Trình Phi Viễn dở khóc dở cười lắc đầu, đi theo bóng lưng hấp tấp của Tôn Đào Phi, chậm rãi thong thả vào thư phòng.
Ba ngày sau, trường học quả nhiên gọi điện thoại tới cho Tôn Đào Phi, bảo cô đi làm. Cô liền uyển chuyển chối từ công việc này. Cùng lúc đó, cô đã tìm được tiệm bánh mới, chỉ chờ công nhân sửa chữa đến, sẽ tiến hành sửa chữa tiệm bánh.
“Phi Phi, đến phi trường đón mọi người đi!” Nhận được điện thoại mẹ chồng gọi tới, là một ngày trước Tết Trùng Cửu (mùng 9 tháng 9), khi đó tiệm bánh đã sửa chữa được hai ngày rồi.
Sững sờ hồi lâu, Tôn Đào Phi cầm điện thoại di động, ví tiền, ôm lấy con trai liền vội vã đến phi trường. Cô phát hiện ra, các cụ dường như cũng rất thích chạy đến thành phố W.
Ở đại sảnh phi trường, nhìn tất cả mọi người giống như đoàn du lịch, Tôn Đào Phi hoàn toàn ngây ngẩn.
Ông nội bà nội, bố chồng mẹ chồng, Thái hậu nhà cô, lão Tôn tiên sinh, anh hai chị hai, Trình Đóa Đóa, cùng với chị họ và tiểu hoàng tử nhà chị ấy, đây là cả nhà vui vẻ tổng động viên sao?
“Vui không, Phi Phi.” Mẹ chồng tiến lên cho cô một cái ôm mạnh, siết cô thiếu chút nữa không thở nổi.
Dưới tầm mắt mọi người, Tôn Đào Phi cười khan gật đầu một cái, đúng là thật “Rất vui ạ”.
“Mẹ và cha con tới thăm các con một chút, thuận tiện tới thăm tiểu tử thúi Tôn Hải Dương. Vừa lúc mẹ chồng con đi qua, chúng ta liền cùng nhau tới.” Thái Hậu nhà cô vẫn mạnh mẽ mười phần, đại khái hiểu được Thái hậu nhà cô đang nói mục đích chuyến đi này với cô.
“Phi Phi, chị và anh hai em vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, lại nói Phi Viễn tới thành phố W lâu như vậy, hai anh chị cũng chưa từng tới, nhân cơ hội này, chị cũng muốn cùng anh hai em tới xem một chút.” Chu Du Thanh cười khanh khách ôn tồn nói.
“Phi Phi, lần trước mẹ nói nhớ con, hôm nay liền tới thăm con với ba con, có phải rất tốt không.” Vương Cẩn Ngôn làm nũng với Tôn Đào Phi, giống như một đứa bé.
“Thím nhỏ, Đóa Đóa rất nhớ thím, cũng nhớ bánh ngọt thím làm.” tiểu công chúa Trình Đóa Đóa dựa vào chân Chu Du Thanh, nửa câu sau nói ngượng ngùng vô cùng.
Tôn Đào Phi không biết nên khóc hay cười, sờ sờ đầu cô bé, “Nhưng hiện tại thím nhỏ chắc không thể làm bánh ngọt được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn rực rỡ của Trình Đóa Đóa trong nháy mắt tối đi, rất nhanh lại sáng chói lọi như lúc ban đầu, ngẩng đầu, ngọt ngào nói với Tôn Đào Phi, “Thật ra thì cháu nhớ thím nhỏ nhất, không có bánh ngọt cũng không sao. Chỉ cần là đồ của thím nhỏ, Đóa Đóa đều thích.”
Nụ cười trên mặt Tôn Đào Phi càng thêm rực rỡ, thật là một co gái nhỏ biết lấy lòng người khác.
“Cháu cũng vậy, cháu cũng thế.” Tiểu Vương Tử không cam lòng rơi ở phía sau, chen đến cạnh chân Tôn Đào Phi.
Tôn Đào Phi sờ sờ tiểu cô nương, siết chặt tiểu vương tử, cười nói, “Tốt lắm, tốt lắm, thím biết các cháu đều là đứa bé ngoan, thím cũng thích các cháu nhất, chúng ta nhanh chóng về nhà đi!”
Vì vậy, một nhóm chừng mười miệng ăn, vẫy ba chiếc xe taxi, hùng dũng chạy thẳng tới quân khu.
Sắp xếp cho mọi người xong, Tôn Đào Phi liền ngựa không ngừng vó gọi điện thoại cho Trình Phi Viễn, nhắn hắn cho Mạc Tiểu Kỳ tới. Dù sao trong nhà lập tức có hơn mười miệng ăn, thứ cô muốn mua thật sự không ít.
“Chị dâu, đoàn trưởng em nói rồi, có chuyện gì chị cứ việc phân phó. Mạc Tiểu Kỳ em lên núi đao, xuống vạc dầu, quyết không chối từ.” Vừa thấy Tôn Đào Phi, Mạc Tiểu Kỳ không còn xấu hổ như trước, cười hì hì ba hoa với cô. Bộ dạng nóng ruột vội vã của đoàn trưởng vừa rồi, hắn thật cảm thấy buồn cười. Hắn càng ngày càng phát hiện ra, kể từ sau khi đoàn trưởng cưới vợ, càng ngày càng hớn hở ra mặt. Làm gì còn bộ dáng đáng sợ trước kia.
Tôn Đào Phi vỗ vỗ vai Mạc Tiểu Kỳ như một đồng chí tốt, “Yên tâm, chị sẽ không khách khí. Nhưng vẫn phải nói tiếng cám ơn.”
Vừa đến siêu thị, Tôn Đào Phi liền vội vã đi vào, bắt đầu điên cuồng mua, chất đầy hai shopping cart mới chịu bỏ qua.
Trình Phi Viễn thông qua điện thoại của vợ mình, biết hôm nay người trong nhà tới, cơ hồ đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng, khi nhìn thấy phòng khách nhà mình bị chiếm đầy, hắn vẫn giật mình. Trước kia, sao hắn không phát hiện mọi người chạy đến thành phố W lại vui vẻ siêng năng như vậy. Không thể không nói mị lực của vợ hắn thật lớn đó.
Lên tiếng chào hỏi từng người, Trình Phi Viễn thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ chạy vào phòng bếp.
Tôn Đào Phi đang quơ múa cái thìa, loay hoay trước bếp, mồ hôi nóng chảy ròng.
Đáy lòng Trình Phi Viễn có chút xót xa, lại tràn đầy tràn đầy ấm áp, cảm động. Hắn nghĩ có lẽ là đời trước hắn làm quá nhiều chuyện tốt, cho nên mới có thể lấy được vợ tốt như vậy. Hắn thật may mắn vì người kết hôn cùng với hắn chính là cô gái trước mắt.
Hắn cũng hối hận, hối hận tại sao, không thể trong năm tháng khi lần đầu tiên gặp cô, tin tưởng trong lòng nhất định sẽ không chứa người khác, chỉ có cô.
“Phi Phi, vất vả cho em rồi!” Từ sau lưng Tôn Đào Phi nhẹ ôm lấy eo cô, giọng trầm thấp của Trình Phi Viễn tràn đầy tình cảm. Tuy trên người cô tản mát ra mùi dầu khói nhàn nhạt, nhưng hắn cũng không cảm thấy khó ngửi, ngược lại còn thấy mê lòng người.
Tôn Đào Phi tất nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Trình Phi Viễn, vô tình vỗ tay của hắn, “Mau buông tay, nếu không đậu hũ sẽ bị nhừ.”
“Nhừ thì nhừ, để cho bọn họ ăn nhừ đi.” Trình Phi Viễn đùa bỡn lười nhác không chịu buông tay, hắn còn chưa ôm đủ, sao có thể nhanh buông tay như vậy.
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ thở dài, người này lại bắt đầu linh tinh rồi.
“Vậy anh giúp em xử lý con cá đó đi, em muốn làm cá trụng nước sôi, sắp không kịp rồi.” Tôn Đào Phi không ôm bất cứ hy vọng nào, thuận miệng nói.
Vậy mà, Trình Phi Viễn lại rất nghe lời buông tay ra, cởi áo khoác quân trang xuống, vén tay áo lên, bắt đầu thuần thục cắt cá rọc xương.
Vương Cẩn Ngôn rón ra rón rén tựa vào cửa phòng bếp, nhìn đôi vợ chồng son đang phối hợp ăn ý trong phòng bếp, trên khuôn mặt được chăm sóc tốt tràn đầy nụ cười nồng đậm không che giấu được, xem hai bọn họ ân ái, người làm mẹ như bà cũng yên lòng. Nhớ ngày đó là bà làm chủ bắt con trai cưới người vợ này, bây giờ nhìn con trai đau lòng lo lắng cho cô con dâu này, tất cả lo âu ban đầu của bà cũng có thể tan biến hết.
Đại khái là bởi vì có Trình Phi Viễn giúp một tay, thức ăn làm rất nhanh.
“Phi Viễn, anh đi ra ngoài gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.” Lau mồ hôi rịn trên trán, Tôn Đào Phi nhẹ nói.
“Yes Sir, thuận tiện anh sẽ bày bàn ra. Em vất vả rồi, vợ yêu.” Trước khi đi, Trình Phi Viễn vẫn không quên trộm hôn lên mặt đẹp hồng hào của Tôn Đào Phi một cái.
Tôn Đào Phi lập tức vỗ nhẹ lên hông của hắn, “Không nghiêm chỉnh, mọi người đang ở phòng khách đó.”
“Ở trong phòng khách thì thế nào, anh hôn vợ mình, có cái gì mà phải che giấu.” Trình Phi Viễn lại bắt đầu lập trình ăn vạ của hắn.
Tôn Đào Phi thấy hắn lại bắt đầu, vội đẩy đẩy hắn ra, “Tốt lắm, anh mau qua đó đi, đi mở tiệc.”
“Phi Phi, em vất vả rồi.” Chu Du Thanh vừa bưng món ăn mới được làm xong ra ngoài, vừa cười nhẹ nhàng nói.
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, “Không sao, việc em nên làm mà.”
“Ô, Phi Phi những thức ăn này đều là em làm sao, thật thần kì. Du Thanh biết nấu ăn thì cũng thôi đi, hiện tại em cũng biết làm, thật là làm cho chị tự ti mặc cảm nha.” Trong giọng nói ngạc nhiên của chị họ còn mang theo chút ghen tị.
Tôn Đào Phi biết vị Đường tỷ này mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng chuyện nấu ăn lại không biết gì, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của chị ấy.
“Chị họ, món ăn của em nhìn thì đẹp nhưng ăn không ngon, lại nói, em trừ những thứ này, những thứ khác em đều không biết.”
“Phi Phi, tối nay ông nội bà nội qua đêm ở chỗ các con, còn chúng ta đã đặt xong khách sạn rồi.” Trong bữa cơm, ba chồng liền sắp xếp vấn đề chỗ ở của mọi người.
“Chính là khách sạn mẹ và mẹ con ở lần trước, rất gần nhà các con.” Mẹ chồng lập tức theo sát ba chồng bổ sung phía sau, thanh âm vui sướng lộ ra nhè nhẹ tranh công, giống như cũng bởi vì công lao trước đó bà đã ở khách sạn này, mọi người mới có thể tìm được chỗ ở nhanh như vậy.
Đối với sự sắp xếp của ba chồng, dĩ nhiên là không có ai phản đối, lại nói, ông nội bà nội tuổi đã cao, không nên mệt nhọc đi xa.
“Phi Phi, ba nghe ba con nói, mì con kéo rất ngon, hưởng tận chân truyền của ông ấy. Không biết ngày mai, chúng ta có thể nếm thử tài nấu nướng của con không?” Nhận được nụ cười ấm áp như hồ ly của ba chồng mình, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sao cô có cảm giác bị tính kế nhỉ.
“Nếu ba muốn ăn, vậy con cũng chỉ có thể bêu xấu.” Thật ra thì cô đúng là đã học tám chín phần mười tay nghề của lão Tôn nhà mình. Ban đầu đồng chí Tôn Hải Dương cũng bởi vì chuyện này, hỏi ba mẹ mình tại sao muốn hắn thừa kế gia nghiệp, mà không phải con gái như cô. Lúc ấy lão Tôn tiên sinh nhà cô liền cả giận, hét lớn, con gái của Tôn Ái Quốc ông không nên chịu nỗi khổ này, thừa kế gia nghiệp là chức trách của con trai như hắn, không thể trốn tránh. Đồng thời cũng tỏ rõ, cổ phần của cửa hàng trong nhà, cô chiếm bốn phần, cho Trình Hải Dương sáu phần, là phí vất vả hắn xử lý sản nghiệp. Lời tuy nói như thế, nhưng khi cô lấy chồng thì đồ cưới ba mẹ cho đã vượt xa một phần cổ phần. Cho nên làm một người con gái, cô rất là may mắn khi mình được sinh ra trong một gia đình có ba mẹ thương yêu cô như vậy.
Bây giờ nhìn lại trời cao cũng rất ưu ái Tôn Đào Phi cô, không chỉ cho cô ba mẹ tốt, còn cho cô nhà chồng tốt vậy. Cho nên bất luận nói từ phương diện nào cô đều là một cô gái may mắn và hạnh phúc.
“Phi Viễn, ngày mai anh gọi Hải Dương và Thành Phi về nhà ăn cơm. Lại nói, Chu Thành Phi là em trai chị dâu, sao tới bây giờ anh cũng không nói với em.”
“Vợ, em cũng không hỏi anh mà.” Trình Phi Viễn đáp vòng quanh, động tác giúp Tôn Đào càng êm ái.
Tôn Đào Phi âm thầm liếc mắt, nói xạo. Bất quá cô cũng không so đo với hắn, cô còn phải tính toán tính toán ngày mai phải chuẩn bị bao nhiêu thứ đây?