1) Lý Cương: tìm được thông tin khá thú vị như sau:
Vụ tai nạn Lý Cương hay vụ “Ba tao là Lý Cương” (tiếng Trung:“我爸是李刚”事件) là một sự kiện phát sinh từ tai nạn giao thông xảy ra vào tối 16 tháng 10 năm 2010, tại khuôn viên trườngĐại học Hà Bắc, thuộc thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, khi một chiếc ô tô Volkswagen Magotan màu đen húc phải hai sinh viên tại 1 ngõ hẹp.Tai nạn khiến cho cô Trần Hiểu Phụng (陈晓凤), 20 tuổi, sinh viên từ Thạch Gia Trang bị thương nặng rồi chết tại bệnh viện, nạn nhân còn lại là Trương Kinh Kinh, 19 tuổi, bị gãy chân trái. Người lái xe trong tình trạng xỉn rượu là Lý Khởi Minh, ngay sau khi gây tai nạn đã trốn thoát khỏi hiện trường để chở bạn gái mình về khu ký túc xá nữ. Sau đó Lý bị các nhân viên bảo vệ ở trường bắt giữ, nhưng anh ta phản ứng và nói: “Cứ kiện đi nếu dám. Ba tao là Lý Cương”.
Vụ việc gây nên làn sóng phẫn nộ trên các diễn đàn liên mạng của Trung Quốc. Người ta tìm hiểu và biết được Lý Cương là Giám đốc Công An của thành phố Bảo Định . Bốn ngày sau vụ việc, một cuộc thi làm thơ online với đề tài “Ba tao là Lý Cương” đã được tổ chức bởi Piggy Feet Beta, một blogger nổi tiếng ở Trung Quốc. Cuộc thi đã nhận được hơn 6000 bài tham gia, và cụm từ “Ba tao là Lý Cương” đã trở thành câu khẩu hiệu phổ biến trên các diễn đàn internet Trung Quốc. Câu nói cũng được đưa vào các bài hát, trở thành câu cửa miệng có tính châm biếm trên mạng.
Các quan chức Đảng Cộng Sản Trung Quốc, ban đầu đã nỗ lực ngăn chặn sự lan truyền vụ việc. Nhưng ngược lại, nỗ lực của họ càng làm cho làn sóng phản đối dâng cao. Trong một cuộc phỏng vấn với đài truyền hình trung ương Trung Quốc vào ngày 21 tháng 10, Lý Cương đã khóc lóc xin lỗi. Ngày tiếp theo, đến lượt Lí Khởi Minh lên tiếng xin lỗi . Nhưng các gia đình nạn nhân của vụ việc đã không chấp thuận. Anh trai cả của Trần Hiểu Phụng cho rằng lời xin lỗi chỉ có ý nghĩa chính trị. Tờ Nhân dân Nhật báo, trong một bài xã luận xuất bản vào ngày 26 tháng 10, đã kêu gọi các cơ quan chức năng vào cuộc làm rõ vụ việc.
Ngày 29 tháng 10, tờ Nam Hoa Tảo Báo và một số nguồn khác đã tiết lộ về một chỉ thị từ Ban tuyên truyền trung ương, vào ngày 28 tháng 10, yêu cầu “không được làm nghiêm trọng tính chất của vụ tai nạn giao thông ở đại học Hà Bắc”. Sau đó vị luật sư đại diện cho các thân nhân của Trần Hiểu Phong, đã đột ngột hủy bỏ hợp đồng, sau khi công ty luật của họ đã nhận được 1 cảnh báo đến từ văn phòng tư pháp Bắc Kinh. Cùng ngày, giám đốc cảnh sát của thành phố Bảo Định đã cùng một số nhân viên đến nhà các thân nhân bị nạn, để đề xuất giải quyết êm ái vụ việc bằng cách bồi thường.
Ngày 4 tháng 11, ban tuyên truyền trung ương Trung Quốc đã ra lệnh cấm đài truyền hình Phượng Hoàng phát sóng tiết mục phỏng vấn anh trai cô Trần Hiểu Phụng, trong đó anh ta đã chỉ trích chính phủ.
Từ ngày 9 tháng 11, các thảo luận về vụ việc này trên internet đã phải dừng lại. Nhưng các sinh viên địa phương và các nhà hoạt động nhân quyền, như Ngải Vị Vị vẫn tiếp tục lên tiếng.
Tháng 1 năm 2011, tòa án xử Lí Khởi Minh 6 năm tù giam và yêu cầu bồi thường cho thân nhân của Trần Hiểu Phụng số tiền tương đương 69.900 USD. Lí cũng phải trả 13.800 USD cho người bị thương còn lại.
Nguồn: wikipedia.
(2) Căn hồng miêu chính:
Nói “căn hồng” là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân;cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng. Còn “miêu chính” là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, sinh dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ. Dưới thời cách mạng văn hóa, những thuật ngữ chính trị này được dùng rất phổ biến, có bao nhiêu người bị quy kết là “xuất thân không tốt”. Bây giờ “căn hồng miêu chính” bị coi là một thuyết pháp sai lầm không còn lưu hành nữa.
Không rõ ở đây tác giả viết là “căn chính miêu hồng” là cố ý hay nhầm lẫn nữa :-?
(3) Nguyên văn câu này là “tại sao anh ấy lại thả chim bồ câu của ba tao đi” … mình đọc đến đây mà đờ người, chả hiểu mô tê gì cả. Google mới biết “Thả chim bồ câu: ý chỉ thất hẹn.”
Tại sao lại là chim bồ câu mà không phải chim sẻ hay tinh tinh, đó là vì bồ câu là chim đưa thư, bạn thả bồ câu của bạn đi, nếu không có trở ngại gì lớn thì nó sẽ giao thư tới tay người nhận, sau đó lại mang hồi âm về cho bạn; nếu có trở ngại ví dụ như là bồ câu của bạn bị dụ mất, bị thịt mất hoặc là bị người khác bắt về nuôi, không cho bay nữa … quan trọng là bồ câu không về được nữa, vốn là chuyện 10 phần chắc 9 như để bồ câu đưa thư cuối cùng cũng chẳng còn gì.
–> Đây là cách giải thích mình thấy nhiều nhất trên zhidao.baidu.com, mặc dù cũng chưa thấy thuyết phục lắm, nhưng cứ tạm cho là vậy.