này tới Đài Loan sau đó lập túc rất kỳ quái, về bên này cũng không nói cho tôi biết một tiếng, hại ta hỏi Pe¬ter thiệt nhiều lần cậu ta mới nói. Tiếp theo biết rõ tôi cũng tới Đài Loan rồi, cậu cũng không tìm tôi!"
"Tìm cậu làm gì?" Cũng không phải là họ chưa gặp mặt trong thời gian dài. Khi ở Newyork, gần như ngày nào Thôi Tư Triết cũng xuất hiện tại trước mặt anh, anh vô cùng quý trọng những ngày yên tĩnh hiện tại.
Thôi Tư Triết thiếu chút nữa bị một câu nói của cậu ta làm cho nghẹn chết. Thôi thôi thôi, không so đo nhữn thứ này với người không có lương tâm! "Ngày đó rõ ràng cậu thay đổi ý định, nói muốn tới tham gia yến tiệc mừng thọ ông nội tôi, nhưng tại sao từ đầu tới cuối, ngay cả mặt mũi cũng không hiện ra?"
Thực ra anh báo trước cho Hạ Viễn Hàng từ rất sớm, hơn nữa còn mời cậu ta tham dự tiệc mừng thọ của ông nội. Dù sao ông nội cực kỳ yêu thích Hạ Viễn Hàng, ông luôn nói nếu như con cháu Thôi gia có thể có một nửa năng lực của Hạ Viễn Hàng là ông có thể yên tâm. Nhưng Hạ Viễn Hàng lại dứt khoát chỉ sử dụng hai chữ cự tuyệt lời mời: "Không rãnh!"
Tức khắc tức chết anh đi cho được, nhưng cũng không có biện pháp với Hạ Viễn Hàng.
Ai biết, buổi tối đó Hạ Viễn Hàng lại gọi điện thoại nói cậu ta muốn tham gia tiệc mừng thọ. Được được được, hay thay đổi giống như phụ nữ vậy, anh cũng nhịn! Kết quả cái người nói muốn tới đó hại anh đợi từ đầu đến cuối cũng không thấy được một bóng người! Cuối cùng, anh tức giận gọi điện thoại cho cậu ta, Thôi Tư Triết anh có thể nói là người cực kỳ có kiên nhẫn, gọi điện thoại nhất định phải làm cho đối phương nhận mới thôi. Anh hiểu rất rõ tính tình của Hạ Viễn Hàng, nếu như không so sức kiên nhẫn với cậu ta thì có thể điện thoại của anh mười cuộc có chín cuộc Hạ Viễn Hàng sẽ không nhận! Bởi vì theo Hạ mỗ người ta nói, điện thoại anh vĩnh viễn là nói nhảm, hứ, cái tên máu lạnh!
Có điều đêm hôm đó, Thôi Tư Triết anh vẫn thua trận! Bởi vì từ đầu đến cuối Hạ Viễn Hàng không hề nhận điện thoại của anh, sau khi cắt đứt nữa chừng, anh gọi lại nữa lập tức thay đổi thành "Không thể liên lạc".
Vậy cũng thôi đi, dù sao kiểu tính tình này của Hạ Viễn Hàng anh quá rõ rồi, với cấp độ tu luyện của Thôi Tư Triết anh thì không so đo với cậu ta!
Nhưng. . . . . . cậu ta cũng không thể hảm hại bạn tốt duy nhất của mình chứ!
Trước nói, muốn anh giúp đỡ Thế Thành vay tiền, không thành vấn đề. Dù sao có khách sạn làm thế chấp, tất cả đều hợp quy củ, anh cũng chỉ giúp đỡ giúp đơn giản hoá thủ tục, nhanh chóng cho vay, quá dễ dàng! Nhưng thế nào anh cũng không nghĩ tới, Hạ Viễn Hàng lại đang tính kế với Diêu Thủy Tinh.
Nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo của cô gái kia, vì đó thù hận sẽ tăng gấp đôi, vô số lần linh tính nhắc nhỡ, Thôi Tư Triết hung hăng rùng mình một cái. Trước giờ anh đều không nghĩ tới phải đắc tội với đại tiểu thư Diêu gia khó trị đó nha!
Hu hu hu, Hạ Viễn Hàng anh chàng xấu bụng này, lại có thể đối xử như vậy với người bạn duy nhất, nhất định phải nhấn mạnh là bạn "duy nhất". Khó trách anh có thể làm "duy nhất", bởi vì tính tình như thế thì kết giao được bạn bè mới là lạ!
"Không đi thì là không đi." Nghĩ đến ngon ngọt anh nếm được sau khi đi, đôi mắt Hạ Viễn Hàng càng thêm trở nên thâm thúy.
"Vẻ mặt này của cậu rất đáng để nghiền ngẫm." Thôi Tư Triết sờ sờ lên cằm quan sát anh. "Chẳng lẽ tin đồn về chuyện của cậu và đại tiểu thư Diêu đều là thật?" Cậu ta thật sự là người tình bí mật của Diêu Thủy Tinh? Không. . . . . . phải chứ? Đây cũng quá kinh người rồi ! Hạ Viễn Hàng một người đàn ông lạnh lùng vậy cũng sẽ. . . . . . nói yêu thương? 2012 đến trước thời hạn rồi sao? (chắc chỗ này nói đến vụ tin đồn tận thế 2012)
"Cậu lo lắng cái gì?" Hạ Viễn Hàng lấy điện thoại di động ra, nhấn từng phím từng phím. "Cô ấy sẽ xem nợ nần ở hết trên người tôi, không liên quan gì tới cậu."
Ừ, có đạo lý, thật sự cái gì anh cũng không biết, anh vô tội.
"Tôi nói này." Thôi Tư Triết lại gần anh, dưới nụ cười lạnh và khô khan của cậu ta nhướng người thêm. "Cái cô Diêu Thủy Tinh đó rốt cuộc là giết chết mấy người hay là đoạt mấy chục tỷ của cậu mà cậu phải hãm hại cô ta như vậy?"
Một thiên kim đại tiểu thư giàu có hoàn hảo, nắm quyền lớn lại bị cậu ta làm cho nhếch nhác phải từ chức, ngay cả nàh cũng không thể ở lại. Thật là quá bi thảm rồi chứ?
Diêu Thủy Tinh sẽ thảm? Nghĩ đến tiền mình mua cổ phiếu kia, Hạ Viễn Hàng kỳ thật muốn lắc đầu thở dài. Phụ nữ như Diêu Thủy Tinh vĩnh viễn sẽ không nhận thua, sẽ không nói bại, cô vĩnh viễn sẽ khôn dính dán quan hệ với chữ "thảm". Anh làm cho cô hung hăng ngã một lần, sau đó cô phản công, lập tức làm cho anh ngã đau hơn!
Anh làm cho cô tốn 720 triệu, chỉ là tiền Đài Loan. Cô lại tàn nhẫn lấy đi của anh mười tỷ, đô-la! Nỗ lực mười năm của anh trong một đêm, toàn bộ đổi chủ. Món nợ này rốt cuộc là ai tính cho ai?