Diệp Tri Ngã bước đi thật nhanh trong tâm trạng tức giận vô cùng không cần biết đó cóphải là trò chơi hay không, chỉ biết rằng cách làm của Kiều Thận Ngôn rõ ràng là quá đáng không thể chịu đựng nổi! Cô có thể chấp nhận sự áp đặt và gia trưởng của anh,thế nhưng không thể chấp nhận được sự thiếu tôn trọng của anh đối với cô như thế. Đây được coi là cái gì vậy? Có phải vì anh ta đang thiếu một cô người yêu để bù lắp chỗ trống nên đã coi cô như thứ trò chơi muốn làm gì thì làm chăng?
Hải Thành là một thành phố nhỏ, con đường không trải rộng như trong thành phố Nam Kinh, hai hàng cây ngân hạnh trải dài tít tắp hai bên đường giờ đã chuyển sang màu vàng kim, những chiếc lá bay lất phất bị gió thổi đung đưa trong không trung bao la, từng chiếc từng chiếc từ trên cây bay nhẹ nhàng rợp đầy xuống lòng giẫm lên trên. Tay của Diệp Tri Ngã bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Kiều Thận Ngôn, cơ thể cô cũng bị kéo ngược lại về phía anh. Giữa con đườngnày, giữa thanh thiên bạch nhật chốn công cộng này, Diệp Tri Ngã không muốn làm ầm ĩ lên một cách khó xử, mặt cô dài ra nghiến haihàm răng lại và nói: “Đủ rồi đấy Kiều tiên sinh ạ, việc gì cũng đừng nên làm quá đáng lên như thế chứ!”
Bộ dạng Kiều Thận Ngôn tỏ ra vô cùng bình thản và vui vẻ: “Anh quá đáng sao? Khi nào vậy nhỉ!”
Diệp Tri Ngã nhắm nghiền mắt lại thở một hơi thật dài: “Kiều tiên sinh, tôi không chửi người khác không có nghĩa là tôi không biết chửi đâu đấy, anh bỏ ngay tay ra, đừng có mà éptôi văng ra lời chửi tục ngay giữa đường như vậy”.
“Em cứ văng ra đi, anh đang nghe em mà”.
“Kiều Thận Ngôn!”. Diệp Tri Ngã từ bé đến giờ, hơn hai mươi mấy năm liền thì đây mới là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống trớ trêu như thế này. Cô cau mày nhăn trán, rụt mạnh tay ra khỏi tay anh nhưng không thành công, “Kiều Thận Ngôn, anh rốt cuộc là muốn như thế nào đây hả?”
Kiều Thận Ngôn hơi nhăn mày lên, mỉm cười một cách đầy ẩn ý: “Có lẽ em vẫn chưa hiểu rõ con người của anh lắm, việc anh muốn làmchính là việc anh đang làm đây, em có tìm cách quanh co, lẩn trốn hay còn có cách nào đi chăng nữa cũng không qua nổi mắt anh được đâu”.
Diệp Tri Ngã tức giận đến đỉnh điểm: “Bỏ tôi ra ngay lập tức!”
Diệp Tri Ngã giận dữ cười lạnh: “Anh mà không bỏ tay ra thì tôi sẽ gào to gọi người bây giờ đấy”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười lắc lắc đầu: “Đỗ Vân Vi là dì họ của anh, cũng là người yêu bây giờ của ba anh, sợi dây chuyền đó là của cô ấy, em đừng có mà hiểu lầm”.
“Tôi mà có ý hiểu lầm thì tôi là con ngố con điên, tôi không quan tâm đến dì họ dì bảy dì tám của anh làm cái quái gì, anh bỏ tay ra ngay!”
“Anh nghĩ rằng nên giải thích căn nguyên cho rõ ràng đầy đủ với em, anh không muốn chúng ta mới bắt đầu mà đã có hiểu lầm để gây ra đáng tiếc làm gì, cũng không hy vọng cho đến lúc này đây em vẫn ngộ nhận rằng anh đang mang em ra làm trò chơi”. Kiều Thận Ngôn không còn mỉm cười với cô như lúc nãy nữa, anh bỗng nhiên nhăn trán nói, “Diệp Tri Ngã, anh thích em lắm”.
“Anh thích thì anh về tự chui vào phòng anh mà thích đi, tôi không thích anh, tôi ghétanh!”
Kiều Thận Ngôn không hề tức giận vì lời nói của cô vừa thốt ra, mà chỉ mỉm cười nói: “Xem ra không khuất phục được không đànhlòng cam chịu đây, từ trước tới nay câu nói này đều là do anh nói với người khác, bây giờ thì lại đến lượt anh bị người khác đối xử y như vậy”.
Diệp Tri Ngã giơ tay lên đấm vào ngực của anh, nhưng hai tay của cô lại bị nắm chặt lấy.Cô giương to đôi mắt lên giận dỗi nhìn vào anh, một người đàn ông đẹp trai như thế nàymà lại có thể giở trò lưu manh ngay giữa đường phố như vậy được sao. Thế giới đúng là đã thay đổi mất rồi! “Người họ Kiều kia, tôi gào gọi người lên thật đấy! Anh không muốn vào đồn cảnh sát thì bỏ ngay tay tôi ra!”
Kiều Thận Ngôn nhún nhún hai vai: “Chỉ cầm nhẹ vào tay thì làm sao phải vào đồn cảnh sát cơ chứ, mà nếu em thật sự muốn anh đi vào trong đó, thì chắc anh vẫn phải tiếp tụccố gắng thêm nữa thôi”.
Anh nói xong mỉm cười thật tươi và áp mặt xuống đầu Diệp Tri Ngã, hơi thở của người đàn ông áp sát vào khuôn mặt của cô, khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trở nên trắngbệch và tái nhợt. Thế nhưng mọi sự chống cựcủa cô đều bị hai cánh tay của Kiều Thận Ngôn khống chế cho vô hiệu. Cô bị ép chặt cơ thể vào trong lòng anh, chỉ còn đầu đang lắc lư chống cự lại, sự trốn tránh thân mật âu yếm như thật như giả đối với mình.
Kiều Thận Ngôn chỉ có ý dọa và đùa giỡn với Diệp Tri Ngã mà thôi, cho nên cô càng chống cự đòi thoát ra ngoài thì anh lại càngcảm thấy hứng thú buồn cười, anh lấy sức kéo đầu cô xuống thấp hơn, áp vào lòng của anh, đôi môi của anh càng gần vầng trán của cô hơn, vầng trán trên khuôn mặt trắng bệch chỉ còn duy nhất làn môi là đỏ hồng mà thôi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cơn gió lạnh đầu đông kéo về khiến cho người ta buốt tái, sự lạnh lẽo xuyên qua da thịt và ngấm vào trong xương cốt cơ thể. Toàn thân Diệp Tri Ngã đều nằm gọn trong vòng tay ôm chặtcủa Kiều Thận Ngôn, đầu cô cũng không cònlắc lư động đậy thêm được nữa rồi. Anh thật sự không phải là muốn hôn cô nhưng môi anhlại đặt nhầm xuống bờ môi đang lạnh lẽo run lên vì gió, sát gần với đôi mắt đen láy đang nhìn ngước lên của cô, hai hàng mi dài không ngừng chớp chớp. Lúc nãy Diệp Tri Ngã còn chống cự lại mạnh mẽ như thế cơ mà, chỉ trong giây lát đã mềm yếu khẽ khàng,e ấp giống như đứa trẻ vừa làm sai vậy, bị bao bọc bởi hơi thở của anh, vòng tay ôm chặt của anh, bị nụ hôn này trừng phạt theo.
Kiều Thận Ngôn không thể nhớ chính xác được là anh đã từng hôn bao nhiêu người con gái rồi, có những nụ hôn là tình cảm thật sự không thể kiềm chế được, nhưng cũng cónhững nụ hôn chỉ là thoáng qua đùa giỡn giống như tham gia một trò chơi mà thôi, và có những nụ hôn như lời chúc phúc không liên quan gì đến tình yêu cả. Thế nhưng nụ hôn bất ngờ xảy ra ngay tại lúc này khiến cho anh có môt thứ cảm giác vô cùng lạ lẫm, vô cùng khác lạ, nụ hôn nằm ngoài dự đoán, phải nói dường như là vui mừng kinh ngạc thì đúng hơn, giống như ngày sinh nhật ấy tưởng rằng tất cả mọi người đã quên bẵng đi rồi, mở cửa bước vào gian phòng tối om như mực, ánh đèn điện đột nhiên chiếu sáng rực rỡ, một phòng đầy người đứng dậy vanglên những lời chúc tụng mừng sinh nhật vui vẻ, những sợi tơ hồng lấp lánh rơi đầy xuống như mưa, một hộp bánh ga tô sinh nhật được bưng lên, khắp miệng khắp tâm hồn đều ngập tràn vị ngọt ngào êm ái.
Anh bần thần đứng sững người ra, ngoài sự tiếp xúc nhẹ nhàng âu yếm này ra, anh khôngbiết tiếp theo sau đó nên làm như thế nào nữa, phải hôn như thế nào cho đúng cách, cho đúng kỹ thuật, cho đủ để hấp dẫn được đối phương, lúc này đây anh dường như đã quên hết sạch, chỉ biết cúi đầu xuống nhìn thật lâu vào mắt cô, rồi lo lắng hoang tưởng nghĩ rằng nếu như anh còn tiếp tục như thế nữa thì sẽ có thể tận hưởngđược hương vị ngọt ngào nào nữa đây.
Những chiếc lá ngân hạnh màu vàng kim xoáy tròn giữa không trung và rơi xuống lòngđường mỗi lúc một nhiều hơn, người đàn ôngcao to vạm vỡ đang ôm ghì người con gái anh yêu vào trong lòng, từng tia nắng chiếu rọi qua cố gắng tìm kẽ hở để len lỏi vào giữakhoảng cách của hai người đang ôm sát lấy nhau. Kiều Thận Ngôn hôn cô thắm thiết, hôn rất lâu. Nụ cười hạnh phúc đọng trong mắt anh như muốn rơi bật ra ngoài, cánh tay anhôm eo cô kéo vào lòng mình chặt hơn, gần sát hơn, hóa ra tay của Kiều Thận Ngôn. Cô không muốn lộ ra thần sắc khác thường nào trước mắt Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng cả, bên cạnh cô, cánh tay thừa lại duy nhất là của Kiều Thận Ngôn, cánh tay ấm áp chắc nịch.
Kiều Thận Ngôn không che giấu sự không hàilòng của mình đối với cô em gái: “Lẩm bẩm cái gì nữa hả, không chịu ngoan ngoãn ngồitrong nhà mà chạy loăng quăng đến nơi này làm gì, em đã quên hết lời dặn dò của bác sỹrồi sao?”
Kiều Mẫn Hàng tỏ dáng vẻ cau có xấu xí nhưma chê quỷ hờn trả lời anh: “Anh Phí Văn Kiệt đã hỏi qua bác sỹ rồi mới đưa em đến nơi này chứ bộ! Xem anh nói giống như anh đang trách em đã chặn ngang công việc tốtlành của anh rồi thì phải, được rồi, được rồi, được rồi chúng em không làm phiền anh nữalà được chứ gì. Anh muốn tiếp tục như thế nào nữa thì cứ thản nhiên tiếp tục đi nhé, emđi tìm ba đây, xì!”
Cô nói xong liền quay người đi, dắt tay Phí Văn Kiệt bước đến khách sạn cách đó chỉ vài bước chân. Kiều Thận Ngôn đã kịp phản ứng luôn, buông bàn tay Diệp Tri Ngã ra, chạy tới nắm vai cô em gái bé nhỏ và nói: “Nói với cô hai câu mà cô đã bắt đầu giận dỗi rồi hả cô tiểu thư kia. Ba đang bận giải quyết việc trong tập đoàn, em đừng có đến làm phiền ba lúc này nữa. Đi nào, anh còn chưa đi ăn sáng, tìm nơi nào đó cùng ăn sáng nhé?”
Kiều Mẫn Hàng ương bướng không thèm nghe theo anh: “Không thèm đi ăn với hai người, em đã ăn xong rồi. Em không đến làm phiền ba nữa, thế thì em đến khách sạn đặt một phòng không được hay sao chứ? Em sẽ ở lại đây chơi hai ngày với anh Phí Văn Kiệt”.
Kiều Thận Ngôn nén chặt sự tức giận vào trong lòng, cười một cách gượng gạo và nói:“Phòng thì nhiều vô kể, em vội vàng làm gì. Em ở đây đợi anh một chút, anh đi lấy xe cái đã”.
Kiều Mẫn Hàng vẫn không ngừng thốt lên những tiếng giận dỗi nũng nịu làm khó anh. Kiều Thận Ngôn đã nắm lấy tay Diệp Tri Ngã và kéo cô bước nhanh đến phía sân của khách sạn. Mở cánh cửa xe và ngồi vào bên trong, anh thở một hơi thật dài thật mạnh, giọng nói cứng rắn và thẳng thừng với cô: “Chuyện của dì họ anh ở Hải Thành này, đừng nói cho Tiểu Mẫn biết đấy”.
Diệp Tri Ngã nhìn chằm chằm vào anh, gật đầu đồng ý. Anh khởi động cho xe chạy đi, rồi giống như cần giải thích như cần giải thích thêm điều gì đó, anh nói tiếp với cô: “Mẹ anh đã ra đi từ rất sớm, một mình dì luôn luôn quan tâm chăm sóc cho ba và bọn anh, chỉ có điều là… Chỉ có điều là Tiểu Mẫn không đồng ý chuyện của ba và dì ấy. Anh sợ Tiểu Mẫn mà biết thì bệnh tim của em ấy lạitái phát thì sẽ nguy hiểm vô cùng”.
Diệp Tri Ngã nuốt nước bọt vào trong họng, nhẹ nhàng thốt lên tiếng vâng trả lời anh.
Kiều Thận Ngôn còn gọi điện cho ông Kiều Giám An đang ở trong khách sạn, sau đó mới lái xe ra khỏi đây, đi đón cô em gái và Phí Vănkiệt đang đứng đợi ven đường, rồi chầm chậm lượn vài vòng trên đường phố, tìm một nhà hàng trông có vẻ không đến nỗi nào lắm dừng lại ăn sáng. Anh gọi cả một bàn tràn ngập thức ăn với nhưng màu sắc hương vị đầy đủ cả, thế nhưng không một ai trong họ có cảm hứng ăn ngon lành. Diệp Tri Ngã lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế của mình, tay cầm một chiếc bánh bao nhân đậu đỏ, nhân đậu vừa mềm vừa có vị rất thơm ngon, thế nhưng khi vào trong miệng của cô thì sao lại trở nên đắng ngắt như vậy cơ chứ.
Hai người đàn ông dần dần lấy lại được bìnhtĩnh. Mỗi người một câu thảo luận về vấn đềthu hồi đất đai của tập đoàn gia công vật liệu tại Hải Thành này, trong ngôn ngữ và khẩu khí của hai người không hề lộ ra một chút gì gọi là bất mãn về nhau hay thái độ khó chịu cả, cả hai đều tỏ ra nhã nhặn ôn hòa đến giả tạo.
Kiều Mẫn Hàng tự nhiên chỉ còn biết cách lôiDiệp Tri Ngã tham gia vào cuộc nói chuyện của mình, rằng Hải Thành có những nơi gì hay ho để vui chơi? Có những món đặc sản gì? Rằng chị dâu vì sao lại đột nhiên từ chứcbỏ thành phố Nam Kinh để quay v