h Phi Viễn cũng giật mình, hung hăng véo chóp mũi mượt mà của cô, “Sao trước kia em nghịch ngợm như vậy, về sau không cho phép như vậy, đáng đánh! Vậy sau đó em còn gặp lại tên ăn xin đó hay không.”
Tôn Đào Phi lắc đầu, “Không có, sau đó em không dám đi qua chỗ đó nữa. Buổi tối mỗi ngày đều vòng rất xa với tiểu Dĩnh, đi từ đường khác về.”
Trình Phi Viễn vuốt cằm, tò mò hỏi, “Kỳ lạ, lúc đó tại sao em lại phải đá vật kia một cái!”
Tôn Đào Phi hỏi ngược lại, “Nếu như trước mặt anh có một vật lớn đột nhiên xuất hiện, anh có tò mò không!”
Trình Phi Viễn cười cười, hắn không biết, có lẽ có, có lẽ không.
“Lúc em còn nhỏ còn có chuyện gì, kể hết cho anh biết đi!” Trình Phi Viễn hứng trí bừng bừng cười nói.
Tôn Đào Phi phòng bị, “Anh muốn làm gì, muốn bắt nhược điểm của em hả!”
Trình Phi Viễn nắm vai của cô, liên tục cười khổ, “Vợ, anh chỉ muốn hiểu em hơn!”
Tôn Đào Phi suy tư hồi lâu, dường như rất phân vân với yêu cầu này của Trình Phi Viễn, hồi lâu, mới gắng gượng nói, “Xét thấy anh rất muốn biết, em sẽ nói cho anh biết vài chuyện, nhưng không được cười em!”
Dọc theo đường đi, Tôn Đào Phi lẳng lặng nói, Trình Phi Viễn lẳng lặng lắng nghe.
Cô nói cho hắn biết, cô trong trường hợp có nhiều người, thường mắc cười, cho nên các thầy giáo cũng không muốn cho cô tham gia hoạt động lớn. Vậy nên, lần đầu tiên đi gặp ông nội bà nội, ba mẹ hắn, cô mới cười ra tiếng như vậy.
Cô nói cho hắn biết, cô đối tốt với Từ Dĩnh như vậy, là bởi vì lúc học trung học cơ sở có một nữ sinh không biết sao luôn gây khó dễ cho cô, nhưng cô không so đo.
Cho đến buổi trưa một ngày, Từ tiểu Dĩnh cố ý ăn cơm chung với nữ sinh đó, thừa dịp nữ sinh kia không chú ý, hung hăng đánh lên trán nữ sinh kia, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nói cho cô ta biết, trên đầu cô ta có con muỗi.
Trừ ba mẹ ra, đó là lần đầu tiên có người ủng hộ cô ngoài sáng như thế. Cho nên đối với Từ Dĩnh, cô mới quý trọng, dung túng như vậy. Thương yêu cô ấy giống như thương yêu em gái.
Cô nói liên miên rất nhiều với hắn. Vậy nên, hắn mới biết, thì ra lúc cô còn nhỏ, trong quá khứ không có hắn, cô sống thật vui vẻ, nghịch ngợm.
Tôn Đào Phi thao thao bất tuyệt kể xong chuyện của mình, hào hứng hỏi, “Còn anh, thời gian trưởng thành của anh thế nào?”
Trình Phi Viễn cười nhẹ một tiếng, “Khi còn bé, anh nghịch ngợm nhất, anh hai nghe lời nhất. Khi đó anh học chung trường với Chu Thành Phi, đều là được trong nhà cưng chiều, cho nên ở đâu cũng vô pháp vô thiên. Thấy ai không vừa mắt, sẽ đánh hắn một trận, khi đó không biết bị mời người nhà bao nhiêu lần, bị cha đánh bao nhiêu roi. Sau đó cha nhìn anh càng ngày càng kỳ cục, thi cấp ba xong, liền đưa anh đến trại lính, để cho anh cải tạo!”
“Sau đó thì sao, anh cải tạo sao?” Tôn Đào Phi cắt đứt lời Trình Phi Viễn nói, vội vàng hỏi.
Tôn Đào Phi cười hắc hắc, “Anh nhất định là không sửa đổi, bằng không bây giờ sao có bộ dáng này.”
Trình Phi Viễn gõ đầu cô, “Vẫn là vợ hiểu được anh, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Muốn thay đổi toàn bộ đó là không thể nào, nhưng thực sự anh cũng thay đổi không ít. Cũng từ đó trở đi, anh thích trại lính.”
Tôn Đào Phi tán đồng gật đầu một cái, “Nhìn ra được, bản tính quả thật rất khó dời.”
Ánh mắt trắng trợn, lời nói trắng trợn của Tôn Đào Phi, mạnh mẽ làm nghẹn đoàn trưởng Trình của chúng ta.
Tên nhóc Bàn Đinh trong ngực cũng gật đầu nhỏ như gà mổ thóc.
“Chúng ta về nhà đi!” Tôn Đào Phi hạ thấp giọng, nói nhẹ.
“Anh đi tìm bình cắm hoa vào.” Về đến nhà, Tôn Đào Phi nhét hoa vào trong ngực Trình Phi Viễn, cười híp mắt, sai bảo xong, liền ôm Bàn Đinh trở về phòng ngủ.