Diệp Tri Ngã giật nhanh lấy tờ báo, gõ gõ vào đầu u Dương Dương, điện thoại di động của hai người đột nhiên rung lên cùng lúc, lạicó bệnh nhân cần chữa trị ngay rồi. Để lại phần cơm vừa mới ăn được một nửa, hai vị bác sỹ nữ liền vội vàng chạy vào phòng bệnh cấp cứu, quên đi tất cả những chuyện vừa cười đùa vui vẻ hay gánh nặng của những phiền não lo toan, tập trung cao độ cho công việc phải giải quyết ngay lập tức.
“Đây là vị nữ bác sỹ đó phải không? Cô ấy có thân hình thật là đẹp, tư thế của cô ấy còn đẹp hơn cả người mẫu chụp ảnh”. Kiều Mẫn Hàng cuộn tròn một góc trong chiếc sofa, ngắm đi ngắm lại bức ảnh đăng trên tờ báo đang cầm trên tay. “Anh, dáng chị ấy thế nào hả anh, có đẹp không?”
Kiều Thận Ngôn ngồi trên ban công, nhắm hờmắt cho ánh mặt trời chiếu rọi vào người mình: “Em cứ chú trọng thân hình của cô ấy như thế để làm gì? Cô ấy là bác sỹ, chứ không phải là diễn viên”.
“Đương nhiên là em phải chú trọng chứ, chị ấy là người thứ hai từng hôn em, nếu như ngoại hình không bắt mắt thì có phải là em bịthiệt thòi lớn rồi sao, chẳng phải như thế ư?”
Kiều Thận Ngôn cười: “Nói chung chẳng xét đến lượt em bị thiệt thòi đâu, người ta đẹp hơn em như thế cơ mà”.
“Diệp Tri Ngã…”. Kiều Mẫn Hàng liên tục thầmthì ba chữ này, “Diệp Tri Ngã…Cái tên này thật là có ý nghĩa. Anh, em có thể hỏi anh một câu được không anh?”
“Ừ”. Bạn đang đọc truyện tại 77F1.XTGEM.COM, chuyên mục truyện dài kì “Anh… đã từng hôn môi người con trai nào chưa vậy?”
Kiều Thận Ngôn nheo nheo mắt trả lời: “Lại bắt đầu bài ca muôn thuở rồi đấy phải không?”
Kiều Mẫn Hàng dùng mu bàn tay xoa môi: “Đã hôn người con trai rồi thì sẽ cảm thấy rung động lắm”.
Kiều Thận Ngôn không biết nên phản ứng như thế nào, đành thở một hơi dài: “Cái gọi là hôn của em là hô hấp nhân tạo, biết chưa hả?”
“Nói chung thì cũng đều được gọi là hôn rồi, anh, anh đã được người con trai khác hôn thì lúc đó cảm giác anh thế nào vậy? Có phải là cũng cảm thấy rất rung động đúng không anh?”
Kiều Thận Ngôn day day môi, từ ban công nhìn thẳng xuống khung cảnh phía bên dưới: “Anh bận lắm, không hơi đâu mà trả lời em những điều thật vô vị như thế này”.
Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt: “Thời gian bị quản thúc tại gia đã chấm dứt rồi đấy à!”
Kiều Thận Ngôn dùng cằm hướng về phía ngoài khung cửa sổ gật gật đầu: “Anh chàng họ Phí chẳng phải đã đến rồi hay sao,người làm anh này chẳng lẽ không ngoan ngoãn đứng nép về một bên để nhường chỗ sao”.
“Anh…”. Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào môi, tiếng cười lúc nãy lắng vào trong âm thầm rồimất hút, “Anh… anh đừng đối xử lạnh nhạt với Văn Kiệt như thế chứ…”
Kiều Thận Ngôn nhau mày, trả lời không một chút do dự: “Không được!”
“Anh!”
Kiều Thận Ngôn nhìn cô em gái đang tỏ ra không được vui cho lắm: “Đừng nói là anh chưa cảnh cáo nhắc nhở em, Tiểu Mẫn, Phí Văn Kiệt là loại người để thực hiện được mụctiêu của mình mà có thể bất chấp tất cả mọi thứ, nó không phải là người mà em có thể kiểm soát nổi đâu”. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (77F1.XTGEM.COM)
Kiều Mẫn Hàng phẫn nộ phản đối: “Em yêu anh ấy, sao em lại phải kiểm soát anh ấy chứ! Hơn nữa sao anh lại biết anh ấy là con người như thế cơ chứ! Anh ấy rõ ràng không phải là loại người như thế đâu!”
Kiều Thận Ngôn nhếch môi lên, cười gượng gạo giải thích: “Bởi vì anh trai của em và nó là cùng một tuýp người, cho nên dù có đứngxa như thế nào thì anh cũng ngửi được ra cái mùi dã tâm bám chặt không bay đi đâu được trên người nó, tin anh đi, cái thứ mùi này không mỹ miều tí nào đâu, em sẽ không thích nổi đâu”.
Kiều Thận Ngôn nói xong rời khỏi căn phòng, không để ý đến những lời than vãn của cô em gái nữa, anh không muốn đối diện với Phí Văn Kiệt, đi thẳng lên tầng 3 vào phòng củamình, rồi thay đồ chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngoài cổng ngay lập tức có tiếng chuông vang lên, mở cửa ra, Phí Văn Kiệt với bộ âu phục nghiêm trang gật đầu với Kiều Thận Ngôn: “Sao thế, anh định đi ra ngoài phải không?”
Kiều Thận Ngôn từ trước tới nay luôn có ác cảm đối với chàng em rể tương lai này, anh hỏi một cách lạnh nhạt cho qua: “Tìm tôi có việc gì?”
“Vâng! Phương án di chuyển lò cao áp số hai em đã làm xong rồi, em mang đến để anh tham khảo trước xem thế nào”.
“Ừ, tốc độ cũng nhanh đấy”.
Phí Văn Kiệt cười mỉm, đưa tập hồ sơ đang cầm trên tay cho Kiều Thận Ngôn, anh liền mở ngay ra kiểm tra, mới xem qua một lượt trang đầu tiên, lông mày anh bỗng chốc nhíulại nhăn nhó: “Di chuyển tất cả là sao? Cậu đùa đấy hả?”
Phí Văn Kiệt trấn tĩnh giải thích: “Em không đùa tí nào”.
“Hai ngàn năm trăm mét vuông, cậu định cho di chuyển tất cả sao?”
“Chỉ cần tính toán thận trọng và tiến hành các thao tác kỹ lưỡng, lò cao áp đến ba ngàn mét vuông cũng có thể di chuyển toàn bộ được. Đây chính là biện pháp kinh tế nhất và hiệu quả nhanh nhất”.
Kiều Thận Ngôn tuy không hề thích Phí Văn Kiệt một chút nào nhưng anh không phải là người đứng từ góc cạnh cảm xúc cá nhân riêng tư mà phán đoán người khác đúng hay sai. yêu truyện chấm mô bi Vị đại thiếu gia họ Kiều dùng ánh mắt hoài nghi xen lẫn do dự xem xét Phí Văn Kiệt,cầm tập hồ sơ của Phí Văn Kiệt đưa cho rồi đi vào phòng sách bên cạnh, ngồi xuống tỉ mỉ xem từng trang.
Phí Văn Kiệt cũng đi theo vào bên trong, tự mình rót ly rượu vang ngồi xuống đối diện Kiều Thận Ngôn. Cách đây ba năm, khi Phí Văn Kiệt mới bắt đầu vào phụ trách công tácquản lý tại tập đoàn sắt thép Ninh Huy này, anh và Kiều Thận Ngôn đã dần dần hình thành mối quan hệ công việc vừa lạnh nhạt vừa gần gũi, vừa xa lạ vừa đoàn kết như thế này. Không thể phủ định rằng trong lĩnh vực công trình cơ giới đặc biệt là về công trình luyện kim cơ giới thì Phí Văn Kiệt có năng lực thật sự tốt, anh không chỉ có vốn kiến thức chuyên môn sâu rộng và vững chắcmà còn luôn sáng tạo ra những phương án mới, những kỳ tích có lợi cho tập đoàn mà không ai có thể nghĩ ra được. Kiều Thận Ngôn xem từng trang rất cẩn thận phương án di chuyển được ghi trong tập hồ sơ, không hề bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ hay bỏ sót bất cứ điểm nào ghi trong đó.
Tập đoàn sắt thép Ninh Huy năm trước đã mua lại xí nghiệp sắt thép nhà nước vốn là doanh nghiệp nhỏ đang trong tình trạng phá sản trầm trọng, bây giờ đang tiến hành sửa chữa cũng như khôi phục lại toàn bộ số thiết bị này. Lò cao áp số hai này được chế tạo từ những năm đầu thời kỳ đất nước mới giành được giải phóng, đi vào hoạt động đãmấy chục năm nay, do không được bảo dưỡng cẩn thận nên một vài bộ phận bên trong lò cao áp đã bị mòn gỉ cũ kỹ, năng suất luyện kim cũng vì thế mà giảm xuống rất nhiều, nhưng ngược lại khói độc thải ra và nhiên liệu tiêu dùng thì lại tốn vô cùng so vớinhững năm tháng đầu mới đưa vào hoạt động. Chủ tịch hội đồng tập đoàn Ninh Huy –ông Kiều Giám An muốn tiến hành di dời lò cao áp số hai này, nhường chỗ để xây thêm một lò cao áp khác, bây giờ bao gồm các thao tác chuẩn bị trước khi bắt đầu xây dựng như thiết kế thi công lò cao áp, đặt mua các loại thiết bị, thuế thu nhập tín dụng thiết bị tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, v.v… các công đoạn này đều đã được triển khai từ thời gian trước và bây giờđã kết thúc, để chuyển sang một giai đoạn mới đó là tiến hành bước thứ nhất của quá trình thi công.
Bước thứ nhất đó chính là phần công việc tiến hành di dời lò cao áp cũ mà Phí Văn Kiệtđảm nhiệm hoàn toàn nhiệm vụ.
Kiều Thận Ngôn đã mất một tiếng đồng hồ đểcó thể xem kỹ lưỡng toàn bộ nội dung ghi trong tập hồ sơ, anh không hỏi bất cứ điều gì, lập tức mở máy tính lên, dùng chức năng tính toán trong máy và tính lại một lượt các con số dữ liệu ghi trong hồ sơ. Phí Văn Kiệt lặng lẽ ngồi yên một góc, anh biết rằng ý tưởng của mình nêu ra là vô cùng liều lĩnh, và anh còn biết rằng Kiều Thận Ngôn từ trước tới nay chưa bao giờ có thiện cảm đốivới anh, thế nhưng anh lại càng hiểu rằng Kiều Thận Ngôn rốt cuộc rồi cũng sẽ đồng ý với phương án nêu ra của anh mà thôi.
Kinh doanh là kinh doanh, công việc kinh doanh không thể xen lẫn trà trộn với bất kỳ cảm xúc cá nhân nào được, đây không chỉ làyêu cầu đặt ra khi làm việc của Phí Văn Kiệt mà cũng là nguyên tắc trước sau như một bất di bất dịch của Kiều Thận Ngôn. Sau khi mất một thời gian khá dài tính toán rồi so sánh kiểm tra lại các thông số, Kiều Thận Ngôn cuối cùng cũng đã thống nhất được tài liệu, gật đầu với Phí Văn Kiệt biểu thị đồng ý.
Công đoạn thứ nhất coi như đã tiến hành xong xuôi, bước tiếp theo đương nhiên sẽ là công việc mời các chuyên gia về xem xét thận trọng từng bước và thiết kế phương áncụ thể.
Kiều Thận Ngôn không hề nói chuyện gì với Phí Văn Kiệt, kết thúc công việc thì đường ainấy đi, anh lấy áo khoác bước xuống nhà đểxe ở tầng dưới, ngồi trong xe của mình nghĩ ngợi một hồi lâu, không biết nên đi đâu bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại và cuối cùng nhấc di động gọi cho một người.
u Dương Dương mặc dù chỉ là một cô bác sỹ bình thường nhưng nền tảng gia đình của cô rất giàu có, gia đình u Dương Dương nhiều đời nối nghiệp Trung y, từ thời tổ tiên lưu truyền lại đến đời của cô biết bao nhiêu là phương thuốc chữa bệnh bảo mật. Phương thuốc dạng chất lỏng dùng để tiêm điều trị chữa tắc nghẽn mạch máu là phươngthuốc trị liệu hiệu quả nhất, tốt nhất, sử dụngphổ biến nhất trong nước hiện nay chính là do phả hệ gia đình họ u cùng kết hợp nghiên cứu sản xuất và phát triển với một nhà thuốc dược phẩm. Một năm thu nhập chỉ với một công trình này thôi thì cũng đã làcon số vô cùng lớn rồi.
Cho nên đối với u Dương Dương mà nói thì tiền lương một tháng của cô cũng chỉ là số tiền bỏ ra để mua một chiếc áo thậm chí chỉ đến nửa chiếc áo mà thôi. Vì vậy khi Diệp Tri Ngã kéo cô đi cùng để trả lại chiếc áo đã mua, u Dương Dương liền tỏ ra vô cùng, vô cùng ngại ngùng… biết bao nhiêu từ vô cùng có thể biểu đạt được cảm giác ngại ngùng xấu hổ của cô: “Đổi gì mà đổi? Chị mặc thì cũng đã mặc rồi, đem đi đổi không thấy xấu hổ sao?”
Diệp Tri Ngã cắn răng: “Chị nói thật cho em biết vậy, lúc mua chị cũng đã nghĩ hết rồi, nóichung là chị đi trả hàng vô điều kiện, tấm mác gắn trên áo mới chị vẫn chưa cắt đâu, cũng chẳng bẩn, chẳng nhàu, không hề ảnh hưởng gì tới việc bán lại cho người khác, con người sống trên cõi đời này thì cũng phải tự xấu hổ một lần chứ em!”
u Dương Dương cau mày giận dữ: “Em là em chẳng đi đâu, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu được ấy chứ!”
Diệp Tri Ngã càng tỏ ra tức giận: “Đều là do em đó, cứ để cho chị mua bộ đồ đắt tiền đến mức này, lại còn hại chị biến thành hình ảnh xấu xí trước mọi người, chị chẳng còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác nữa, hôm nay cô nương này quyết tâm đi trả lại bộ váy cho bằng được!”
“Ôi giời ơi chị gái của tôi ơi, cái đó mà bị gọi là biến thành hình ảnh xấu xí trước mặt mọi người sao! Trông dáng chị như người mẫu thế này, mặc bộ váy đó vào, đẹp đến mức khiến cho người nhìn phải mê hồn luôn chứ. Chị chưa để ý thấy mấy hôm nay ánh mắt của anh Đỗ nhìn chị bỗng nhiên trở nên sáng loáng hay sao, nhanh lên mau, cất bộ váy này đi, lần sau có hội tiệc gì thì lại bỏ ra mặc vào để mê hoặc tâm hồn anh ấy nhé”.
Diệp Tri Ngã mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu lấy tay che cả khuôn mặt: