Diệp Tri Ngã có thể xem như là bắt đầu sự nghiệp của mình từ hai bàn tay trắng, mặc dù thu nhập của bác sỹ không tồi cho lắm, thế nhưng, đối với giá nhà không ngừng tăng liên tiếp như hiện nay thì tình cảnh của cô chẳng khác nào đem muối bỏ vào biển, chẳng biết bao giờ mới đủ. Nên căn hộ mà khả năng của cô có thể mua được chỉ là mộtgian nhà đã cũ kỹ nhưng địa hình khá tốt vàlại cách bệnh viện nơi cô làm rất gần, môi trường nơi cô sống cũng có thể xếp vào hạng thanh nhã, đủ chấp nhận được. Bạn đang đọc truyện tại 77F1.XTGEM.COM, chuyên mục truyện dài kì Mỗi ngày sau giờ làm đi về nhà rồi dọn dẹp căn hộ nhỏ của mình là công việc khiến cho Diệp Tri Ngã cảm thấy thích thú nhất. Những đồ gia dụng trong phòng đều hơi nhỏ và cóphần cũ kỹ này đều là của cô tự tay mua trên trang Đào Bảo[1] cả. Nếu đem so sánh với dòng họ giàu có của cô tiểu thư lá ngọc cành vàng u Dương Dương mà nói thì Đào Bảo mới là thương hiệu mà Diệp Tri Ngã cảm thấy phù hợp nhất với mình.
[1] Trang Đào Bảo là trang web bán hàng lớn nhất Trung Quốc.
Về đến nhà, tắm gội xong xuôi, lên mạng xác nhận lại hai mẫu hàng đã đặt trên mạng từ trước và hôm nay vừa được mang đến, sau đó vừa ăn bánh sủi cảo đã nấu xong vừa tranh thủ lướt web. Khi ăn bánh sủi cảo cô rất thích cho thật nhiều giấm. Một bát bánh sủi cảo của cô phải đến gần một nửa là giấmhương. Khi vô thức điểm web một cách ngẫu nhiên, Diệp Tri Ngã vô tình nhấn con chuột dừng lại một lúc lâu, nhẹ nhàng mở trang web Bách Độ[2] ra, rồi lại nhấn chuột vào trong thanh chức năng tìm kiếm trên trang web này, tiếp tục điền vào đó vài từ khóa: “Sắt thép”, “Ninh Huy”, “Phí Văn Kiệt”.
[2] baidu.com: trang web tìm kiếm phổ biến nhất Trung Quốc (giống Google ở Việt Nam)
Diệp Tri Ngã đã phải dùng hết quyết tâm củamình mới dám ấn được vào dòng chữ tìm kiếm trên chức năng tìm kiếm này, tốc độ tìm kiếm nhanh đến mức khiến cô chưa kịp có cơhội để cảm thấy ngần ngại hối tiếc, nhanh như trong tích tắc, kết quả tìm kiếm đã hiện ra ngay. Bao nhiêu dữ liệu liên quan đến tên “Phí Văn Kiệt” được máy tính tự động dánh dấu phông chữ màu đỏ xuất hiện một cách lộn xộn la liệt trước mặt cô. Cô xem lần lượt từng thông tin, xem nhiều lần quá khiến cho cô có cảm giác dường như thật xa lạ hay như không hề quen biết đến, hình như ba chữ này không phải là những chữ “Phí Văn Kiệt” mà cô đã từng rất quen thuộc ngày xưa, mà chỉ như là một cái tên lạ lùng nào đócủa một người xa lạ nào đó mà thôi.
Vị thơm của mùi giấm chua bỗng chốc trở thành vị đắng, đắng đến độ không thể nào nôn ra được nữa, đắng như vị thuốc bột mang tên Sanshedan Chuanbei Gao mà hồi còn bé thơ cô đã được uống. Đắng như thế,như thế, đắng đến mức dù cô có cho thêm đường ngọt vào đĩa bánh sủi cảo đang ăn này bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng khócó thể nuốt trôi vào trong miệng được. Khi vị đắng này vừa chạm đến đầu lưỡi thì dạ dày đã có phản ứng ngay tức khắc, cô vừa ho vừa nôn thốc ra ngoài. Là anh đã từng ngồi bên cạnh giường của cô năm ấy, lấy viên thuốc từ tay mẹ đưa cho nhét vào trong miệng, vừa nuốt viên thuốc vừa mỉm cười và nói với cô rằng: “Nhìn này, chỉ đơn giản như thế này thôi đấy, gắng sức nuốt vào trong, uống nhanh vào thì sẽ không kịp có cảm giác của vị đắng đó nữa”. Thế nhưng làm sao mà không cảm nhận được vị đắng của thuốc như thế? Dù có uống nhanh như thế nào đi chăng nữa thì vị đắng của thuốc cũng vẫn sẽ đọng lại trong miệng, trong cuống họng của người uống, đọng lại trong từng khoảnh khắc hồi ức của cô đối với anh…
Không thể tưởng tượng được rằng cô lại có ngày trùng phùng với anh như thế này, cũngđã hơn năm năm rồi còn gì. Cô cũng đã từng trốn đến một thành phố khác. Từ thời khắc rờixa làng quê thân thương ấy, lòng cô đã biếnthành băng đá với lời tự nhủ rằng cả cuộc đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Cô biết mình đã nợ anh rất nhiều. Cũngdo cô không thể bù đắp được những thiệt thòi đối với anh cho nên cô dứt khoát muốn trốn tránh anh. Để hận thù có chồng chất như thế nào thì khoảng cách ấy cũng sẽ giúp mai một dần theo năm tháng.
Một bát bánh sủi cảo chưa ăn hết, còn thừa lại một nửa sẽ để lại sáng mai dùng dầu ăn rán lên và thành bữa ăn sáng của cô. Thời gian vẫn còn sớm nhưng Diệp Tri Ngã đã vội vàng chui vào phòng ngủ đắp chăn kín đầu,ngủ mãi không được cũng bắt đôi mắt phải nhắm nghiền lại. Ngày mai u Dương Dương sẽđổi ca trực với cô, trước tám giờ sáng sẽ phải có mặt tại bệnh viện. Cô bây giờ luôn cócảm giác chờ đợi để mong được đến giờ đi làm, trong môi trường bận rộn chạy ngược chạy xuôi ấy cô mới không còn thời gian rảnhrỗi để nghĩ ngợi mông lung, để lại đa sầu đa cảm.
Ngày hôm sau khi chưa đến bệnh viện, Đỗ Quân đã gọi điện thoại đến cho cô, hỏi cô đang ở đâu, không cần đến phòng bệnh cấp cứu mà trực tiếp đến phòng trị bệnh đặc biệt ở phía cuối bệnh viện.
Diệp Tri Ngã có đôi chút bối rối, sau khi dừng xe tại gara liền xách túi đi thẳng đến tòa nhà phòng bệnh. Vừa bước ra khỏi thang máy thì đã thấy Đỗ Quân đứng chờ cô tại đó, dắt cô đi qua hành lang nơi được trang hoàng đẹp đẽ như tiêu chuẩn của khách sạnnăm sao, đi vào căn phòng đôi có diện tích lớn nhất nằm cao nhất trong tòa nhà.
Diệp Tri Ngã không ngờ rằng người đầu tiên cô gặp khi vừa bước vào cửa lại là Phí Văn Kiệt. Nhưng anh dường như lại không hề tỏ ra một chút ngỡ ngàng gì, gật gật đầu chàoDiệp Tri Ngã với thái độ rất xa lạ như chưa từng quen biết nhau, còn lịch sự bắt tay với Đỗ Quân.
Bệnh nhân cùng nằm trong phòng chữa trị đặc biệt còn có cả nhạc phụ tương lai của Phí Văn Kiệt, vị chủ tịch hội đồng giám đốc tập đoàn Ninh Huy Kiều Giám An và có cả một vị phó viện trưởng. Con gái ông Kiều Giám An là Kiều Mẫn Hàng sáng sớm hôm nay bỗng nhiên phát bệnh, được nhanh chóng đưa vào phòng bệnh cấp cứu khẩn cấp trong bệnh viện, bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức cấp cao và được các y tá chăm sóc rất cẩn thận kỹ lưỡng.
Diệp Tri Ngã nhìn vào mắt Đỗ Quân hoài nghiđoán mò sự tình, Đỗ Quân trầm ngâm đưa cho cô một bản trích ngang chẩn đoán bệnh tình của bệnh nhân. Diệp Tri Ngã mở bản trích ngang anh đưa cho và xem, mặt bỗng chốc trở nên tối sầm, đầy vẻ ưu tư nặng nề lo lắng. Tình trạng bệnh của Kiều Mẫn Hàng rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với sự suy đoán của cô, bệnh của Kiều Mẫn Hàng đã phát triển đến mức độ nguy hiểm như thế này, thậm chí nếu có làm phẫu thuật thì cũng đã đến mức độ trăm sự muộn màng quá rồi.
Sắc mặt của ông Kiều Giám An lúc này đây rất khó coi, có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của ông đang vô cùng lo lắng và đầy nỗi đau thương. Ông lắc đầu cười một cách đau đớn: “Tiểu Mẫn bây giờ đã như thế này rồi, ngoài cách dựa vào thuốc để duy trì tínhmạng ra thì chỉ còn một phương cứu chữa nữa là nhờ vào mệnh trời mà thôi”.
Bản trích ngang chẩn đoán bệnh tình mà cô vừa xem lúc nãy là do một bệnh viện rất có tiếng tăm về lĩnh vực trị liệu bệnh tim ở Mỹ chẩn đoán. Ông Kiều Giám An vì muốn trị bệnh cho con gái cưng cũng đã nghĩ hết cách rồi. Ông mỉm cười với Diệp Tri Ngã nhưng lại lộ ra khuôn mặt bi thương đau khổ đến cùng đường bất lực: “Bác sỹ Diệp là bácsỹ chuyên nghiệp, bệnh tình của Tiểu Mẫn tôicũng không muốn nói thêm gì nữa. Đối với người cha này mà nói, tôi bây giờ chỉ còn biết gắng hết sức mình để làm cho con bé cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thôi, con bé từnhỏ đến lớn không ngày nào là không đi khám bệnh cả, tâm lý tiếp xúc thường xuyên với bác sỹ đã ăn mòn trong tâm trí nó từ xưa rồi. Lần phát bệnh này là do con bé bướng bỉnh không chịu uống thuốc để rốt cuộc dẫntới tình cảnh như thế này. Nhưng mà tôi thấy con bé rất có cảm tình với bác sỹ Diệp, khi ở trong nhà nó nhắc tới bác sỹ cũng nhiều lần lắm, có vẻ như rất có duyên phận với bác sỹ. Cho nên tôi đặc biệt nhờ vả viện trưởng Khưu, tức là muốn nhờ bác sỹ Diệp tạm thời đặt công việc ở phòng bệnh cấp cứu kia lại, đến đây đảm nhiệm vị trí bác sỹ chính chủ đạo trị liệu cho Tiểu Mẫn. Không biết là ý củabác sỹ như thế nào?”
Một vị bác sỹ bình thường của một khoa cấp cứu sao có thể ngay lập tức đảm nhiệm được vai trò bác sỹ chính chủ đạo trị liệu cho bệnh nhân bệnh tim được cơ chứ. Diệp Tri Ngã đầu tiên thoáng đôi chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được trấn tĩnh hiểu ra vấn đề, nói là bác sỹ nhưng kỳ thực phần lớn chỉ là đến an ủi trò chuyện hay chia sẻ với cô tiểu thư đã được bao bọc nuông chiều quá mức này. Ông Kiều Giám An thực sự rất cảm thông và quý cô con gái cưng của ông, đến cách để có thể chiều con như thế này ông cũng nghĩ được ra.
Diệp Tri Ngã có thể cảm giác được ánh mắt nhìn xuyên suốt hướng về cô của Phí Văn Kiệt, cố gắng hết sức để có thể mỉm cười mộtcách thật tự nhiên theo cách phải cười của nghề bác sỹ, cô nói với ông Kiều Giám An: “Vấn đề này cháu phải nghe quyết định sắp xếp của bệnh viện, cứu chữa cho bệnh nhân vốn là công việc phải làm của chúng cháu, cứu chữa bệnh nhân thì dù ở bệnh viện nào cũng đều giống nhau cả chú ạ”.
Ông Kiều Giám An nghe đến đó vô cùng vui mừng, tiến đến bắt tay Diệp Tri Ngã, cử chỉ và thái độ của ông tỏ ra vô cùng thành khẩncảm ơn, lại vào phòng nhìn con gái một lượt rồi mới vội vàng đi đến tập đoàn. Đỗ Quân cũng chuẩn bị quay trở lại phòng bệnh cấp cứu, Diệp Tri Ngã tiễn anh xuống dưới tòa nhà, đến trước thang máy cô nói to: “Sao anh không nói với em một tiếng để em có tâmlý chuẩn bị trước hả anh?”.
Đỗ Quân trả lời cô: “Anh chỉ mới biết trước em có ba phút thôi, em xem, đây chẳng phải là anh đã đem đến may mắn cho em đó sao. Nếu em không tham gia buổi tiệc chiêu đãi tổchức ngày hôm đó, thì bây giờ em vẫn phải tiếp tục không ngừng đấu tranh nỗ lực hết mình trong phòng bệnh cấp cứu đấy chứ! Ở đây tốt như thế này cơ mà, như là được sốngtrong khách sạn cao cấp vậy đó”.
“Tốt gì mà tốt!” Diệp Tri Ngã trầm lặng than thở với Đỗ Quân, rồi vẫy tay chào tạm biệt anh, lấy hết dũng khí đi vào trong phòng bệnh, nơi mà chỉ còn lại cô, Kiều Mẫn Hàng, hai vị y tá và Phí Văn Kiệt.
Kiều Mẫn Hàng vẫn chưa tỉnh, Diệp Tri Ngã lấy hết các dữ liệu về bản trích ngang tình trạng bệnh cũng như tiểu sử Kiều Mẫn Hàng đã từng điều trị, cô ngồi yên lặng trên ghế sofa cẩn thận lần lượt xem xét từng quyển từng quyển. Phí Văn Kiệt cũng đang trong phòng chăm sóc cho Kiều Mẫn Hàng, cô y tá thỉnh thoảng lại đi vào trong phòng tỉ mỉ quan sát tình hình của bệnh nhân. Trong cănphòng rộng thênh thang này chỉ có tiếng các loại máy trợ tim vẫn đều đều không ngừng phát ra âm thanh, so với phòng bệnh cấp cứu nơi cô vẫn làm việc thì yên lặng đếnmức rợn người.
Bệnh tim của Kiều Mẫn Hàng là một trong số tứ chứng Fallot nan giải vô phương cứu chữa, thuộc loại bệnh tim bẩm sinh. Loại bệnhnày hiện tại không phải là không thể cứu chữa được, chỉ có điều là thời gian tiến hành phẫu thuật chữa trị căn bệnh tốt nhất là trước thời kỳ bệnh nhân biết nhận thức, tức là thời điểm trước ba tuổi, độ tuổi càng lớn thì tỷ lệ thành công trong ca phẫu thuật sẽ ngày càng thấp đi. Đồng thời do thời gian dài liên tục bị tăng huyết áp phổi dẫn đến tình trạng gọi là hội chứng Eisenmenger. Trên lý thuyết mà nói thì trường hợp của KiềuMẫn Hàng đã bị mất các chỉ định có khả năng tiến hành phẫu thuật rồi, thực sự thì giống như lời dặn dò của ông Kiều Giám An, h