Diêu Thủy Tinh để cây bút trong tay xuống, đổi một tư thế ngồi khác, kẻo thẳng hai chân, cảm giác đau xót đến tận xương tủy khiến cho cô thiếu chút nữa vô dụng rên rỉ ra ngoài.
Vẫn rất khó chịu! Cho dù ngày hôm qua ở nhà ngủ mê suốt cả một ngày, cơ thể của cô vẫn đau đến nỗi ngay cả đi bộ cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng cô là Diêu Thủy Tinh, cho dù chết cũng sẽ không yếu thế trước mặt người khác nữa! Cô có ý chí phi thường, vẫn có thể mạnh mẽ chịu đựng mà đi làm.
Có điều sắc mặt của cô thật sự tái nhợt như quỷ, không thể làm gì khác hơn là nhờ vào mỹ phẩm vạn năng.
Người đàn ông đáng hận đó lại muốn dùng phương thức như vậy đối phó với cô! Tại sao anh lại xuất hiện ở trước mặt cô, tại sao lại nói cô nợ anh? Nghĩ đến lời anh nói, cô nợ anh một đứa bé, nụ cười lạnh trên môi cô trở nên rõ ràng hơn.
Đứa bé, đứa bé. . . . . .
"Pằng" một tiếng, con chuột trong lòng bàn tay bị cô bóp chặt đến vỡ vụn ra. Cô sẽ cho anh biết khoản nợ giữa bọn họ phải nên chấm dứt như thế nào.
Đèn đỏ trên bàn lóe lên, cô đưa tay nhấn xuống.
"Tổng giám đốc, có. . . . . ." Tào hân chần chừ, dường như đang suy tính sử dụng từ như thế nào "Công ty chuyển phát nhanh gửi tới một cái hộp, nói là gửi cho cô."
"Trợ lý Tào, nếu như cô muốn đổi công việc chỉ cần nói rõ là có thể." Có phải bây giờ ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này Tào Hân cũng không xử lý được, phải tới hỏi tới cô?
"Tổng giám đốc, là một vị tên là『 Hạ Viễn Hàng 』 gửi đến." Người Hạ Viễn Hàng đó, nghĩ đến lập tức nhớ ngay là người ngày đó kéo tổng giám đốc cùng nhau mất tích suốt cả hai ngày, bởi vì rõ ràng ngày đó nghe thấy người của Thế Thành gọi anh là "ngài Hạ" cho nên cô nào dám thất lễ chứ!
Là anh ta! Ngọn lửa thiêu đốt trong mắt cô thêm rừng rực, anh ta lại còn dám đến chọc giận cô!
Rất tốt. . . . . .
"Đem vào đi."
Một phút sau, cô trừng mắt trước cái hộp dày được bọc kín ngắt, hít thở mấy ngụm thật sâu, sau khi xác định mình đã khống chế được tính khí sắp bộc phát lúc này mới đưa tay mở ra.
Cô không thể mất khống chế như vậy nữa, không phải cô đã sớm quyết định không bao giờ để cho bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của mình nữa sao?. Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn làm rất tốt, người khác đều nói Diêu Thủy Tinh là một người không thể hiện vui giận, trên thực tế còn có rất nhiều người lén lút bà luận, nói cô có một trái tim băng giá.
Hạ Viễn Hàng với cô mà nói, chỉ là người cũng không bằng người xa lạ, cô càng phải không được vì anh mà phát giận, cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể như vậy, cô. . . . . .
Muốn giết người đàn ông kia! Nhất định, nhất định phải đi giết anh, lóc từng miếng thịt!
Thấy rõ ràng thứ trong hộp, cô hung hăng hít một hơi. Thứ mỏng manh kia lần lượt bị cô "bốp" một tiếng vung ra trên đất, tản ra ngoài.
Toàn bộ đều là cô, tràn đầy cô.
Ngủ say, mê man, còn có kích tình, không một mảnh vải.
Mặc dù cô dùng chăn đắp lên cô thể nhưng nữa vai mơ hồ lộ, nơi nơi nói rõ cơ thể dưới ướt át cỡ nào.
Anh lại có thể hèn hạ chụp loại hình này!
Ánh sáng trong đôi mắt so với tảng băng nhọn còn sắc bén hơn. Lần này cô thật sự tức giận. truyện của diễn đàn lê quý đôn
Điện thoại đặt trên mặt bàn vang lên, hiện rõ tên trên màn hình . . . . . Hạ Viễn Hàng!
Rất tốt, đến rất đúng lúc!
Cô cầm điện thoại di động trực tiếp nhấn nghe!
Không cần nghĩ, nhất định là tên khốn kia nhân lúc cô ngủ say, lưu số điện thoại vào trong điện thoại di động của cô. Xem ra, anh đã quyết tâm muốn chơi trò chơi với cô rồi!
Qua hết một phút, cô xác định mình đã điều chỉnh tốt cảm xúc, tìm số của anh gọi lại.
"Hình, đặc sắc không?" Đầu kia điện thoại di động, giọng anh trầm thấp giống như ác ma nói nhỏ.truyện của diễn đàn Lê Quý Đôn.
"Hạ Viễn Hàng, anh muốn làm gì?" Cô ép mình tỉnh táo lại.
Giống như nghe được chuyện gì buồn cười, tiếng cười mang theo từ tính của anh cho dù cách điện thoại vẫn có sức hấp dẫn mãnh liệt. Sau đó tiếng cười thu lại, giọng của anh như phiến băng sắc bén cắt qua kim loại, hận ý khó tiêu trừ.
"Làm cái gì? Cô hỏi tôi muốn làm gì? Tôi muốn tính sổ với cô, tính một khoản mười năm trước nên có thể coi là nợ." Anh chấp nhất báo thù mang lưỡi dao mà đến, ăn cướp trắng trợn.
"Tính nợ? Anh có tư cách gì mà tính với tôi? Anh là ai của tôi?"
Khinh miệt trong giọng nói của cô hoàn toàn chọc giận anh. Kiêu ngạo của cô, đáng hận của cô, tất cả tất cả của cô, anh đều muốn hung hăng xé nát!
Anh là ai của cô? Tới bây giờ, anh cũng đã sớm không phải là ai của cô, anh chỉ là kẻ thù của cô mà thôi!
"Còn có thứ đặc sắc hơn đó, cô muốn xem hay không?"
Điện thoại trong tay Diêu Thủy Tinh bị cô bóp chặt ra tiếng hơi vang. "Đặc sắc hơn", ý tức là hình lúc nãy cho cô xem hoàn toàn không tính là gì. . . . . . Sao anh dám!
"Cô cũng đã tuyên bố bắt đầu, tại sao không theo cùng?" Anh rất khó hình dung loại cảm giác sau khi thức dậy vào sáng chủ nhật đó. Gối bên cạnh đã sớm lạnh thấu, chỉ có tấm chi phiếu đặt tùy tiện trên đầu giường kia châm chọc, cười nhạo anh. Cảm giác tức giận lập tức bao trùm anh. Cô gái này lại còn có thể phách lối hơn nữa!
Thời gian mười năm qua đi, cô vẫn có thể dễ dàng chọc giận anh. Rõ ràng anh đã sớm học được cách không dẽ dàng tức giận nhưng cô lại hung hăng trả lại cho anh một cái tát, nói rõ cho anh biết, là cô chơi anh! Nếu như anh lại để cho cô chà đạp vậy thì mười năm này cuẩ nh lập tức thành công cốc rồi! Những tấm hình kia chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.
"Hạ Viễn Hàng, anh cút cho tôi!" Cô lạnh lùng ra lệnh, "Từ nay biến mất trước mặt tôi nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
"Tốt nhất cô không nên bỏ qua cho tôi, bởi vì tôi cũng đã sớm không bỏ qua cho cô rồi."
Đồng thời nhấn tắt điện thoại, tuyên bố cuộc chiến tranh này tạm thời kết thúc.
Hai đều là người cố chấp, vĩnh viễn không thể bỏ qua khoản nợ tình ái này.
***
Con đường tĩnh mịch, ánh đèn phảng phất không chiếu tới góc tối, từng luồng từng luồng khói nhàn nhạt nhẹ quấn quýt quanh quẩn.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh của anh.
Hạ Viễn Hàng đã ngồi ở chỗ này mười mấy tiếng, anh không nóng không vội, vô số bài học trong cuộc sống nói cho anh biết, chỉ có tính nhẫn nại mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Giấy tản mát bên cạnh chỗ ngồi của anh, từng tầng thật dày, tất cả đều là từng ly từng tý về cô gái kia mười năm nay, nhưng về tình cảm của cô lại chỉ là hai chữ ngắn ngủn. . . . . . trống không.
Sau lần đầu tiên vô tình gặp được cô, anh lập tức phái người đi điều tra cô. Bởi vì sự tồn tại của hai đứa bé kia là gai gây đau nhức khó chịu trong lòng anh, sắc nhọn lại trằn trọc.
Chia tay với cô mười năm, anh sống cuộc sống vất vả ở nước Mĩ, cố ý không chú ý tới tất cả về cô, thật sự là phải cố ý mới có thể làm được! Dù sao tập đoàn Diêu Thị là công ty lớn như vậy, ở khắp nơi trên toàn cầu đều có chi nhánh của nó, người thừa kế Diêu Thị sẽ phải chịu bao nhiêu truy đuổi của truyền thông. Coi như người của Diêu gia đều rất khiêm nhường nhưng về tin tức anh nghe về họ trước sau đều cũng không ít.
Hiện tại anh biết hai đứa bé kia là của em trai và em gái của cô, ra đời sáu năm trước ở Thụy Sĩ. Sau khi ra đời sau vẫn ở lại bên cạnh cô, do cô chăm sóc. Còn vợ chồng họ Diêu vẫn định cư ở Đài Loan như trước, một năm thỉnh thoảng đến Thụy Sĩ thăm mấy lần.
Có điều một tháng trước, vợ chồng họ Diêu quyết định định cư ở Thụy Sĩ, Diêu Thủy Tinh tức thì bị Diêu Dật Châu gọi về Đài Loan quản lí, đôi song sinh kia ở lại Thụy Sĩ đi học, chẳng qua thỉnh thoảng có đến Đài Loan.
Đó là em trai và em gái của cô! Khó trách, diện mạo giống cô như vậy, giống đến mức làm cho anh hiểu lầm là con của cô.
Cái gai trong lòng không khỏi biến mất, nhưng tiếc nuối lại nhiều hơn, cũng làm cho thù hận trong anh khó ổn định lại. Nếu như đứa con năm đó của bọn họ không có. . . . . . mà nói, vậy thì đến bây giờ so với hai đứa bé kia còn phải lớn hơn.
Đứa con của bọn họ, sẽ có dáng vẻ gì nhỉ? Khi đó, mỗi ngày, mỗi ngày anh đều ôm cô tưởng tượng. Tốt nhất là con gái, tốt nhất là dáng dấp giống như cô, như vậy anh nhất định sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, cẩn thận yêu thương, cưng chiều tính tình xấu đến cực điểm, t\'r\'uyện của d\'iễn đ\'àn l\'ê q\'uý đ\'ôn cho dù tính cách nó ngang bướng, điêu ngoa tùy hứng anh cũng vui vẻ chịu đựng. Vì con gái, cái gì anh cũng nguyện ý làm.
Nhưng vẫn là không kịp.
Anh thậm chí còn không biết đó là con trai hay con gái, cứ như vậy mà rời bỏ anh.
Cũng chỉ là bởi vì trong lòng cô, cái gì cũng không sánh bằng Diêu Thị.
Có lẽ phải nói, từ khi vừa mới bắt đầu cô cũng chưa từng để mắt đến anh. Cùng anh yêu nhau cũng chỉ là vì đẳng cấp anh và cô khác nhau, có cảm giác mới mẻ mà thôi. Cô xem thường anh, sao lại coi trọng đứa con của anh?
Lời nói của Từ Tĩnh Viễn, anh biết thật ra thì không có một chút khoa trương, duy nhất, anh hiểu rất rõ tính cách Diêu Thủy Tinh, cô mãi mãi chỉ nhìn thấy chính cô, thứ quan trọng trong lòng cô mãi mãi cũng sẽ chỉ là cái vị trí ở Diêu Thị kia.
Đã như vậy, như vậy thì không ngại chơi một cuộc đi!
Anh đã khác với anh mười năm trước, anh có tiền vốn để cùng cô chơi một cuộc lớn. Xem cuối cùng, rốt cuộc là ai thua ai thắng!
Đèn xe ở xa sáng lên, còn có tiếng chào hỏi cung kính của nhân viên nhắc nhở anh, người anh đợi kia đã tới rồi.
Khóe miệng mang theo cười lạnh, dụi tắt thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc, mở cửa xe đi ra ngoài đón.
Diêu Thủy Tinh, trò chơi của chúng ta bắt đầu!
***
Thời điểm xe của cô ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông kia đứng thẳng ở giữa đường. Ánh đèn trắng sáng chiếu vào đôi mắt anh một mảnh sắc bén, anh cứ đứng ở nơi đó như vậy, giống như quốc vương đang nhìn xuống vương quốc của mình, đương nhiên, khí thế bất phàm.
Đạp chặt chân ga dưới chân, đâm thẳng về phía anh. Anh muốn khiêu khích cô như vậy, dĩ nhiên là cô cũng không sợ. Xe thể thao xinh đẹp gầm thét, xông về anh bằng tốc độ kinh người.
Anh vẫn đứng ở đó, không né không tránh, khóe miệng thoáng cười làm cho trong lòng cô căng đầy tức giận. Anh cho rằng cô không dám chạy tới, có đúng không?
Khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần, ánh đèn chiếu lên làm gương mặt của anh vô cùng rõ ràng. Thời gian mười năm làm một chàng thanh niên biến thành một người đàn ông thâm trầm. Thật ra thì cô cũng không quen với Hạ Viễn Hàng này, anh năm đó chuyện gì cũng sẽ nhường cô, ngay cả cãi nhau cũng là cô làm anh giận đến sập cửa đi ra ngoài.
Vậy mà hôm nay, anh mang theo hết lửa giận mà đến, nói rõ là trả thù. Anh xuống tay với cô đã không còn mềm mỏng cũng không có quyến luyến, có chỉ có hành hạ tàn khốc.
Tình yêu biến mất, hận ý tích tụ, con đường họ đi đã là đường cùng.
Anh lạnh lùng nhìn cô, giống như cười nhạo cô không dám cứ thế mà đâm vào anh.
"Két" một tiếng, tiếng phanh xe sắc bén đặc biệt rõ ràng trong bầu trời đêm an tĩnh, đầu xe của cô khi cách trước chân anh khoảng cách không tới một cm, khó khăn lắm để mới dừng lại được.
"Hạ Viễn Hàng, cái tên bệnh thần kinh!" Cô hạ xuống cửa sổ xe, nhìn chằm chằm người đàn ông ghê tởm đó, giọng điệu m